Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 42




Nhan Nhược Bình rời khỏi Tướng quân phủ với nụ cười ám muội hiện hữu trên khuôn mặt nàng. Trên đường trở về vương phủ, nàng không khỏi suy nghĩ vu vơ chợt nàng nhìn chằm chằm Lãnh Thiên, vỗ nhẹ vào vai y mấy cái rồi nói:

“Thiên ngươi trở về vương phủ một mình đi, ta muốn đến vương phủ của tam vương gia Lãnh Cẩn”

Lãnh Thiên nhíu mày nhìn nàng đầy nghi hoặc. Nhan Nhược Bình thấy ý tứ trên khuôn mặt y, đôi mâu quang co lại, đanh giọng nói:

“sao, thái độ của ngươi là ý gì, ngươi lại là đang ghen hả?”

Lãnh Thiên lắc mạnh đầu. Chuyện lần trước y há quên, sóng gió lần trước cũng đủ làm y điêu đứng, tê tâm liệt phế rồi. Y nào dám đi ghen một cách vô lý nữa. Y tuyệt nhiên hiểu rõ được người mà Nhan Nhược Bình yêu thương chỉ duy nhất có y mà thôi, ngay cả Hiên Viên Tuyệt mà theo y đánh giá một cách khách quan là rất tốt, nếu được cũng miễn cưỡng trở thành hảo bằng hữu của y mà nương tử y còn không yêu thương, huống chi là người khác. Đối với y nương tử là bảo bối vô giá, là viên ngọc có một không hai, là thượng đế mà y không dám trái lời. Nàng muốn đi đông y chẳng dám đi tây, nàng muốn y chết, y chẳng dám nhiều lời, vì nàng đi chấp nhận lên núi đao vào chảo dầu xuống địa ngục y cũng quyết không từ nan.

“nương tử, nàng đi đâu cũng được hết, miễn không nguy hiểm là được” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn nàng

“đưa đây?”

“đưa cái gì nương tử?” – Lãnh Thiên mở tròn mắt không hiểu ý nàng

“lệnh bài đó, ngốc tử”

“à, đây nương tử”

“tốt” – Nhan Nhược Bình nhếch khẽ miệng, hất mặt rồi nhảy xuống cỗ xe ngựa đi một mạch.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Vương phủ của tam vương gia Lãnh Cẩn, giờ Mùi tam khắc

“điêu dân to gan, dám tự tiện xông vào vương phủ” – 2 tên lính bước tới dùng đao chắn ngang khi thấy một nữ tử hùng hổ xông vào. Nhan Nhược Bình trơ mắt ra nhìn hai tên lính vài giây rồi rút từ trong người một kim bài một mặt in nổi hình rồng, mặt còn lại với một chữ Thiên ở giữa quơ quơ trước mặt hai tên lính nói vu vơ:

“ái cha cha, cái này là cái gì đây nhỉ, là cái gì đây ta, có một con rồng nè, một chữ Thiên nè”

Hai tên lính thất kinh, trợn trừng mắt, đồng thanh hét lớn: “LỆNH BÀI CỦA NHỊ VƯƠNG GIA”

Nhan Nhược Bình cười khẩy một cái, vỗ nhẹ mấy cái vào mặt tên lính rồi lạnh giọng nói: “mắt vẫn còn sáng, vào bẩm với tam vương gia các ngươi có Nhan Nhược Bình tới thăm mà bị chặn ở cửa”

Hai tên lính lén mắt nhìn nhau rồi một tên nhắm cửa gióng thẳng như bay vào. Nhan Nhược Bình đặt ngay thí thí xuống bậc thềm, ngồi thong dong thổi thổi móng tay.

Chưa đầy một khắc một bóng dáng cao to lực lưỡng với làn da rám nắng đặc trưng bước vội ra, trầm giọng nói: “quý hoá quá được nhị tẩu tẩu ghé thăm tệ xá”

Nhan Nhược Bình vẫn ngồi điềm nhiên, giọng điệu lạnh lẽo pha chút giận dỗi: “quí hoá cái con khỉ, trời thì nắng chang chang, một vương phi như ta đến thăm tiểu thúc mà không được vào lại phải ngồi ở thềm cửa, còn chi là mặt mũi hả (fox: tiểu thúc hay còn gọi là phu đệ tức là chỉ em trai của chồng)

Lãnh Cẩn cười khổ, cúi đầu lễ phép xin tội: “Lãnh Cẩn tắc trách, mong nhị tẩu tẩu bỏ quá cho, đừng tức giận Lãnh Cẩn”

