Cổ Đại Tận Thế Cầu Sinh Tồn

Chương 37-38: 37: Bị Động Thai - 38: Tỉnh lại




37: Bị Động Thai 


" chuyện này phu lang quyết định là được " Tư Duệ Kỳ Vũ ôm y trong lòng nói.

" nhưng có liên quan đến Mã gia " Dương Tiểu Nguyên có hơi ngập ngừng nói, đây cũng không phải chỉ đơn giản là Dương Tiểu Cẩn gả cho tỷ phu mình.

Nếu như y ra tay giúp đỡ thì còn liên quan đến hai nhà Tư Duệ gia và Mã gia.

" có ta ở đây, cho dù Mã Tương ra mặt cũng không làm gì được " Tư Duệ Kỳ Vũ tuyệt đối cho phép bất kì ai ức hiếp phu lang nhà mình, huống cho phu lang muốn làm gì hắn điều ủng hộ.

Dương Tiểu Nguyên biết cho dù y có làm gì liền có phu quân phía sau ủng hộ, nên cũng gan lớn hơn.

Để bày tỏ lòng biết ơn của mình, thì y nhướng người lên hôn lên má hắn một cái.

Một cái đụng nhẹ này liền khiến cho Tư Duệ Kỳ Vũ sửng sờ, cứng đơ người.

Nhưng rất nhanh trên môi hắn đã nở một nụ cười xấu xa.

" ta nghe đại phu nói, gần sinh vận động một chút cũng rất tốt"
" phu lang làm thầy thuốc chắc hiểu rõ hơn ta nhỉ?" Tư Duệ Kỳ Vũ đè thấp giọng, cúi xuống nói nhỏ vào tai y.

Nghe đến đây mặt y liền đỏ chót và có dấu hiệu lan rộng đến cổ.

Chưa kịp để Dương Tiểu Nguyên suy nghĩ, thì bàn tay hư hỏng của Tư Duệ Kỳ Vũ đã mò mẫn trên người của y.


" chàng làm gì đó hả?!" Mặc dù chuyện này cũng chẳng phải lạ lẫm gì, nhưng y vẫn rất ngại nha.

Cho dù hai người cũng đã có con luôn rồi, chỉ là da mặt y mỏng!.

" phu lang vẫn như vậy ngại ngùng a~" Tư Duệ Kỳ Vũ cười khẽ một cái, rồi cúi xuống hôn lấy y.

Nụ hôn đầy sự dịu dàng, chỉ là hắn luôn là người chủ động và làm chủ cuộc chơi a.

Đừng nhìn lúc bình thường hắn luôn tỏ vẻ nghiêm túc, đứng đắn nhưng khi ở trên giường thì là một tên lưu manh! rất không đàng hoàng luôn á!.

Màn đêm càng về khuya, trong căn phòng nhiệt độ càng cao, cảnh xuân càng nhiều, đêm vẫn còn dài a ~.

Trưa ngày hôm sau.

Mặt trời lên cao rồi, Dương Tiểu Nguyên mới có thể rời khỏi giường.

Y cũng cho người đi thông báo với Dương Tiểu Cẩn bảo hãy yên tâm ở lại phủ.

Để chuyện đó cho y lo, tạm thời đừng ra khỏi phủ cứ ở yên đó.

Đến ngày dự định hôn lễ, thì nàng dâu không thấy.

Cả nhà Dương gia bác cả của Dương Tiểu Nguyên tìm Dương Tiểu Cẩn suốt mấy ngày vẫn không thấy đâu, mọi chuyện liền rối thành một nùi.

Kết quả Mã Phú vì bị mất mặt mà đã chửi mắng cùng ra tay đánh thê tử mình.

" ngươi nói là đệ đệ ngươi xinh đẹp, muốn ta nạp thiếp để hầu bổn thiếu gia, cuối cùng thì sao? người đâu hả!" Mã Phú nắm lấy tóc của Dương Thục Mai tức giận nói.

