Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 204: Có muốn mượn hay không




Đinh Nhược Nghiên rời đi khi nào Lý Kính Hiền cũng không hay biết, chỉ cảm thấy có một cái lưới khổng lồ vô hình đang ở trên đầu, từ từ bủa xuống không cho lão chạy trốn, làm quan mười mấy năm, cho tới bây giờ đều là lão bày mưu tính kế, từng bước mưu tính, từng bước thành công, chưa từng bị động như lúc này, như cá nằm trên thớt.

Lão rất sợ hãi, Ngự sử Dương đại nhân là một người hết sức cố chấp, không mơ tưởng tới chuyện lôi kéo vị Ngự sử này được, mấy năm trước, Dương đại nhân này từng hạch tội lão, nói lão tham nhũng tiền hỗ trợ nạn dân bị thiên tai, chỉ vì chứng cớ chưa đầy đủ nên không được như ý, cũng bởi vì như thế, mấy năm nay lão làm việc mỗi lúc một cẩn thận hơn, tránh để người ta nắm thóp.

Lão đem một phần ngân lượng lấy tên Tam đệ để gửi vào ngân hàng tư nhân, hoàng kim thì cất trong mật thất trong tòa nhà ở tận Thiên Tân, tự cho là thần không biết quỷ không hay, không nghĩ tới, Dương đại nhân lại mò tới ngân hàng tư nhân tra xét.

Lý Kính Hiền nhìn một chồng ngân phiếu trên bàn, bất giác mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, những thứ ngân phiếu này tạm thời không thể dùng được, chỉ cần có người cầm ngân phiếu đến ngân hàng tư nhân đổi, đời lão đi tong.

May là còn có người tiết lộ tin tức quan trọng này cho lão, bằng không, lão thành cá trong chậu rồi. Lý Kính Hiền vội vàng gọi chuẩn bị xe, nhanh chóng cầm ngân phiếu tới đi tới gian nhà ở thành Đông, ban đầu lúc đặt mua tòa nhà này là dùng tên biểu ca Lưu di nương, hi vọng phía phòng Ngự sử không đánh hơi ra được, chờ qua trận này, nghĩ biện pháp xử lý sạch sẽ chỗ ngân phiếu.

Lý Minh Tắc bôn ba ở bên ngoài cho tới trưa, không có chút thu hoạch nào, ủ rũ trở về, Đinh Nhược Nghiên nhìn ánh mắt của hắn cũng biết chuyện không thuận lợi.

"Tôi đã để cho Hồng Thường mang thôn trang trong của hồi môn mẹ cho, còn có đồ trang sức đem đi cầm, có điều, tiệm cầm đồ chỉ chịu chi ra mười hai vạn lượng, chạy mấy nhà đều như thế."

Đinh Nhược Nghiên cũng có chút buồn bã, vốn nghĩ rằng cũng có thể nhiều hơn chút ít.

Minh Tắc kinh ngạc, có chút tức giận, khẩu khí không tốt lắm: "Không phải là không cho nàng làm vậy sao? Mau đi chuộc đồ."

Đinh Nhược Nghiên cúi đầu nói nhỏ: "Phụ thân có thể là không có cách nào rồi, người phòng Ngự sử đang tra chuyện phụ thân ăn hối lộ."

Minh Tắc chỉ nghe "Ong" một tiếng trong đầu, hắn giật mình một hồi, mạnh mẽ quơ lấy chén trà ném thẳng vào bức tường đối diện, mảnh sứ vỡ bắn tung tóe.

"Con mẹ nó, Lý gia gặp phải vận rủi gì vậy, chuyện xấu liên tiếp dồn tới, có để cho sống không." Lý Minh Tắc bình thường như tượng đất, đến lúc giận dữ như phát điên lên.

Đinh Nhược Nghiên lẳng lặng nhìn Minh Tắc như con thú giãy dụa gào thét, cúi đầu nói: "Chuyện cho tới nước này, có thể cứu Lý gia chỉ có nhị đệ."