“nào dám tức giận gì tiểu thúc chỉ có điều phải có cái gì bù đắp chớ” – Nhan Nhược Bình cười khẩy một cái, nhàn nhạt nói

“bù đắp? ý tứ của nhị tẩu tẩu?” – Lãnh Cẩn nhíu hàng mày kiếm

“ta tính hôm nào đó đi du hồ thưởng trà, không biết có ai phụng bồi không nữa” – Nhan Nhược Bình thở dài nói

Lãnh Cẩn mở to hai mắt, một lúc sau mới lắc đầu cười khổ. Nhan Nhược Bình bĩu môi nhìn y khiến y có chút bối rối. Sau vài giây trấn tĩnh, y nhẹ giọng đáp: “Lãnh Cẩn xin phụng bồi nhị tẩu tẩu”

“hảo, hahaha” – Nhan Nhược Bình cười sảng khoái rồi một mạch đi vào vương phủ không cần biết đã được sự cho phép của Lãnh Cẩn hay chưa. Lãnh Cẩn lẩm bẩm: “nhị tẩu tẩu đúng thật thú vị mà”

Lãnh Cẩn cho người mang trà Long tĩnh thượng hạng cùng món điểm tâm ngon ngọt mời Nhan Nhược Bình, hội dĩ Nhan Nhược Bình đâu phải hạng người ưa khách sáo, nàng ngồm ngoàm ăn trước ánh mắt có phần chế giễu, khinh bỉ của đám nô tỳ. Lãnh Cẩn thì đã từng chứng kiến nên không mấy kinh ngạc. Nhan Nhược Bình hớp một ngụm trà Long tĩnh, nhàn nhạt nói:

“có vẻ nô tỳ của tiểu thúc chê mắt không tốt, muốn ta móc sạch ra thì phải”

Lãnh Cẩn hiểu được ý tứ của nàng, ra lệnh đem đám nô tỳ kia ra đánh 20 trượng. Nhan Nhược Bình giễu cợt: “ra là bênh vực người trong phủ”.

“50 trượng” – Lãnh Cẩn trầm giọng nói. Nhan Nhược Bình đáp lại bằng tiếng tặc lưỡi.

“100 trượng” – Lãnh Cẩn dứt khoát nói.

Nhan Nhược Bình cười to hô “sảng khoái đúng là thiết diện vô tư mà, hahaha”

“xin nhị vương phi và tam vương gia tha mạng” – đám nô tỳ sợ tới nôn cả mật xanh luôn, đồng loạt quì xuống xin tha. Nhan Nhược Bình nhìn bọn chúng cười khẩy, rồi lạnh giọng nói: “ai không muốn đánh thì đứng ra”. Đám nô tỳ hết thảy đứng ra nhìn Lãnh Cẩn bằng ánh mắt cầu xin. Nhan Nhược Bình hừ nhẹ một tiếng rồi nói:

“vậy thì không đánh”

“đa tạ nhị vương phi, tam vương gia” – đám nô tỳ thần thái giãn bớt, miệng lộ nét tươi cười, hàm ý đúng là đánh chó phải nể mặt chủ chứ. Nhan Nhược Bình thu hết biểu cảm của bọn họ vào đáy mắt, nàng nâng chén trà Long tĩnh hớp một ngụm, giọng điệu thản nhiên thốt ra:

“móc sạch mắt của bọn chúng”

Lời vừa dứt, đám nô tỳ cả kinh, một số không trụ vững lăn đùng ra đất bất tỉnh nhân sự, số còn lại quì xuống nỉ non khẩn thiết xin tha. Lãnh Cẩn bấy giờ nhìn thấy giọng điệu của Nhan Nhược Bình thì đã vài phần hiểu rõ, y lạnh lùng ra lệnh: “thực thi y hành”

Một đám gia nhân bước vào kéo đám nô tỳ ra sau hậu viên, từng chiếc lưỡi được cắt xuống trong tiếng la thét thất thanh.

“hảo, tiểu thúc đúng là sảng khoái”

“ta là không dám nhận lời khen của nhị tẩu tẩu” – Lãnh Cẩn vài giây trước còn lạnh lùng vài giây sau nói chuyện với Nhan Nhược Bình đã thay đổi thái độ một cách chóng mặt

“tiểu thúc thấy là ta ác độc, đừng ngại nói thẳng” – Nhan Nhược Bình nhàn nhạt nói

“uh”

Nhan Nhược Bình rộ một tràng cười lạnh sống lưng, khoé môi cong lên, điềm nhiên nói: “tiểu thúc nhận xét chưa đúng lắm, ta là cực kì độc ác, lãnh khốc, tàn nhẫn, bấy nhiêu đó có thấm gì, tiểu thúc muốn thử đôi chút không” (fox: *khều khều* chị tự sướng kinh ~ NNB: *bĩu môi*)

Lãnh Cẩn há hốc mồm lắc mạnh đầu. Nhan Nhược Bình cười cười rồi nói: “thôi là ta đùa tiểu thúc đó, mạo muội cho ta mạn phép hỏi một việc?”

