Cổ Đại Thí Hôn (Cổ Đại Thử Cưới)

Chương 185: Tối mày tối mặt




Hàn Thị thấy lão gia tàn nhẫn như vậy, ủy khuất bị đè nén nhiều ngày, phẫn uất, các kiểu tâm tình bị khủng hoảng như núi lửa bộc phát phun trào, hai mắt mụ đỏ ngầu, hướng về phía lão gia, giọng khàn khàn, cả giận hô: "Ta che chở cho nó, thì sao? Ông đánh chết cả ta đi, như vậy mới thỏa mãn lòng ông, ông tha hồ đắc ý."

Lý Kính Hiền điên cuồng chỉ vào Hàn Thị: "Bà... Bà quả thực không thể nói lý."

Hàn Thị căm hận nói: "Không thể nói lý chính là ông, lúc không có chuyện gì làm ông chẳng quan tâm, hiện tại xảy ra chuyện ông lại muốn đánh muốn giết, ông dám nói Minh Châu rơi vào tình cảnh ngày hôm nay, ông không có chút trách nhiệm nào không? Ta nói cho Lý Kính Hiền ông biết, nếu hôm nay ông dám động vào nó một chút, Hàn Thu Nguyệt ta liều mạng với ông..."

Mụ coi như nhìn thấu, Lý Kính Hiền chính là một tên vương bát đản không kiếp, tuyệt tình phụ nghĩa, ngụy quân tử, ông thích thể diện như vậy, ngày hôm nay, cùng lắm là ngọc nát hương tan.

Khương mama cuống cuồng, phu nhân không khuyên giải lại còn tranh cãi với lão gia, đây không phải là càng làm cho tình hình thêm be bét sao?

Bị Hàn Thị uy hiếp như thế trước mặt nhiều hạ nhân, Lý Kính Hiền cảm giác mình thân là chủ gia đình mà không còn chút uy nghiêm nào, Minh Châu úp sọt lớn như vậy, làm mất hết mặt mũi Lý gia, chẳng lẽ lại không thể dạy dỗ?

Lý Kính Hiền nổi giận, chỉ vào mặt mấy người hầu, quát lên: "Kéo phu nhân ra, đánh, đánh thật mạnh cho ta, bổn lão gia xem ai dám ngăn cản."

Minh Châu té từ băng ghế xuống, trốn vào ngực mẹ, hoảng sợ nhìn phụ thân, lạnh run: "Mẹ, cứu con..."

Bọn hạ nhân tại chỗ nghe thấy cả, trố mắt nhìn nhau, kinh ngạc nhìn Minh Châu tiểu thư, mới vừa rồi, Minh Châu tiểu thư gọi phu nhân... mẹ?

Hàn Thị cùng Lý Kính Hiền trợn mắt nhìn nhau, Minh Châu vừa la cái gì chứ. Mồ hôi trán Khương mama rơi đầm đìa, vội bước lên phía trước giảng hòa: "Biểu tiểu thư, hiện giờ cô gọi mẹ cũng vô dụng, mẹ cô đang ở nơi xa, hay là cô mau dập đầu nhận lỗi với lão gia, thế mới là lẽ phải."

Lời này của Khương mama khiến Hàn Thị tỉnh ra, Hàn Thị ôm Minh Châu khóc rống lên: "Ta thương con lắm, Minh Châu à, nếu cha con còn, con cần gì phải ăn nhờ ở đâu, chịu ủy khuất thế này..."

Lúc này Minh Châu đột xuất thông minh, cũng không phải giả bộ, nghĩ đến cha gần ngay trước mắt lại phải tỏ ra như không quen biết, còn muốn đánh chết mình, ủy khuất này thật đau đớn, nước mắt cuộn lên, thảm thiết: "Cha ơi cha, sao cha nhẫn tâm bỏ lại nữ nhi, lưu lại nữ nhi trên đời này không có người nào thương, không có người nào yêu, cha, người dứt khoát mang nữ nhi đi theo đi..."

Lý Kính Hiền vừa thông suốt, lửa giận bị một tiếng "Cha" này kìm lại, trong lòng hắn vẫn xót đứa con chịu thua thiệt này, nhưng e ngại áp lực dư luận, hắn chỉ có thể tỏ ra như không quen biết, cố ý lạnh lùng... Nhưng là, cũng bởi vì điểm băn khoăn này, không quản thúc Minh Châu tử tế, mà Hàn Thị lại quá nuông chiều mới khiến Minh Châu kiêu căng như vậy, mới có nhục nhã hôm nay, nghĩ tới ánh mắt giễu cợt của các đồng liêu, giọng cười mỉa mai... Lý Kính Hiền lại cuồn cuộn lửa giận.

Minh Tắc lo lắng nhìn hướng viện môn, Nhược Nghiên đi mời bà nội sao vẫn chưa trở lại?

"Ngươi đừng ở đây kêu cha gọi mẹ, ngươi ở Lý gia, dượng là cha ngươi, ngươi phạm sai lầm, dượng nên quản giáo ngươi."