Lý Minh Tắc chán nản ngồi xuống, ôm đầu, thống khổ rên rỉ: "Nhưng ta còn có thể diện nào đi cầu đệ ấy..."

Đinh Nhược Nghiên tĩnh táo nói: "Hiện tại không đơn thuần là cứu mẹ chàng cùng muội muội, vấn đề là tồn vong Lý gia, tổ chim bị phá, trứng còn có thể nguyên vẹn không, nhị đệ cũng là một thành viên của Lý gia, sẽ không ngồi nhìn."

Lý Minh Tắc nghĩ ngợi một lúc lâu chậm rãi ngẩng đầu, hai tròng mắt lộ ra vẻ kiên quyết: "Được, để ta đi van xin đệ ấy, cho dù ta phải dập đầu bồi tội cũng không sao, chỉ cần đệ ấy chịu hỗ trợ."

"Vừa rồi, tôi đã cầu nhị đệ muội, nàng nói sẽ cho người gọi Minh Doãn về, còn lại thì phải trông chờ vào anh."

Lý Minh Doãn hồi phủ đã thấy Minh Tắc chờ ở cửa phủ, vừa thấy hắn bước vào, Minh Tắc bước nhanh tới phía trước, chắp tay nói: "Mời nhị đệ đến thư phòng một lúc."

Lý Minh Doãn do dự một chút, rời bước hướng thư phòng.

Lý phủ có hai thư phòng, bên tay trái là thư phòng Lý Kính Hiền, bên tay phải là thư phòng Minh Doãn. Vừa vào cửa Minh Doãn chỉ nghe thấy một tiếng "phịch", hắn quay đầu lại nhìn, Minh Tắc quỳ rạp ở nơi đó.

Minh Doãn kinh hãi, vội vàng đi tới đỡ: "Đại ca, anh làm cái gì vậy?"

Minh Tắc đẩy tay Minh Doãn ra, thành khẩn nói: "Nhị đệ, đại ca biết mấy ngày nay trong lòng đệ không dễ chịu, đại ca cũng rất khổ sở, cho tới bây giờ, ta luôn hâm mộ đệ, hâm mộ đệ có cha thương yêu, hâm mộ đệ có thể danh chánh ngôn thuận làm thiếu gia Lý gia, ta còn thay mẹ ta ấm ức, rõ ràng mẹ ta mới là người vợ kết tóc với cha nhưng chỉ có thể sống trong âm u, không thể lộ ra ngoài ánh sáng, hôm nay ta mới biết được, sai lầm rồi, tất cả đều là sai lầm, mẹ ta cùng cha ích kỷ, đã khiến mẹ đệ phải chịu bao nhiêu thương tổn."

Sắc mặt Minh Doãn trầm xuống, đưa tay ra đỡ lần nữa: "Đại ca, đứng lên rồi nói."

"Không, nhị đệ, đệ hay nghe ta nói, hôm nay ta thật sự không còn mặt mũi nào van cầu nhị đệ, nhưng là trừ đệ, ta thật sự không nghĩ ra còn có thể tìm ai, tội của mẹ ta đúng là phải chịu trừng phạt, nhưng Minh Châu là vô tội, kính xin nhị đệ tạm thời bỏ xuống ân oán, ra tay giúp đỡ, cứu mẹ ta cùng Minh Châu." Lý Minh Tắc nói xong dập đầu trước mặt Minh Doãn.

Minh Doãn vội vàng nâng không cho hắn dập đầu: "Đại ca, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"

Minh Tắc ngạc nhiên nhìn hắn: "Nhị đệ còn không biết? Đệ muội không nói cho đệ biết?"

Lý Minh Doãn ra vẻ mờ mịt nói: "Nói gì? Lâm Lan chỉ nói trong nhà đã xảy ra chuyện, gọi ta khẩn cấp về nhà."

