Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 50




WARNING: 1 đoạn nhỏ H

Hoàng cung, giờ Tí một khắc, Ngự thư phòng

“thần Liễu Mặc Khê tham khiến hoàng thượng” – 1 lão già với đôi mắt xếch, từ người toả ra mùi vị gian xảo mưu mô

“quốc cựu, bình thân” – Lãnh Hàn âm thanh mang chút tức giận

Liễu Mặc Khê hiểu rõ sự tình, bước tới gần Lãnh Hàn, cung kính nói:

“hoàng thượng, nếu đã không giết được Lãnh Cẩn và hôn sự với Hàn Phong quốc tính toán đã có bước sai do con ả công chúa ngu ngốc kia, ta nên nhân cơ hội này kết giao với Thượng Quan Nghị”

“ý tứ của quốc cựu?” – Lãnh Hàn nhíu mày nói

MAI PHI NƯƠNG NƯƠNG TỚIIIIIIIIIII – thanh âm của tên thái giam the thé vang lên cắt ngang cuộc đối thoại tà đạo kia

“Nhã Lâm tham kiến bệ hạ, tham kiến thừa tướng đại nhân, bệ hạ đêm khuya bàn quốc sự, thiếp có chưng một bát tổ yến hầm hạt sen, bồi bổ cho bệ hạ, bệ hạ dùng cho nóng” – thanh âm nũng nịu vang lên

“để đó, lui ra” – Lãnh Hàn lạnh giọng dứt khoát đuổi đi cái mỹ nhân yêu kiều trước mắt đi. Từ ngày bị Nhan Nhược Bình hại cho y mất mặt tại đại lễ cung đình, y càng ngày càng ít thị tẩm các phi tử, khiến các nàng đều tranh nhau bày diễn nhiều trò mong y chú ý tới mình, sủng hạnh mình. Quách Nhã Lâm nổi tiếng nhiều trò, cuối cùng cũng thất bại. Ả đành ảo nảo lui ra

“quốc cựu, tiếp tục đi”

“vâng, bẩm hoàng thượng, nếu không thể thành toàn hôn sự của Liễu gia chúng ta với Hàn Phong quốc, chi bằng khống chế viên ngọc trân bảo của Thượng Quan Nghị, ban hôn cho Thượng Quan Bảo Hiền cùng Ninh Vũ” – Liễu Mặc Khê hiến kế (fox: cái tên Liễu Ninh Vũ ta từng nói qua, ta e các tềnh êu quên, ta nhắc lại đôi chút Lãnh Hàn muốn mượn hôn sự của Liễu Ninh Vũ cùng Tư Đồ Chiêu Dương để kết ban giao với Hàn Phong quốc nào ngờ thất bại, Liễu Ninh Vũ là con trai của Liễu Mặc Nhiên, Liễu Mặc Nhiên là đệ đệ của Hoàng thái hậu Liễu Thanh Phụng và thừa tướng Liễu Mặc Khê. Tất nhiên Hoàng Thái hậu là mẹ ruột Lãnh Hàn, nên bọn họ có quan hệ họ hàng ruột thịt với nhau ^^, thừa tướng Liễu Mặc Khê cũng có con trai nhưng lão ta không tiến cử con trai lão vì hắn đã đi làm rể ở một đất nước khác rồi ^^)

“quốc cựu thật thông minh, giúp trẫm đưa ra sách lược hay, hahaha” – Lãnh Hàn cười sảng khoái. Chợt ánh mắt Lãnh Hàn sáng quắc lên, đôi con ngươi co lại, ý cười trong mắt thu vào, y lạnh giọng nói:

“thừa tướng lui đi”

Liễu Mặc Khê tuy không hiểu, nhưng biết rõ là có chuyện gì xảy ra mới khiến hoàng thượng cho y rời về nhanh chóng, lão cũng không chần chừ, cúi lạy hành lễ rồi nhanh chóng bước ra. Đợi Liễu Mặc Khê đi khỏi, Lãnh Hàn nhàn nhạt nói: “còn không mau xuống đây”

Tên Lãnh Hàn này nội công thật thâm hậu hết sức, ngay cả nàng một thân nội công đầy người mà y cũng phát hiện được. Bất quá bị điểm trúng tên thì xuống thôi, ai sợ ai nào. Nàng phi thân xuống bên bàn, đặt thí thí xuống ghế, hỉnh mũi lên hít hít mấy cái:

“nga thơm ghê”

(TỔ YẾN HẦM HẠT SEN)

Nàng mở nắp ra, bên trong bát là thức ăn vừa bắt mắt, mùi lại hảo thơm, nàng lập tức nhìn Lãnh Hàn bằng cặp mắt to tròn mở hết cỡ:

“không ngại chứ?”

