Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 247: Thư Tướng quân




Phùng Thục Mẫn thương yêu xoa xoa gương mặt non nớt của Sơn Nhi, cười nói: "Vậy Sơn Nhi đi cùng mẹ."

Sơn Nhi vui mừng dùng sức gật đầu, lôi kéo mẹ đi ra ngoài, đôi chân ngắn mập mạp cố gắng bước qua bậu cửa.

Nghe Triệu Trác Nghĩa tự giới thiệu mình, Phùng Thục Mẫn vui vẻ nói: "Thì ra là Lâm đại phu đã về."

Triệu Trác Nghĩa nói: "Lâm đại phu lần này trở về kinh là vì chuẩn bị dược liệu cho biên quan."

Phùng Thục Mẫn vui vẻ nói: "Trở lại là tốt rồi, ta vẫn nhắc cô ấy suốt."

"Đây là thư Lâm Tướng quân sai thuộc hạ giao cho phu nhân."

Triệu Trác Nghĩa đem thư trình lên. Phùng Thục Mẫn cầm thư, lòng tràn đầy vui mừng, không gì so sánh được chuyện nhận thư của lão gia. Sơn Nhi khẩn cấp thì thầm: "Mẹ, mau mở ra, mau mở ra..."

Phùng Thục Mẫn cười cười nhìn Sơn Nhi, lại ngại ngùng nói với Triệu Trác Nghĩa: "Đứa nhỏ này, tính tình nóng vội y hệt cha nó."

Trong lòng Triệu Trác Nghĩa tự nhủ, tiểu công tử đáng yêu hơn Lâm Tướng quân nhiều, cười ha ha nói: "Tiểu công tử muốn đọc thư Tướng quân, thuộc hạ còn có sự vụ cần giải quyết, xin cáo từ."

Hắn biết phu nhân cũng nóng ruột đọc thư, người ta khẩn cấp, hắn nên thức thời rời đi thì tốt hơn. Phùng Thục Mẫn sai người đưa thưởng, lại để quản gia đưa Triệu Trác Nghĩa ra cửa. Sơn Nhi ở trong lòng mẹ, hai mẹ con cùng nhau đọc thư.

"Phu nhân thấy chữ như thấy người..."

Sơn Nhi đọc từng chữ một, ngửa đầu hỏi mẹ: "Mẹ, tại sao cha không viết Sơn Nhi thấy chữ như thấy người?"

Phùng Thục Mẫn không khỏi mỉm cười, xoa xoa đầu Sơn Nhi, ôn nhu nói: "Cha không biết Sơn Nhi đã biết chữ rồi. Chờ cha trở về, Sơn Nhi đọc cho cha nghe. Cha Sơn Nhi nhất định rất cao hứng."

Lúc này cu cậu mới thoải mái: "Con sẽ đọc thật nhiều sách cho cha nghe."

"Được rồi, chúng ta tiếp tục đọc."

Ánh mắt Phùng Thục Mẫn rời xuống phía dưới. "Vi phu ở biên quan vẫn khỏe mạnh, đừng lo lắng, hiện có chuyện quan trọng báo cho phu nhân, Lâm Lan, Lâm Phong là con của vi phu thất lạc nhiều năm..."

Trong lòng Phùng Thục Mẫn không khỏi run lên, vội vàng gấp lá thư lại, ôn tồn dụ dỗ Sơn Nhi: "Sơn Nhi, trong thư cha nói có chuyện quan trọng, con ngoan đi chơi đi nhé."

Sơn Nhi bĩu mỗi, rất không tình nguyện lũn cũn đi ra ngoài. Giờ phút này nội tâm Phùng Thục Mẫn hỗn loạn cực độ.

Không còn tâm tình nào chiếu cố cảm xúc Sơn Nhi, tiếp tục đọc thư. "Chuyện dài một lời khó nói hết, đợi vi phu trở về kinh sẽ nói tỉ mỉ với phu nhân... Vi phu khiến bọn họ chịu quá nhiều khổ sở. Chẳng trách trong lòng bọn họ sinh hận ý, một ngày hai đứa còn chưa nhận ta là phụ thân, ngày đó ta còn khó ăn khó ngủ, vi phu biết nàng cùng Lan Nhi có thâm giao, nàng nhất định sẽ không bài xích chuyện này, kính xin phu nhân giúp vi phu một tay..."