" em thật không biết …"
" không biết hả?" Mã Phú trừng mắt, nghiến răng nói.

Gã ta mạnh bạo mà lôi Dương Thục Mai ném lên giường.


Tướng quân phủ.

" gầm gầm" tiếng đập cửa vang lên không ngừng, kinh động đến người bên trong.

Gia nhân của tướng phủ liền vội vàng ra mở cửa.

Người hầu chưa kịp nói gì, thì phụ nhân ở cửa ỷ mình già yếu liền đầy mạnh gia nhân đứng chặn cửa xông xồng xộc vào bên trong.

Dương Tiểu Nguyên cùng Dương Tiểu Cẩn đang ngồi nói chuyện ở Đại sảnh liền bị kinh động mà chạy ra xem, kết quả vừa thấy Tiểu Cẩn phụ nhân kia càng điên cuồng hơn.

" tên bội bạc kia, uổng công ta nuôi ngươi tốn cơm tốn gạo lại hóa thành một bạch nhãn lang khi nào không hay " Trương thị không tiết từ ngữ mà mắng con trai mình, những lời nghe tệ hại nhất cũng đem ra nói.

Dương Tiểu Cẩn nắm chặt bàn tay, cũng không nói một câu nào.

" ngươi hay lắm, hôn lễ của mình lại trốn đến tận đây thảo nào ta tìm không được.

Ngươi hại tỷ tỷ của mình rất thê thảm đó biết không hả?" Trương thị trừng mắt tức giận nói lớn.

" ha ha " Dương Tiểu Cẩn chỉ có thể nhỏ giọng mà cười, vì y biết có nói gì cũng vô dụng.

Bởi trong mắt của Trương thị không có người con là y, đối với bà đại nhi tử cùng nữ nhi mới là quan trọng, một cái song nhi là y không là gì cả.

" Tiểu Hồng, tiễn khách " Dương Tiểu Nguyên cũng chẳng buồn mà xem nữa, liền bảo tì nữa thân cẩn là Tiểu Hồng đuổi khéo Trương thị ra khỏi phủ.

Nhưng ai mà ngờ được giữa đường Trương thị lại nổi cơn điên, sức lực lớn thế nào mà bộc phát, điên cuồng mà lao vào Dương Tiểu Nguyên.

Cũng chẳng hiểu Trương thị nghĩ gì mà lao vào y, may mắn là Tiểu Cẩn bên cạnh lao đến chắn cho y.

Nhưng Dương Tiểu Nguyên cũng vẫn bị hoảng sợ.

Rất nhanh đám người hầu đã áp chế bà ta lại, mặc dù Trương thị gào thét vùng vẫy không ngừng.

" a…" Dương Tiểu Nguyên bị động thai mà bụng không ngừng đau, được Tiểu Hồng đỡ lấy.


" không ổn rồi…thiếu phu nhân…vỡ nước ối rồi…" Nhìn thấy dưới chân của chủ nhân nhà mình, Tiểu Hồng giọng run rẩy mà hét lên.

Tay của nàng cũng bủn rủn không kém,nhưng vẫn cố giữ lấy y.

Tướng quân phủ lúc này loạn thành một đoàn lên, đôi phu thê Tư Duệ gia đang ở bên Lâm phủ nói chuyện phiếm.

Lúc này được người chạy đến bẩm báo, liền lo lắng không thôi mà chạy về.

Ai mà biết được chỉ vừa ra khỏi phủ một chút liền xảy ra chuyện.

" thằng bé không phải còn gần.

tháng nữa mới sinh sao?" Lí thị không ngừng lo lắng mà lẩm bẩm cầu trời.

Dương gia mẹ đẻ của y, nghe tin cũng bỏ lại mọi chuyện ở tiệm mà chạy đến tướng quân phủ.

Người có lẽ bàng hoàng nhất là Tư Duệ Kỳ Vũ đi, hắn vốn là đang họp ở quân doanh vừa hay tin liền phóng như vay trở về phủ, công việc cmn gì đó dẹp qua một bên.