Lý Kính Hiền hạ quyết tâm, nếu cứ để Hàn Thị bênh vực, đời này của Minh Châu coi như bỏ.

"Các ngươi điếc sao? Đủ hai mươi gậy chưa?" Sắc mặt Lý Kính Hiền trầm xuống, lạnh giọng quát.

Bọn hạ nhân nào dám cãi lời lão gia, rồi lại nói, biểu tiểu thư Minh Châu này ngày thường quả thật không thể nào làm người khác ưa thích, lão gia giáo huấn biểu tiểu thư thế này, làm cho cô ta ghi nhớ thật lâu, thật sự là cần thiết. Mọi người nhất loạt mà lên, kéo phu nhân tách khỏi biểu tiểu thư.

Hàn Thị gắt gao ôm lấy Minh Châu, nhưng sao địch nổi sức khỏe nam nhân, Khương mama sợ phu nhân bị thương, đi tới hỗ trợ, nhất thời, trong viện loạn lên.

"Lý Kính Hiền, ông còn có lương tâm không, khốn kiếp, không nghĩ vinh hoa phú quý hôm nay là từ đâu mà có sao, vì tiền đồ của ông mà mấy mẹ con ta bị ủy khuất bao lâu? Ông luôn mồm nói phải báo đáp, ông báo đáp chúng ta thế này sao..." Hàn Thị quýnh lên nói toẹt ra.

Khương mama sợ đến hồn phi phách tán, vội vàng lên che miệng phu nhân: "Phu nhân, lão gia đang nổi nóng, người nên nói ít đi vài lời..."

Mặt Lý Kính Hiền lúc xanh lúc trắng, tiện nhân này, dám có gan hồ ngôn loạn ngữ, chán sống rồi ư?

"Dừng tay cho ta... Khụ khụ..." lão thái thái được Đinh Nhược Nghiên cùng Chúc mama dìu tới, thấy tình hình trong viện thiếu chút nữa sặc khí, hận không thể cho mỗi người một trận.

Minh Tắc thở dài một cái, may là bà nội tới, cục diện này, trừ bà nội, không ai giải quyết được. Mọi người thấy lão thái thái tới, vội vàng dừng tay, lui qua một bên. Hàn Thị cùng Minh Châu trải qua một trận lôi kéo, quần áo xốc xếch, tóc tai tán loạn, mặt đầy nước mắt, co quắp ngồi dưới đất, nhìn thật thê thảm. Lão thái thái nhìn, lại khó thở một trận.

Lý Kính Hiền bước lên phía trước chắp tay thi lễ: "Mẫu thân, sao người lại tới đây?"

Lão thái thái trừng mắt đi qua: "Nếu ta không tới, có phải con định gây ra chuyện chết người mới bằng lòng bỏ qua?"

Lý Kính Hiền sợ hãi nói: "Nhi tử không dám, Minh Châu ở bên ngoài phạm sai lầm lớn, nhi tử thân là dượng của nó, quản giáo cũng là vì muốn tốt cho nó, nhưng Thu Nguyệt..."

Lão thái thái đã nghe Nhược Nghiên nói qua, trong lòng sáng tỏ, Minh Châu đúng là không hiểu chuyện, khó trách Kính Hiền nổi giận, quan gia kiêng kỵ nhất chính là danh dự bị tổn hại, Thu Nguyệt xưa nay yêu thương nữ nhi, nhất nhất bao che cho con, khó trách hai ngươi xung đột, nhưng trước mặt nhiều hạ nhân như thế lại náo loạn, còn ra thể thống gì?

Lão thái thái lạnh lùng khẽ hừ: "Đánh cũng đã đánh, mắng cũng đã mắng, có thể yên tĩnh chưa?"

Lý Kính Hiền cúi đầu không nói, lời của mẫu thân hắn không dám cãi lại, nhưng Hàn Thị thật sự quá vô lý, càng nghĩ càng hận. Lão thái thái xoay chuyển ánh mắt rơi trên người Minh Châu đang khóc lóc, rầu rĩ thở dài, trầm giọng nói: "Chúc mama, đỡ biểu tiểu thư xuống, mời đại phu tới xem."

Chúc mama ai một tiếng, ý bảo hai nha hoàn giúp Minh Châu đi xuống.

"Chuyện ngày hôm nay, không một ai được phép đồn ra ngoài, nếu ai lắm mồm, đánh."

Lão thái thái uy nghiêm quét một vòng, quát lên: "Còn nhìn cái gì? Không mau đi làm việc?"

Nhất thời trong viện không còn một bóng hạ nhân.

Lão thái thái nhìn Lý Kính Hiền cùng Hàn Thị: "Hai người các con theo ta vào nhà."

Vừa nói vừa quay vào Chuế Gấm hiên. Khương mama phu nhân dậy, giúp mụ sửa sang áo xống, tóc tai. Lý Kính Hiền hung hăng trợn mắt nhìn Hàn Thị một cái, đi theo vào. Hàn Thị do dự giây lát, cũng vội vàng đi theo, mới vừa rồi tình thế cấp bách, mất đi lý trí, hiện tại hồi tưởng lại, không khỏi có chút sợ hãi.