“ngươi thật thích ghé thăm ta vào ban đêm?”

Nhan Nhược Bình lại một lần nữa chỉ tay vào bát chè: “phải, không ngại chứ”

“ngươi không sợ trong chè có độc sao Nhan Nhược Bình”

“không lẽ phi tử của ngươi muốn độc chết ngươi, bất quá ta là có xem qua, không độc”

Lãnh Hàn nhếch miệng cười: “tự nhiên”

Nhan Nhược Bình chẳng khách sao gì, cứ thế ngồi tì tì xơi sạch bát chè bổ, nàng ăn xong quẹt lưỡi rồi bắt đầu cuộc trò chuyện với Lãnh Hàn

“ngươi thật sự lại thua nữa rồi, lại còn cố ý kéo dài thời gian, thật ti tiện đốn mạc mà”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trở lại quá khứ nha

Nhan Nhược Bình vốn là đem mọi chuyện kể hết cho phu quân nàng nghe, nên Lãnh Thiên đã đợi sẵn ở cửa hoàng cung, đợi khi có biến mà cứu vãn, quả thật như y liệu toàn, người của Hàn Phong quốc mang một đạo phong thư tới dâng lên hoàng đế Lãnh Long quốc, nội dung đại khái là tha chết cho Lãnh Cẩn cùng Thượng Quan Bảo Hiền, mặc khác Tư Đồ Chiêu Dương cũng đã kiếm được ý trung nhân mới nên mọi chuyện dĩ hoà vi quí, coi như không có gì xảy ra. Lãnh Hàn đọc xong phong thư, mâu quang trong mắt co lại, đại hoả dần dần bốc lên, y lấy chiếu chỉ ra hạ một văn phong nhưng thái độ chần chờ, bút pháp do dự, đoán nhận không kịp đạo thánh chỉ này, giờ Ngọ đã sắp tới, chỉ cần lỡ mất thời gian, mọi chuyện hết hồi cứu vãn. Nhưng mà y tính đầu bằng trời tính, trời tính đâu bằng Lãnh Thiên tính (hắc hắc). Ngay lập tức Lãnh Thiên xông vào, nhìn thẳng y, ánh mắt phóng ra hàn băng ngàn năm, âm lãnh nói:

“không cần rườm rà”

Nói đoạn y phóng nội lực lên thu từ trên người Lãnh Hàn kim bài hai mặt nổi hình rồng, kim bài này chỉ truyền cho cửu ngũ chí tôn, Lãnh Thiên lạnh giọng nói:

“có được nó, ta thay mặt đại hoàng huynh truyền khẩu dụ”

Nói rồi y rời đi trước sự tức tối không chỗ phát tiết của Lãnh Hàn. Hắn là thua toàn tập rồi

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trở lại hiện tại nào

“sao ta nói đúng quá chứ gì, lại còn ở đây cùng tên Liễu Mặc Khê bày trò hạ tiện” – Nhan Nhược Bình giễu cợt. Nàng trốn trên mái nhà đã nghe toàn bộ lời nói của Liễu Mặc Khê

“vậy ngươi làm cách nào thay đổi thánh chỉ của trẫm” – Lãnh Hàn giương giương tự đắc

Nhan Nhược Bình định mở lời đôi co với hắn chợt thấy thân thể có đôi chút bất ổn, không hiểu là loại sự tình gì đang xảy ra bên trong nàng, nàng đứng dậy, vỗ mấy cái vào ngực mình, mồ hôi đổ lấm tấm, đanh giọng quát:

“khi khác tiếp chuyện ngươi” – Nói rồi nàng phi thân rời đi. Lãnh Hàn thấy lạ bèn đi đến nơi nàng vừa ngồi, xem xét một lát, chợt mắt ý lại sáng lên, y cầm nhẹ bát chè, ngửi một tí, liền híp mắt, thanh âm gian tà: “xuân dược, ta nên lưu nàng lại”

Nói về Nhan Nhược Bình sau khi rời khỏi Ngự thư phòng, lập tức được Lãnh Thiên đón vào lòng, nàng tay chân rả rời, thanh âm có chút khác lạ nói:

“Thiên, ta ăn xong bát chè của Quách Nhã Lâm nấu cho Lãnh Hàn, liền một hồi hoả khí bốc lên trong cơ thể, nóng quá, ta kiểm tra qua, không độc, khó chịu quá”

Lãnh Thiên mở to mắt nhìn nàng, trong đầu hắn gầm lên: “là xuân dược, cũng may nàng nhanh nhẹn rời đi, không thôi đã bị tên kia làm nhục rồi

“Thiên ta nóng quá, ta bị gì vậy” – Nhan Nhược Bình hai tay xoa xoa ngực, tựa hồ như lọt vào biển lửa rất khó chịu