Chuyện phát sinh đã một ngày, phụ thân cùng đại ca không tìm hắn thương lương, hắn cũng làm như không biết, xem ai có thể nhẫn nhịn được hơn.

"Mau, đứng lên mà nói." Hai người ngồi xuống, Minh Tắc đem toàn bộ chuyện bắt cóc cùng việc phòng Ngự sử điều tra phụ thân ăn hối lộ kể hết ra cho Minh Doãn nghe.

Lý Minh Doãn mặc nhiên một lúc lâu, cau mày nói: "Chuyện này không hay chút nào. Vốn gặp phải loại chuyện này nên báo quan, chỉ sợ là trong tay bọn bắt cóc nắm được chứng cớ bất lợi cho phụ thân... Chuyện này, phụ thân nói như thế nào?"

"Đến giờ vẫn chưa có tin gì từ phụ thân, ta không thể trông cậy vào phụ thân."

Trong giọng nói của Minh Tắc không chút che giấu thất vọng về phụ thân. Lý Minh Doãn suy nghĩ hồi lâu, thở dài nói: "Trong nhà còn có chút ngân lượng nào không?"

Lý Minh Tắc ngượng ngùng nói: "Nói đến nói đi cùng là do mẹ ta, nếu không phải bà quá tham tiền thì cũng không trở nên thế này, không dối gạt nhị đệ, hôm nay ta đi mượn bạc khắp nơi, đều vấp phải trắc trở, những kẻ từng xưng là bằng hữu đều kiếm cớ tránh mặt."

Lý Minh Doãn nhẹ cười nhạt một tiếng: "Cho tới giờ đều là dệt hoa trên gấm dễ, đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi mới khó khăn, có điều, nếu ta muốn hỗ trợ, vẫn còn biện pháp."

Ánh mắt Lý Minh Tắc sáng lên, kích động nói: "Nếu nhị đệ chịu giúp đỡ, đại ca ta vô cùng cảm kích."

Lý Minh Doãn nhìn chằm chằm hắn: "Ta có một điều kiện."

"Nhị đệ nói đi, chỉ cần ta làm được, dù là núi đao hay biển lửa, ta tuyệt không do dự." Lý Minh Tắc kiên quyết nói.

Lý Minh Doãn cười nhạt, ánh mắt đột nhiên lạnh lẽo, từng chữ từng chữ nói ra: "Ta muốn mẹ anh từ giờ không được bước nửa bước vào Lý gia, không còn bất kỳ liên quan nào với Lý gia."

Tim Lý Minh Tắc loạn nhịp, ý của nhị đệ là cha hưu mẹ hắn, không nhận mẹ hắn từ bây giờ?

"Anh chớ trách ta vô tình, bà ta làm gì với ta, với mẹ ta anh hẳn là rõ ràng, ba phen mấy bận muốn hại tính mạng ta, ta không bỏ đá xuống giết đã là hết lòng giúp đỡ rồi." Lý Minh Doãn lạnh lùng nói.

Lý Minh Tắc ảm đạm: "Ta biết, thật ra thì lần này mẹ ta rời nhà, vốn nghĩ là không thể trở về rồi."

"Anh nghĩ lầm rồi, mẹ anh sẽ trở lại, mẹ anh mê vinh hoa phú quý, vị trí chính thê sao có thể buông tha được, thậm chí còn chắp tay dâng trượng phu mình cho người khác, bà ta sẽ không cam tâm cả đời dã tràng xe cát đâu, chỉ cần phụ thân không viết hưu thư, bà ta sẽ trở về, chỉ cần tương lai anh nên người, bà ta lập tức trở lại."