Trong viện chỉ còn lại vợ chồng Minh Tắc. Minh Tắc oán giận nói: "Sao lâu như vậy mới đến, mới vừa rồi thiếu chút nữa không khống chế được..."

Đinh Nhược Nghiên đang ngẩn người suy nghĩ, những lời mẹ chồng nói kia, không phải mẹ chồng cùng cha chồng nói năm đó quê quán lũ lụt, chạy lụt lạc nhau, cha chồng cho là mẹ chồng không còn, lúc này mới cưới Diệp Thị, nhưng mới vừa rồi mẹ chồng chất vấn cha chồng, tựa hồ trong chuyện này có cất giấu bí mật...

Minh Tắc thấy Đinh Nhược Nghiên thất thần, còn tưởng rằng nàng bị hù ngẩn người, liền đỡ hai vai nàng, ôn nhu nói: "Được rồi, giờ không sao rồi, nàng về nghỉ trước đi, ta ở chỗ này một lát."

Đinh Nhược Nghiên không yên lòng gật đầu, để Hồng Thường dìu ra khỏi sân. Một mình Minh Tắc đứng trong sân than thở: Nhị đệ hôm nay làm sao chưa về? Nếu vừa rồi nhị đệ ở đây, nhất định có biện pháp khuyên can phụ thân.

Lão thái thái đuổi hết hạ nhân ra ngoài, giận dữ nhìn hai người trước mặt, cuối cùng quyết định mắng nhi tử trước.

"Con hôm nay làm đại quan, quan uy không nhỏ... Sao có thể xuống tay với nữ nhi mình như thế."

Lý Kính Hiền hoảng sợ nói: "Nhi tử là muốn cho nó nhớ lâu."

Lão thái thái mắng: "Con im miệng cho ta, Minh Châu sai, nên phạt, nhưng con phạt cũng phải có mức độ, nó là tiểu cô nương, không phải da dày thịt béo, con cho người đánh như thế, nếu nó làm sao, con không đau lòng nhưng bà già này đau lòng."

Lý Kính Hiền không cảm giác mình sai, Minh Châu làm ra lỗi lầm kia, đánh cô ta hai mươi gậy coi như nhẹ, cứ nuông chiều sinh hư, trong lòng lão không phục, nhưng không dám bộc lộ trên mặt, làm ra bộ khiêm tốn thụ giáo. Hàn Thị một bên che mặt khóc thút thít.

Lão thái thái nói nhi tử xong, rời mục tiêu, khẩu khí cứng rắn, lạnh giọng quở trách: "Thu Nguyệt, ta vẫn biết con chịu ấm ức, những năm nay không dễ dàng gì, nhưng hôm nay, con thật khiến ta được mở rộng tầm mắt."

Hàn Thị thổn thức: "Con dâu cũng là vì tình thế cấp bách, người không nhìn thấy, gậy to như vậy nên lên người Minh Châu, con bé khóc như muốn tắt thở, nhưng lão gia không chịu dừng tay, từng gậy như đánh vào lòng con, con dâu sao có thể không nóng nảy được?"

"Con có lo lắng cũng nên chú ý chừng mực, những lời con vừa nói, nếu có người hữu tâm nghe, con có biết hậu quả là gì? Con khuyên không được Kính Hiền, trong nhà còn có bà già này, con gấp cái gì? Lớn tuổi rồi, sao còn thiếu kiên nhẫn như vậy?" Lão thái thái quở mắng.

Hàn Thị nước mắt lưng tròng, trong lòng mụ cũng đang hối hận. Lão thái thái hít một hơi thật sâu, ngữ khí hòa hoãn: "Con đừng đem chuyện năm đó giắt khóe miệng, năm đó là Kính Hiền có lỗi với con, nhưng Kính Hiền cũng là vạn bất đắc dĩ, ai bảo Diệp Thị gia tài kếch sù, Diệp Thị kia mặt dày mày dặn theo Kính Hiền, không phải Kính Hiền cố ý vứt bỏ mẹ con các con, Kính Hiền chưa hề quên ba mẹ con các con, vẫn cố gắng săn sóc cả ba, vất vả lắm, hôm nay một nhà đoàn tụ, cuối cùng cũng hết khổ, ngày sau còn dài, con đừng có động chút là lôi chuyện cũ ra."

Hàn Thị không nhịn được oán thầm: Nhi tử của bà không phải là vạn bất đắc dĩ mà là tính toán tỉ mỉ, không sai, mấy năm nay, nhi tử bà không bạc đãi chúng ta, nhưng nếu không phải bản thân có bản lãnh, hôm nay ngồi ở vị trí phu nhân Thượng Thư là Diệp Thị kia, bà có thể quản không? Đây hết thảy là bản thân tự đạt được, không phải là nhi tử bà thật lòng cho.