“nương tử trúng xuân dược” – Lãnh Thiên chậm rãi phun ra từng chữ. Nhan Nhược Bình biểu tình kinh hãi, quả thật lúc nãy nàng không sớm rời đi là làm mồi cho sắc lang rồi. Lãnh Thiên ngay lập tức bồng nàng trở về. Lãnh Thiên chuẩn bị bước ra đi lấy nước tắm cho nàng, thì ngay lập tức

“Thiên….” – Nhan Nhược Bình hai má đỏ ứng, ánh mắt quyến rũ, kiều mị, mê đắm nhìn Lãnh Thiên. Y chưa hết bàng hoàng đã bị nàng chủ động đặt bờ môi anh đào căng mộng của mình lên môi y, nàng hôn y, nụ hôn rất vụng về, y lập tức khôi phục lại, nhiệt tình đáp trả, hướng dẫn nàng, khẽ tách môi nàng ra, dùng lưỡi len lỏi vào sâu bên trong, càn quét hết thảy mật ngọt, nồng nhiệt day dưa, đê mê khiến hắn không thể tự chủ mà càng ngày càng mãnh liệt hơn. Bàn tay thon dài của nàng sờ soạn khắp người y, cả thân người đổ sát về phía y, cọ cọ khiến y hạ thân truyền lên rung động mãnh liệt, dục hoả của y đã bị nàng châm cho tới không thể dập tắt được nữa rồi. Y đưa bàn tay to lớn của mình lần mò len lỏi trong từng lớp áo của nàng, kích thích da thịt nàng, khiến nàng nóng lại càng nóng, đôi nụ anh đào phút chốc căng cứng. Y một tay xé toạc toàn bộ xiêm y của nàng. Cả bầu ngực trắng như tuyết, căng tròn đầy đặn cùng cơ thể hoàn mĩ của nàng đều phơi bày trọn vẹn trước mắt y. Cơ thể này sinh ra là dành cho y, nàng là của y. Y phả ra từng đợt khí nóng bằng chất giọng khàn khàn bên tai nàng:

“nương tử, nàng là của ta, mãi là của ta”

Đôi môi hắn khẽ di chuyển từ cổ xuống xương quai xanh rồi lần lần tiến tới cặp tuyệt lê hây hẩy của nàng. Y khẽ cắn cắn mút mút nụ hoa đào của nàng rồi lại ngậm nhẹ nhấm nháp nụ hoa đào căng cứng ấy day day, khoái cảm truyền đến khiến Nhan Nhược Bình không tự chủ được mà phát ra thanh âm rên rỉ kích tình: “Aaaa…ư… ư… ư”

Lãnh Thiên thích thú trước biểu tình của nàng, y thở gấp, khẽ hỏi: “thích không?”

“thích” – Nhan Nhược Bình đáp trả, hai tay ôm chặt, xoa xoa lưng y, khiến y càng thêm bị kích thích, đôi tay y từ từ di chuyển tơi vùng bụng nhỏ của nàng, đưa tay lần mò nơi sâu kín của nàng, khẽ tách chân nàng ra, dĩ nhiên do trúng xuân dược, Nhan Nhược Bình nhanh chóng bị y kéo rời hai chân, y lướt nhẹ tay một cách nóng bỏng vào nơi sâu kín ẩm ướt của nàng, y cùng nàng khẽ run bật lên vì sung sướng, vật kia đã bị nàng kích thích mà cương cứng nóng hổi lên, y đặt vật nóng hổi ấy trước nơi sâu kín của nàng, từ từ tiến sâu vào, thân người bắt đầu di chuyển. Nhan Nhựơc Bình kinh hô một tiếng rồi tiếp tục rên rỉ trong khoái cảm khiến cho Lãnh Thiên mỗi lúc một mãnh liệt, hứng thú khoái cảm dâng trào càng lúc càng nhanh, đem toàn bộ tinh lực tàn phá trong cơ thể nàng, căn phòng giờ đây ngập tràn trong hoan ái.

Sáng hôm sau, Nhan Nhược Bình khẽ động thân người, hàng mi khẽ động, từ từ mở mắt ra, đập vào mặt nàng là khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ của Lãnh Thiên, khiến nàng không tự chủ mỉm cười, đưa tay vuốt nhẹ cặp mày kiếm của y. Lãnh Thiên hai tay siết chặt eo nhỏ của nàng, từ từ mở mắt, ôn nhu nhìn nàng, buông lời trêu chọc: “đêm qua nương tử thật là hư nha”

“gì chứ ta trúng xuân dược thôi” – Nhan Nhược Bình hai má đỏ ửng, nóng bừng khi nhớ lại đêm kích tình tối qua

“nàng lần sau không ăn bậy nữa đấy”