Phùng Thục Mẫn xem xong thư, thật lâu không nói nên lời, trong lòng ngũ vị tạp trần, hỗn loạn vô cùng, ban đầu khi gả cho lão gia... Lão gia nói vợ trước cùng hai đứa con đều đã chết bởi nạn đói nhiều năm trước, hôm nay, lại đột nhiên nhảy ra hai đứa con, không phải là ai khác lạ, chính là hảo hữu Lâm Lan của nàng, đột ngột như thế, nàng cùng Lâm Lan thành quan hệ mẹ kế cùng trưởng nữ, đây quả thực là sự thật khó lòng tiếp nhận.

Theo đạo lý mà nói, nàng hẳn là nên thay lão gia cao hứng, bỗng dưng tìm lại được hai đứa con tưởng đã mất. Nàng hẳn là hiểu lão gia mong mỏi nhận con như thế nào, nhưng, đạo lý là một chuyện, bản thân tiếp nhận có dễ dàng hay không là một chuyện khác. Không nói đến quan hệ thay đổi, nàng cùng Lâm Lan cũng sẽ trở nên vô cùng lúng túng. Chung đụng với nhau thế nào cũng xảy ra vấn đề.

Mấu chốt là Sơn Nhi. Không giải thích được từ con trưởng biến thành con thứ, mọi thứ vốn thuộc về Sơn Nhi thì hiện giờ lại chắp tay tặng cho người huynh trưởng chưa từng gặp mặt kia... Phùng Thục Mẫn tự nhận mình không phải có lòng dạ âm mưu, nhưng làm một người mẹ, nàng làm sao có thể không vì lợi ích nhi tử mình? Phùng Thục Mẫn bối rối, thật sự khó có thể quên được.

Lúc đầu nàng đã cố ý hỏi chị chồng... Đúng, chính là chị ta, chính chị ta nói cho lão gia, Thẩm Thị cùng hai đứa bé đều chết hết, vì thế, lão gia đã dựng lên mộ, chôn quần áo và di vật, mang theo nàng tới tế bái. Sắc mặt Phùng Thục Mẫn lạnh lùng, gọi quản gia vào, lệnh cho quản gia nhanh chóng đi Hồ Châu một chuyến, mời chị chồng vào kinh thành.

Sơn Nhi buồn bực nhặt một nhánh cây, khoa chân múa tay trong hậu viên, cái miệng nhỏ nhắn lầu bầu: "Lâm Lan, Lâm Phong, Lâm Sơn... Cha đặt tên chán chết, nhưng vẫn đỡ hơn cha của Khâu Nguyên Tư, Nguyên Tư chết oan, nghe đã thấy xui..."

Lâm Lan tắm rửa sạch sẽ, ngủ một giấc thoải mái, thức dậy thần thanh khí sảng, mọi khi ở nhà không cảm thấy, đi ra ngoài một chuyến, thật lòng cảm thấy ở trong nhà mình vẫn là thoải mái nhất! Lúc ăn cơm, Lâm Lan cũng không rảnh rỗi, nàng hỏi Cẩm Tú cùng Chu mama tình hình trong nhà.

Sau khi nàng cùng Minh Doãn đi sứ, Lý Minh Tắc nhờ sự giúp đỡ của cậu cả đã mở cửa hàng trà, làm ăn rất tốt.

Hàn Thị ở lại hơn tháng không chịu rời đi. Mụ vốn không định đi, Lý Minh Tắc kiên quyết muốn mụ rời đi, vì thế, Hàn Thị khóc náo một trận, thiếu chút nữa làm lão thái thái tái phát bệnh cũ, Lý Minh Tắc mượn điểm này, kiên quyết bắt Hàn Thị rời đi.

Xem ra Lý Minh Tắc vẫn giữ chữ tín. Bị Hàn Thị làm ầm ĩ, bệnh tình lão thái thái phát lại, lúc giảm lúc phát nặng, tình hình rất tệ. Lâm Lan quyết định sang đó xem sao.