Ông đâu phải trở về với phu lang!.

.

38: Tỉnh lại

" phu nhân cố lên, hít thở sâu nào " bà mụ bên cạnh không ngừng trấn an và dùng hết kinh nghiệm đời mình nói.

Dương Tiểu Nguyên cũng làm theo lời bà, nhưng y đau quá thật sự rất đau đó.Bên ngoài Tư Duệ Kỳ Vũ nhịn không được mà đẩy cửa xông vào, mặc cho sự căn ngang.

" không sao, ta ở đây "Tư Duệ Kỳ Vũ nắm lấy tay y, giọng run rẩy nói.

" Tư Duệ Kỳ...Vũ...khốn kiếp...đồ khốn này....đau chết ta rồi " Dương Tiểu Nguyên yếu ớt nói ra từng chữ, nhưng mở miệng câu đầu tiên là mắng hắn.

" đúng đúng là lỗi của ta " Tư Duệ Kỳ Vũ không những không tức giận mà còn vui vẻ để y mắng.

" để xem...sau khi...sinh xong ta...ta...xử chàng thế nào...đồ khốn này...đau muốn...chết à.." nếu biết sinh con đau thế này, y sẽ không sinh đâu.

" ừm..ừm đều nghe em cả..." Hốc mắt hắn cũng dần hồng lên, còn có dấu hiệu sắp khóc đến nơi rồi.

Một đại tướng quân chinh xa trường như hắn, cho dù máu chảy, nguy hiểm tính mạng cũng chẳng rơi một giọt nước mắt.Thế nhưng bây giờ lại vì phu lang sanh cho hắn hài tử lại khóc như vậy, bà mụ nhìn thấy không khỏi cảm thán tình cảm hai người thật tốt.

" aaaa...đau quá " Dương Tiểu Nguyên mồ hôi ướt đẫm, bế lên cả mặt.Nhưng vẫn chưa thể sanh được, bà mụ bên cạnh không ngừng mà giúp y có thể dễ dàng sanh hơn.

Sau mấy canh giờ, thì cũng có tiếng của trẻ con vang lên.Chưa kịp vui mừng thì, bà mụ liền kinh hô " còn một đứa nữa "

Dương Tiểu Nguyên nghe xông cũng biết còn một bé con chưa ra được.Nhưng y thật sự đã mệt lắm rồi, không còn sức lực nữa.

" cố lên Nguyên nhi, em làm được mà " Tư Duệ Kỳ Vũ nắm chặt lấy tay y, trấn an phu lang mình cũng như là đang trấn an bản thân vậy.

Cuối cùng hai đứa nhỏ cũng đã bình an mà sinh ra, chỉ là bàn tay của Dương Tiểu Nguyên mà Tư Duệ Kỳ Vũ nắm đã buông lỏng xuống, trượt khỏi tay của hắn.

" Nguyên nhi, Nguyên nhi nhìn ta...nhìn ta này...đừng ngủ..." giọng hắn nghẹn lại, lời nói cũng thều thào không thể nói hết.

" hỏng rồi, phu nhân bị băng huyết.." Bà mụ hoảng loạn mà hét lên nói.

Tướng phủ lại một lần nữa loạn thành một đoàn, Tư Duệ Kỳ Vũ hai tay bế hai đứa nhỏ còn đò hỏn mà ánh mắt lại bất lực nhìn về phía phu lang mình. Làm ơn em đừng có chuyện gì...nếu không ta...ta thật sự không sống nổi đâu.

Bên ngoài mấy lão nhân nghe cũng chấn kinh, mẹ Dương liền ngất xỉu tại chỗ, mẹ Lí đứng không vững phải được cha Tư Duệ đỡ, bà cũng muốn xỉu tới nơi rồi.

Đám người nhao nhao hết cả lên, tướng quân phủ loạn thành một đoàn.