Lý Minh Doãn lại tiếp tục nói đúng tim đen: "Ta giúp đỡ, chẳng qua là nể mặt anh, giữ lại thể diện cho Lý gia, nhưng không phải là giúp đỡ để một ngày kia mẹ anh trở lại Lý gia, nếu như vậy, ta không thể làm được, nếu không... mẹ ta thì thế nào? Tương lai ta còn mặt mũi nào gặp mẹ ta dưới cửu tuyền?"

Lý Minh Tắc xấu hổ im lặng.

"Vì Lý gia, vì tiền đồ của ta và anh, ta không muốn ân oán đời trước đời sau quấn lấy nhau mãi, như vậy là tốt nhất, đối với anh, với ta và với Lý gia."

Khẩu khí của Lý Minh Doãn hòa hoãn đi chút ít, nếu như cả nhi tử cùa mình cũng không nhận thức mình, đời này mụ phù thủy còn trông cậy vào cái gì? Thống khổ lớn nhất nhân sinh chính là bị người thân nhất của mình vứt bỏ! Lý Minh Tắc mím môi, vẻ mặt thống khổ, có thể thấy được giờ phút này nội tâm của hắn đang giãy dụa khổ sở thế nào.

"Đại ca, anh nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết."

Lý Minh Doãn cũng không ép hắn, không cần bức hắn, sẽ nhanh có kết quả thôi.

"Không cần nghĩ nữa, cứ theo nhị đệ nói, chuyện này xong xuôi, ta đưa bà ấy đi, sau này, không hề gặp lại nhau nữa."

Lý Minh Doãn mới đi hai bước đã nghe Minh Tắc gấp giọng nói. Lý Minh Doãn từ từ xoay người, nhìn Minh Tắc, giây lát, hắn gật đầu: "Tám mươi vạn bạc không phải là số lượng nhỏ, ta đi tìm cậu cả ta."

Lý Kính Hiền mới vừa trở về phủ, bọn cướp mới phái người đưa tới một cái hộp. Lần này Lâm Lan cùng Đinh Nhược Nghiên đều ở đây.

Minh Tắc mở hộp ra, vừa nhìn hoảng loạn vứt ngay lập tức, một ngón tay dính đầy máu lăn trên mặt đất, mọi người kinh hô, Đinh Nhược Nghiên nhắm chặt hai mắt, cả người run rẩy. Lâm Lan tiến lên, mắt liếc thấy ngón tay bị chặt kia, làn da thô ráp, hẳn là Khương mama, loại ác nô này, chặt một ngón tay coi như là tiện nghi với mụ lắm rồi.

Lâm Lan nhặt tờ giấy rơi ra ở bên cạnh, nhanh chóng xem qua, sau đó đưa cho cha già mặt mũi đã sớm trắng bệch.

"Phụ thân, bọn bắt cóc nói nếu giờ hợi không giao tiền chuộc người, bọn chúng sẽ vứt mẫu thân xuống sông cho rùa ăn, đem chứng cớ mẫu thân viết ra trình lên cho phòng Ngự sử." Lâm Lan nhỏ giọng nói.

A Tấn ở bên ngoài vào bẩm với Lý Kính Hiền: "Nhị thiếu gia cùng Diệp đại lão gia tới."

Diệp đại lão gia tới? Lý Kính Hiền sững sờ ngồi ngây tại chỗ, không kịp phản ứng, Diệp đại lão tới kinh thành bốn năm, chưa bao giờ bước chân vào Lý phủ, lão có mời mấy lần người ta cũng không nể mặt, lần này lại không mời mà tới.

"Mau, mau mời vào." Lý Kính Hiền vội vàng nói, đối với đại cữu này, lão vẫn có chút sợ hãi.

Nghĩ tới tiện nhân kia bị rùa rỉa, lão cầu còn không được, nhưng vừa nghe nửa câu sau, mắt liền choáng váng, đám Ngự sử kia đang tìm khắp nơi chứng cớ phạm tội của lão, nếu để rơi vào tay bọn họ, lão xong đời, ai biết trong đó viết những gì.