Lý Minh Châu vẫn ở Chuế Gấm hiên, hiện tại rất ít khi thấy cô ta đi ra ngoài, khó khăn lắm mới ra ngoài thì không nói lời nào, mặt lạnh như băng, thật giống như viết: Người lạ chớ tới gần. Không nghĩ Cẩm Tú có thể nói ra thành ngữ như vậy, tinh tế suy nghĩ, thật đúng là hình tượng, Lâm Lan không khỏi mỉm cười. Lần này Lý Minh Châu bị đả kích, tính tình đại biến là bình thường, chỉ cần cô ta không gây chuyện như trước kia nữa là tốt rồi.

Lão cha già dưỡng thương vài tháng, sau năm mới bị áp giải đi Kiềm Tây, lúc đi, Lý Minh Tắc cũng không tiễn lão, chỉ cho người đưa tới chút bạc và quần áo, Lý Minh Tắc còn cho mang đồ tới, lão nên thắp nhang thơm mà cầu nguyện rồi. Không biết lão còn có giữ nổi mạng đi tới Kiềm Tây không.

Tóm lại hết thảy vẫn đang trong phạm vi dự đoán của Lâm Lan, chỉ có một chuyện làm nàng nhức đầu là... Phùng Thục Mẫn. Nếu Phùng Thục Mẫn biết nàng trở về, khẳng định tìm nàng, đến lúc đó làm sao bây giờ? Không để ý tới? Hay là làm như chưa có chuyện gì xảy ra? Lâm Lan rối rắm một hồi, lắc đầu, theo công lực của nàng, hẳn là không thể nào thản nhiên đối mặt. Rõ ràng, người cha này nàng sẽ không nhận, đương nhiên mẹ kế cũng không thể nhận, sau này coi như không quen là ổn. Lâm Lan tự khẳng định gật đầu, đúng, cứ làm như thế, thay vì lúng túng khó xử, không bằng một lần nói thẳng ra, muốn trách thì trách lão gia hỏa kia, nàng chẳng có lỗi lầm gì.

"Đúng rồi. Nhị thiếu phu nhân, Trần công tử và Bùi tiểu thư đã thành thân năm trước, đại thiếu gia cùng đại thiếu phu nhân đi uống rượu mừng." Cẩm Tú nói.

"Thế hả?" Lâm Lan vui vẻ nói: "Thật tốt quá, hai người này cuối cùng cũng tu thành chánh quả, ta phải đưa phần hậu lễ đi tặng."

Chu mama cười nói: "Nhị thiếu phu nhân không phải lo, đại thiếu gia cùng đại cữu gia đã thay nhị thiếu gia và nhị thiếu phu nhân tặng một phần."

Lâm Lan cười nói: "Ái chà, ta lại thiếu nợ hai người rồi, tên Trần Tử Dụ kia còn muốn đòi ta bao lì xì nữa kia, tiện nghi cho hắn quá, được ba phần lễ."

Chu mama cười nói: "Trần công tử hôm nay đi Triều Tiên, Hoàng thượng lệnh cho cậu ta đi sứ Triều Tiên, đoán chừng hơn nửa năm mới quay về."

"Vậy hả? Vương tử Cao Ly vì hắn bị đánh một trận tơi tả. Hắn đi chuyến này là đáng." Lâm Lan cười nói.

Đang nói, Hồng Thường bên cạnh Đinh Nhược Nghiên tới, đưa tới ngân phiếu hai trăm lượng.

Lâm Lan có chút không vui: "Đại tẩu sao lại khách khí như vậy?"

Hồng Thường trả lời: "Đại thiếu phu nhân nói, nhị thiếu phu nhân đã giúp đỡ rất nhiều, không thể để nhị thiếu phu nhân phải xuất bạc, tuy nói chị em dâu hẳn là có lúc giúp đỡ nhau, nhưng đây cũng là tâm ý nhị thiếu phu nhân, đại thiếu gia và đại thiếu phu nhân vô cùng cảm kích, đại thiếu phu nhân còn nói, đợi nhị thiếu phu nhân rảnh sẽ tới tìm nhị thiếu phu nhân nói chuyện."