“ta biết rồi, không ngờ Quách Nhã Lâm lại hạ xuân dược Lãnh Hàn, may mà ta rời đi kịp, đó giờ ta có biết xuân dược đâu, nên ta cứ thế cho nó vào bụng, hix”

Lãnh Thiên siết chặt Nhan Nhược Bình vào lòng mình, thì thầm bên tai nàng: “nương tử à, chúng ta nhiệt tình như vậy, sẽ mau có hài tử đấy”

“phải, thật mau sẽ có”

“ta không thích”

“cái gì” – Nhan Nhược Bình trừng mắt nhìn y. Y đang nói cái gì thế, y không muốn có hài tử, đồng nghĩa với việc y không muốn nàng làm nương của hài tử y, ý tứ của y là như thế nào, y nói mà không sợ nàng đau lòng sao

Lãnh Thiên vuốt nhẹ má Nhan Nhược Bình, lời nói đầy bá đạo thốt ra: “ta không muốn hài tử suốt ngày ôm nàng, nhất là nam hài tử, nàng là của ta cơ mà”

“ách………hahahaha” – Nhan Nhược Bình một lần nữa trợn tròn mắt rồi ôm bụng cười ngặt nghẽo. Trời ạ, tới hài tử của mình mà y cũng còn ghen được, thật là bó tay toàn tập với y luôn, ở đâu có cái đạo lí phụ thân đi ghen với hài tử của mình không vậy. Chắc duy nhất có phu quân siêu biến thái này của nàng quá.

“nương tử, đừng cười nữa” – Lãnh Thiên nhíu nhíu mày

“ân, ta cũng chưa muốn có hài tử sớm như vậy, ta còn muốn chơi cho đã, nhưng sau này ta sẽ sinh hài tử cho ngươi, ngươi không muốn” – Nhan Nhược Bình dùng ánh mắt soi xét nhìn hắn

“không, ta muốn mà, vậy sau này nương tử sẽ là nương của con ta” – Lãnh Thiên hôn nàng

RỘT!!! RỘT!!!! RỘT!!!! (ÂM THANH TỪ BỤNG LÃNH THIÊN PHÁT RA)

Nhan Nhược Bình xoa xoa cái bụng đang đánh trống của y, cười cười nói: “nga, bụng ngươi thật biết chọn lúc mà kêu, haha”

Lãnh Thiên sượng mặt bế nàng ngồi dậy, phân phó người chuẩn bị nước tắm. Y và nàng cùng nhau thanh tẩy da thịt trong làn nước mát ngát hương hoa. Nhan Nhược Bình khoác lên người một bạch y trang nhã, viền áo nhấn kim sa màu xanh trải dài xuống thân váy thướt tha điểm nổi những bông hoa nhỏ li ti, tóc vấn cao lệch một bên cố định một cây trâm ngọc, một lọn tóc buông thả một bên vai, từ ngươi nàng toả ra cỗ khí thanh tao, tinh khiết, không rực rỡ nhưng cũng đủ khiến mọi người phải ngoái nhìn. Nàng đứng dậy, vuốt lên xiêm y, âm thầm hít một hơi tươi cười nói khiến y ngây ra như phỗng:

“Thiên, hôm nay ta sẽ nấu cho ngươi ăn, ra tiền sảnh đợi ta”

Nhan Nhược Bình vốn rất thích nghệ thuật nên ở hiện tại nàng đã đi học rất nhiều loại nhạc cụ, nhưng há ai biết Nhan Nhược Bình cũng vô cùng đam mê nấu nướng, nàng coi nó như thú tiêu khiển. Nàng cũng học qua mấy khoá nấu nướng, bàn tay nàng vốn là thiên phú trong ẩm thực, nên đừng kẻ nào bảo nàng chỉ biết ăn thôi nhá. Nàng độc chiếm nhà bếp, đuổi tất cả ra, một mình nàng tung hoành với dao. Nửa canh giờ sau, nàng phân phó người đem các món lên. Không những cho Lãnh Thiên thưởng thức, mà với thuộc hạ Độc Nhẫn, Độc Kiêu, Hoạ Tâm và Trần Lâm, nàng cũng cho bọn họ mở – rộng – tầm – mắt. Nhan Nhược Bình phân phó người đem lên tám món. Mọi người trố mắt nhìn, nuốt nước miếng ừng ực. Món ăn không những bắt mắt, hương vị lại vô cùng hấp dẫn và đậm đà. Nhan Nhược Bình ngẩng cao đầu đắc ý nhìn mọi người vục đầu thưởng thức món ăn của mình. Món ăn như có chết gây nghiện, khiến người dùng không thể buông xuống. Miệng vừa ăn vừa khen rối rít:

“ngon quá nương tử”

“phu nhân nấu thật ngon”

“ngon không thể tả”

“quá ngon luôn”