Lý Minh Tắc bị một màn máu me đầm đìa này dọa cho mất mật, thấp giọng nói: "Phụ thân, người mau nghĩ biện pháp, bằng không, những tên bắt cóc kia chuyện gì cũng có thể làm được."

Lý Kính Hiền bể đầu sứt trán, phiền não quát: "Ngươi cho rằng ta không vội sao? Nhưng hiện tại đi đâu chuẩn vị tám mươi vạn lượng bạc?"

Diệp đại lão gia chắp tay sau lưng, khí thế bừng bừng sải bước đi vào đại sảnh. Lý Kính Hiền vội đứng dậy đón chào, thân hòa nói: "Không biết đại cữu quang lâm, Kính Hiền không đón tiếp từ xa, thất lễ thất lễ."

Diệp Đức Hoài hờ hững liếc lão một cái: "Không cần những nghi thức xã giao này, ta nghe Minh Doãn nói, hôm nay ngươi vô cùng thê lương, ta tới là để nhìn cho hả hê."

Lâm Lan nghe lời này, vô cùng khó khăn mới nhịn xuống không cười ra tiếng, cậu cả thật là, nói thẳng ra: Cháy nhà nên ta tới hôi của đây.

Sắc mặt Lý Kính Hiền tồi tệ vô cùng, da đầu tê dại, đại cữu trước giờ nói chuyện không lưu tình, mỗi lần không khiến lão sặc máu thì không bỏ qua, chỉ sợ, lời nói khó nghe đang còn ở phía sau.

"Mời đại cữu ngồi." Lý Kính Hiền cung kính nói.

Diệp Đức Hoài không khách khí, ngồi xuống ngay vị trí vốn thuộc về Lý Kính Hiền. Lý Kính Hiền nháy mắt với Minh Tắc, ý bảo hắn cùng Nhược Nghiên đi ra ngoài. Diệp Đức Hoài lạnh lùng nhìn Minh Tắc, không mặn không nhạt nói: "Đây chính là con trai lớn Lý gia, Lý Kính Hiền, ngươi nói nó hơn Minh Doãn hai tuổi?"

Lý Kính Hiền càng thêm lúng túng, không mặt mũi nào lên tiếng, Lý Minh Tắc đành tiến lên, cung kính thi lễ với Diệp Đức Hoài, nói: "Tại hạ Minh Tắc, ra đời trước Minh Doãn một canh giờ mà thôi."

Trả lời như vậy chính là trước mặt mọi người thừa nhận Lý Kính Hiền cùng mẫu thân hắn lừa gạt, nét mặt già nua của Lý Kính Hiền biến thành màu đen, nhưng là trước mặt đại cữu gia không dám phát tác. Diệp Đức Hoài đã nghe Minh Doãn nói về vị đại thiếu gia nhà Lý gia này, tuy không có bản lãnh gì nhưng không xấu xa. Vẫn chưa bị làm hỏng, đoán chừng tổ tiên Lý gia đã từng làm được một hai chuyện tốt.

"Ừm, ngươi coi như đàng hoàng, hơn phụ thân ngươi nhiều." Diệp Đức Hoài vuốt râu, khinh miệt nhìn Lý Kính Hiền một cái.

Lý Minh Doãn ho nhẹ hai tiếng, ý bảo cậu cả nhanh đi vào vấn đề chính. Diệp Đức Hoài chậm rãi nói: "Nghe Minh Doãn nói, Hàn Thị bị bắt cóc, cần tám mươi vạn tiền chuộc?"

Lý Kính Hiền nói: "Đúng vậy."

Lại chỉ ngón tay đầy máu trên đất: "Vừa rồi bọn bắt cóc cho người đưa tới thứ kia để uy hiếp."