Đinh Nhược Nghiên cũng biết tự đánh giá sức mình, Lâm Lan mỉm cười, để cho Chu mama nhận lấy.

Nàng nói với Hồng Thường: "Đại thiếu phu nhân đang ở đâu?"

Hồng Thường trả lời: "Hằng ngày, sau cơm chiều, đại thiếu phu nhân sẽ đi Triêu Huy đường thăm lão thái thái."

"Ừm! Ta cũng muốn qua đó." Lâm Lan nói.

Cơm tối xong, Lâm Lan mang theo Ngân Liễu đi Triêu Huy đường. Bệnh tình lão thái thái nghiêm trọng hơn Lâm Lan tưởng tượng, thần trí không còn rõ ràng, nhìn thấy nàng, ánh mắt kia chỉ là một màn mờ mịt. Tựa hồ không biết nàng là ai.

Chúc mama lau lệ, nói với nàng: "Nhị thiếu phu nhân, người hãy nghĩ biện pháp, tiếp tục như vậy, chỉ sợ lão thái thái..."

Nhìn lão thái thái như thế, chắc chắn là không chống đỡ được bao lâu nữa. Loại bệnh này chính là dựa vào ăn uống, luyện tập mà điều trị. Tình hình tới như thế này, nàng cũng hết cách xoay chuyển.

"Mấy tháng trước bệnh tình lão thái thái đã có chuyển biến tốt đẹp, lão thái thái đã nói, đợi xuân sang, khí trời ấm áp, muốn về với ông bà, lão thái thái muốn chết cũng được chết ở quê hương, nhưng hiện tại..." Chúc mama hầu hạ lão thái thái đã mười mấy năm, tình cảm thâm hậu, nói đến đoạn thương tâm, nhất thời rơi lệ không ngừng.

Đinh Nhược Nghiên an ủi: "Chúc mama chớ lo lắng, nhị thiếu phu nhân chắc chắn nghĩ biện pháp chữa lành bệnh cho bà nội."

Lâm Lan cũng chỉ có thể nói lấy lệ: "Từ từ sẽ khá hơn."

Du Liên vẫn yên lặng đứng ở một bên, trong mắt tràn đầy bi thương, chẳng qua không biết là vì lão thái thái mà thương tâm hay là lo lắng cho tương lai của mình. Nói thật, Du Liên thật sự xui xẻo vô cùng, bị tính toán làm thiếp thất, nghĩ đi nghĩ lại vốn không phải lo cơm áo, tương lai may mắn sinh được đứa con thì còn có chỗ dựa vào, ai biết được chưa tới mấy ngày, lão già đã xảy ra chuyện, bên cạnh không có người nhờ cậy, thời gian này khó khăn thế nào có thể đoán Thăm lão thái thái xong, Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên cùng đi ra ngoài, vừa đi, Đinh Nhược Nghiên nói chuyện: "Đệ muội, muội có thể cho ta một lời chính xác không, bà nội còn bao nhiêu thời gian?"

Lâm Lan lặng yên hồi lâu, nói: "Xem tình hình, chỉ có thể gắng tới mùa hè."

Đinh Nhược Nghiên ảm đạm, thở dài: "Mấy đại phu cũng nói như vậy, xem ra, không còn biện pháp rồi, ta đang suy nghĩ, bà nội hồi hương là chuyện không thể, có phải nên mời đại bá tới đây không? Dù sao cũng phải có nhi tử đưa tiễn trước lúc lâm chung đúng không?"

Lâm Lan đồng ý, nói: "Chỉ có thể mời đại bá tới, nghe nói thân thể tam thúc không được khá lắm, sợ là không chịu đường xe ngựa mệt nhọc."

"Ta trở về sẽ nói Minh Tắc gửi thư về quê, hi vọng đại bá có thể lên kịp."

"Đúng rồi, ta nghe nói cửa hàng trà của đại ca làm ăn không tệ."

Lâm Lan chuyển đề tài.