“nhị tẩu tẩu cứ hỏi”

“năm nay tiểu thúc cũng đã tới tuổi lập thê, chẳng hay tiểu thúc chấm được tiểu thư nhà nào chưa?” – Nhan Nhựơc Bình dùng ánh mắt dò xét nhìn y.

“ta chưa muốn lập thê hay thiếp gì cả, cũng chưa có ý trung nhân”

Câu trả lời của Lãnh Cẩn có đôi chút khiến Nhan Nhược Bình không mấy hài lòng. Nghĩ ngợi một vài điều, Nhan Nhược Bình đứng phắc dậy, lạnh giọng nói: “ba ngày sau giờ Tỵ một khắc ở Long Nguyệt giang, ta đợi tiểu thúc phụng bồi trà, cáo từ”. Lời vừa dứt Nhan Nhược Bình quay lưng dời gót ngọc ngay.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ba ngày sau, giờ Tỵ một khắc tại Kim Long thuyền

“chà chà, hôm nay ngươi thật đẹp nha Bảo Hiền” – Nhan Nhược Bình buông lời trêu chọc

“vương phi, đừng ghẹo ta nữa” – Thượng Quan Bảo Hiền khoác lên người một bộ y phục lụa hồng, thân váy thướt tha điểm vài vệt cỏ kéo dài, tóc búi cao điểm vài cánh hoa nhỏ, buông thả hai lọn tóc mượt trên bờ vai nhỏ nhắn, trông nàng thật thanh khiết nhưng không kém phầm mĩ lệ.

“thưa vương phi, tam vương gia tới” – 1 nô tỳ bước vào nhẹ giọng bẩm báo

“ta run quá đi mất……….” – Thượng Quan Bảo Hiền thanh âm run rẩy, hồi hộp, lo lắng

“có ta, khỏi lo” – Nhan Nhược Bình nói xong liền dẫn Thượng Quan Bảo Hiền ra.

“Cẩn ca ca” – Thượng Quan Bảo Hiền thấy y lập tức mặt ửng đỏ, thẹn thùng lắp bắp

“vương phi, nhị vương gia tìm người có việc gấp” – 1 thanh y nô tỳ từ đâu chạy tới bẩm báo. Nhan Nhược Bình sầm mặt lại, quát: “tên phu quân này, rõ lắm chuyện”

Nhan Nhược Bình quay sang ái ngại nhìn Lãnh Cẩn cùng Thượng Quan Bảo Hiền, nàng nhẹ giọng nói: “thật xin lỗi hai vị, ta là có việc phải đi rồi, không biết tiểu thúc có thể thay ta phụng bồi Thượng Quan tiểu thư hay không”

“uh” – Lãnh Cẩn khách khí đáp

“hảo” – nói rồi Nhan Nhược Bình quay lưng đi. Rời khỏi Kim Long thuyền, Nhan Nhược Bình nở một tràng cười ám muội, khoái trá.

Kim Long thuyền

“Hiền muội, lâu rồi không gặp muội, muội khỏe không?”

“Bảo Hiền khoẻ, đa tạ Cẩn ca ca hỏi han”

“Bảo Hiền giờ đây đã trưởng thành, đã danh xưng tài nữ khắp Long Tụ thành rồi” – Lãnh Cẩn ôn nhu nói khiến Thượng Quan Bảo Hiền e thẹn không thôi. Điểm vài giây, Lãnh Cẩn nói tiếp: “không biết muội có nhã hứng ngân một vài câu thơ”

Thượng Quan Bảo Hiền ánh mắt tràn ngập xúc cảm, đôi gò má ửng hồng nhìn Lãnh Cẩn, nhẹ gật đầu. Nàng bước lại sát mép thuyền theo sau là Lãnh Cẩn, nàng nhìn bầu trời, nhìn sông nước, lòng dạt dào tình ý, nhẹ giọng ngâm:

“Phong diệp thiên chi phục vạn chi, 

Giang kiều yểm ánh mộ phàm trì. 