Diệp Đức Hoài cười lạnh nói: "Vậy ngươi nên báo quan mới phải, cho dù không báo quan, ngươi làm quan đã nhiều năm, chức vị quan trọng, tùy tiện ngoắc tay sẽ có người đưa bạc lên, mọi người nói, ba năm làm Tri Phủ thanh liêm mất mười vạn lượng bạc trắng, tám mươi vạn lượng, đối với ngươi chỉ là chín trâu mất một sợi lông, cần gì phải khóc than? Còn sai cháu ngoại ta đến van xin chúng ta sao? Chẳng lẽ, ngươi có chủ tâm để bọn bắt cóc kia thủ tiêu Hàn Thị?"

Lý Kính Hiền toát mồ hôi, nói: "Đại cữu gia nói đùa, Lý mỗ làm quan thanh liêm, không nhận những thứ tiền tài bất nghĩa,... thực sự không có đâu ra nhiều bạc như vậy."

Đinh Nhược Nghiên không nhịn được âm thầm khinh bỉ, cha chồng nếu quả thật thanh liêm, vì sao phòng Ngự sử phải tra ông? Đến lúc này rồi còn dám nói thanh liêm sao.

Lâm Lan nói: "Đại cữu gia, trong nhà gần đây có xảy ra chút biến cố, thực sự không có đủ tám mươi vạn lượng bạc, kính xin đại cữu gia nể tình Minh Doãn mà giúp cho, dù sao Minh Doãn cũng là nhi tử Lý gia."

Diệp Đức Hoài liếc Lâm Lan, chậm rãi nói: "Cháu dâu, nếu là việc vợ chồng cháu, cậu không hai lời, đừng nói tám mươi vạn lượng, là tám triệu lượng mí mắt cậu cũng không nháy một chút, nhưng là, Hàn Thị cùng cha chồng cháu có những hành vi như vậy, thật sự khiến người ta tức giận, cậu không phải là thánh nhân, không làm việc ngu ngốc là lấy ơn báo oán."

Lý Minh Tắc tiến lên hai bước, quỳ xuống trước mặt Diệp Đức Hoài, thành khẩn nói: "Xin cho phép Minh Tắc gọi ngài một tiếng đại cữu gia, chuyện năm đó, quả thật mẹ cháu sai, hôm nay bà ấy đã phải chịu báo ứng rồi, Minh Tắc thay mặt mẹ dập đầu nhận lỗi với đại cữu gia, kính xin đại cữu gia giúp đỡ, Minh Tắc vô cùng cảm kích."

Dứt lời, Minh Tắc dập đầu "bốp, bốp" khẩn cầu. Diệp Đức Hoài cũng không ngăn cản hắn, Minh Tắc muốn thay mặt Hàn Thị dập đầu nhận sai là chuyện của Minh Tắc, hắn tha thứ hay không là chuyện của hắn, cũng không phải hắn kêu Minh Tắc dập đầu.

Đinh Nhược Nghiên một bên đau lòng, nhìn Minh Tắc cầu khẩn. Lý Minh Doãn thở dài, Minh Tắc có một người mẹ như vậy coi như xui xẻo. Liền nói: "Đại cữu gia, người giúp một tay đi ạ, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu xử lý không tốt, họa ra cả nhà, cháu cũng xui xẻo theo, đại cữu gia, người không nể tăng thì cũng nể phật, coi như là giúp cháu một lần."

Diệp Đức Hoài vuốt râu, nhíu mày suy nghĩ một chút, nói: "Muốn mượn bạc ta, cũng được, đưa hết những thôn trang cùng cửa hiệu mặt tiền lại cho Diệp gia, nếu không, không bàn nữa."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn về phía Lý Kính Hiền. Lý Kính Hiền cũng biết anh vợ không thể nào dễ dàng giúp đỡ, nói trắng ra là, hôm nay hắn tới là vì sản nghiệp Diệp Thị lưu lại. Đáng tiếc, giờ lão không thể đi hỏi mượn người khác, càng không thể rút bạc ở ngân hàng tư nhân, vàng giấu ở Thiên Tân, nước xa không cứu được lửa gần, chỉ có mượn Diệp Đức Hoài. Diệp Đức Hoài này, rõ là cháy nhà hôi của.