...............

" ư...ưm" Dương Tiểu Nguyên nặng nề mà mở mắt ra, vì y hôn mê đã mấy ngày nên cũng chưa kịp thích ứng với ánh sáng, khó chịu mà dụi mắt một cái.

Liếc mắt qua bên cạnh thì thấy hài tử của mình nằm bên cạnh, cùng với phu quân đang ngã đầu bên mép giường.Y mỉm cười mà đưa tay sờ vào má của hai đứa nhỏ, mặc dù động tác không tính là mạnh nhưng vẫn làm cho Tư Duệ Kỳ Vũ thức giấc.

Chưa để y kịp phản ứng thì hắn đã lã chã nước mắt rơi, Dương Tiểu Nguyên liền luống cuống tay chân.

" chàng lại sao nữa?" y bất lực mà thở dài một cái, giọng yếu ớt hỏi hắn.

Nhưng hắn chỉ im lặng mà nhìn y khóc, Dương Tiểu Nguyên liền chán nản mà đỡ trán.Ai mà ngờ được một đại tướng quân dũng mạnh, thiện chiến, xa trường, lại sẽ nức nỡ khóc thế này chứ.

" chàng còn không nói!?" Y trừng mắt nhìn hắn có phần hận không thể rèn thành sắt nói.

" hức...ta sợ em sẽ không bên ta nữa...thật tốt không sao cả...oa oa " Hắn vừa khóc vừa nói, còn lấy tay để lau nước mắt, nhưng càng lau thì càng chảy lợi hại hơn nữa.

Y lại thở dài lần thứ n nữa, đây là nước mắt ' của công chính trong truyền thuyết sao?'.Bản thân Dương Tiểu Nguyên từng trạch năm chính hiệu, thể loại nào mà y chưa từng đọc, chưa từng coi qua đâu.

Các anh công có một tuyệt chiêu vô cùng hiệu quả để giữ vợ, chính là khóc! chỉ cần khóc thôi. Cộng với vẻ mặt đẹp trai nên thụ không thể từ chối được! chiêu này trăm phần trăm là hiệu quả!.Và bây giờ y đang chứng kiến tuyệt chiêu này, hàng thực giá thực luôn, bao đổi trả!.

Nhưng y phải công nhận là chiêu này rất hiệu quả. Dương Tiểu Nguyên không thể nào khó chịu hay tức giận với hắn được, chung quy hắn cũng là lo lắng cho y.Nghĩ đến đây trong lòng liền mềm nhũn.

" lại đây nào " y đưa tay ra, ý tứ bảo hắn lại gần hơn.Tư Duệ Kỳ Vũ cũng hiểu ý mà nhích lại gần đi, mè nheo mà làm nũng ôm lấy y.

" được rồi, ổn rồi không phải ta ở đây với chàng sao?" y bất đắt dĩ mà lắc đầu, giọng điệu cưng chiều nói.

Bên ngoài phu thê Tư Duệ gia cùng Dương gia xông vào, khi nghe tin y tỉnh lại.Người ở Lí gia mẹ đẻ của Lí thị cũng đến nhìn xem theo như lệnh của Lí lão phu nhân.Nhưng khi vừa đi vào phòng, liền bị cảnh tượng Tư Duệ Kỳ Vũ mặt dày làm nũng với người bệnh, bik bắt tại trận bọn họ liền ăn ý làm lơ đi.

" ây ya hôm nay trời thật đẹp đấy " Tư Duệ Hàn ngó nghiêng nói.

" thông gia, bà xem bên đây phong cảnh đẹp lắm nè " Lí thị kéo Đường thị sang bên cạnh nói.

" đến giờ cơm rồi nhỉ?" Tư Duệ Phong nhìn Dương Ngọc Hoa nói.

" cha con cũng đói rồi " nàng nhìn sang Dương lão cha nói.

Mấy người khác cũng liền nhao nhao nói đói, rồi dẫn nhau đi ăn cơm.