"Ta nói Lý Kính Hiền, những năm nay, Diệp gia chúng ta cho Lý gia các ngươi tốt như vậy là đủ rồi, ngươi lừa gạt cưới coi như tương đối thành công, nếu không phải hôm nay ngươi thê thảm thế này, ta còn chuẩn bị đi kiện ngươi tội lừa gạt cưới hỏi, lừa gạt tiền bạc, hiện tại, Diệp gia chúng ta chỉ muốn lấy lại đồ của mình, sau đó sẽ bàn tới chuyện giúp đỡ." Diệp Đức Hoài châm chọc.

Khuôn mặt già nua của Lý Kính Hiền co quắp, thôi thôi, lửa cháy đến nơi rồi, đành cứu trước mắt.

"Phụ thân, người đáp ứng chứ?" Lý Minh Tắc khẩn thiết nói.

Lý Kính Hiền cắn răng, hung hăng nói: "Ta đáp ứng."

"À khoan, ta biết hôm nay ngoài thành có một thôn trang, một phần thuộc về Minh Doãn, ta muốn cầm toàn bộ trở lại." Diệp Đức Hoài nói.

Lâm Lan ra vẻ kinh ngạc: "Đại cữu gia, đây là vì gì?"

Diệp Đức Hoài nhìn nàng một cái, nói: "Không phải đại cữu xem thường các cháu, hai người các cháu quả thật không có bản lãnh gì, vật mẫu thân lưu lại cũng không giữ được, ta không lấy về, sớm muộn cũng bị người bên cạnh tính toán lấy đi, yên tâm đi, chỗ thôn trang này, cậu sẽ trông coi giúp hai đứa, tương lai hai đứa ra ở riêng, cậu sẽ trả lại."

Lý Kính Hiền không nhịn được muốn động khí, anh vợ nói chuyện quá cay nghiệt, không phải là đánh vào giữa mặt lão sao? Nhưng là không dám nói gì, tức đến tím mặt.

Lý Minh Doãn thở dài, nói với Lâm Lan: "Nàng đi mang khế đất tới giao cho đại cữu gia."

Lâm Lan vô cùng không tình nguyện bước ra khỏi phòng. Hai phần khế đất, khế ước mười tám cửa hiệu mặt tiền được đưa ra trước mặt Diệp Đức Hoài.

Diệp Đức Hoài cẩn thận kiểm tra, xác định không có gì sai sót, nói với Lý Kính Hiền: "Ngươi viết vào vài chữ, vạn nhất có ý đòi lại, lúc ấy lên quan, ta còn có căn cứ."

Lý Kính Hiền tức tới nỗi ngực phập phồng, Diệp Đức Hoài này đúng là được voi đòi tiên, khổ nỗi tình thế bắt buộc, không làm sao được, Lý Kính Hiền không thể làm gì khác hơn là viết đảm bảo, sau đó lăn tay.

Diệp Đức Hoài lúc này mới hài lòng gật đầu, thu chứng từ, từ trong lòng ngực móc ra một chồng ngân phiếu: "Chỗ này là tám mươi vạn lượng ngân phiếu, có thể tới mọi ngân hàng tư nhân đổi, nhưng nhớ rõ, đây chỉ là mượn! Lý đại nhân, xin phiền viết một tờ biên lai mượn tiền."

Lý Kính Hiền suýt nữa phun ra một ngụm máu tươi, cái gì? Thôn trang cửa hàng đều giao cho ông rồi, còn muốn ta viết biên lai mượn đồ?

Khóe miệng Diệp Đức Hoài cong lên, cười lạnh: "Lý đại nhân? Ta chưa nói cho không ngươi số bạc này, tám mươi vạn lượng, rốt cuộc ngươi có mượn không?"