Ức quân tâm tự Tây giang thủy, 

Nhật dạ đông lưu vô yết thì”

(fox: đây là bài thơ Giang Lăng Sầu Vọng Hữu Ký nguyên tác Ngư Huyền Cơ. Dịch thơ Nguyễn Thị Bích Hải

Nghìn cành phong lại vạn cành phong, 

Cánh buồm thấp thoáng bóng chiều buông. 

Nhớ chàng, lòng tựa Tây giang ấy, 

Chảy mãi về đông chẳng cạn dòng.

“Cẩn ca ca, Bảo Hiền yêu Cẩn ca ca” – Ngâm xong bài thơ, nhớ tới lời Nhan Nhược Bình nói: “Bảo Hiền, nếu ngươi không tự nắm lấy tình yêu thì ngươi sẽ hối hận suốt đời”. Thượng Quan Bảo Hiền lấy hết tất cả dũng khí dồn nén bao năm nay một lời thổ lộ.

Lãnh Cẩn ngạc nhiên bội phần trước lời nói của Thượng Quan Bảo Hiền, y lặng thinh.

“Cẩn ca ca, ca ca có yêu Bảo Hiền không?” – Thượng Quan Bảo Hiền lòng ngập tràn hi vọng chờ đợi câu trả lời của y.

Lãnh Cẩn thấp giọng nói: “Bảo Hiền muội như là tiểu muội như là bằng hữu tốt của ta”

Câu trả lời lấp lửng của Lãnh Cẩn cũng đủ khiến Thượng Quan Bảo Hiền hiểu rõ ý tứ, nàng hai mắt đượm buồn, nỉ non: “Cẩn ca ca có ý trung nhân”

Lãnh Cẩn hai tay siết chặt, ánh mắt thu lại cực độ, thở dài một tiếng rồi nhắm chặt mắt lại. Thượng Quan Bảo Hiền thanh âm run rẩy, lắp bắp: “sao lại có thể, không phải sự thật”.

Quá đau khổ, toàn bộ hi vọng mà nàng nuôi trong đáy lòng đã hoàn toàn vỡ tan. Thượng Quan Bảo Hiền vục bỏ chạy với khuôn mặt ướt đẫm lệ sầu………..Lãnh Cẩn nhìn theo bóng lưng của nàng, trầm mặc tự nhủ: “xin lỗi”

Vương phủ

“nô tỳ tham kiến vương phi” – 2 nô tỳ ảo não quì xuống hành lễ Nhan Nhược Bình

“các ngươi chẳng phải theo hầu Thượng Quan tiểu thơ, sao lại tới đây?” – Nhan Nhược Bình nhíu cặp mày liễu hỏi

“bẩm vương phi, không biết có chuyện gì xảy ra mà khi rời khỏi Kim Long thuyền, tiểu thư hai mắt sưng mộng, về Tướng quân phủ chẳng nói chẳng rằng cũng không ăn uống chi, chúng nô tỳ quá lo lắng, tiểu thơ khoá cửa, cả lão gia cũng không thể bước vào khuê phòng của tiểu thơ, chúng nô tỳ là mạo muội tới thỉnh vương phi giúp đỡ” – hai nô tỳ đem sự tình thuật lại. Nhan Nhược Bình nghe xong trợn to hai mắt, lập tức hất tay Lãnh Thiên đang đút điểm tâm cho mình ăn, nàng vội đứng dậy rời đi.

Tướng quân phủ, giờ Tuất một khắc

Nhan Nhược Bình theo chân hai nô tỳ tới khuê phòng của Thượng Quan Bảo Hiền, Nhan Nhược Bình một cước đạp nát cánh cửa, nàng bước vào chẳng thấy Thượng Quan Bảo Hiền đâu.

“a Tú, tiểu thơ ở đình viên” – 1 hồng y a hoàn chạy vào nói với một trong hai nô tỳ đến tìm Nhan Nhược Bình. Nhan Nhược Bình nghe xong ra lệnh: “cấm theo”. Nói rồi nàng đi nhanh về phía đình viện. Thân ảnh chưa tới đã nghe tiếng hát sầu thảm bi ai chua xót cất cao:

TẠI EM YÊU ĐƠN PHƯƠNG

“Khi em bên anh em thật lòng không muốn rời. 

Nhưng anh có hay, anh nào có biết. 

Tại anh luôn vô tâm, nên em đành câm nín. 

Nên giờ người chẳng buồn khi vắng em.

Khi anh bên ai vui cười, còn em chết lặng. 

Tim em nhói đau, môi thì mặn đắng. 

Tại em yêu anh đơn phương nên giờ đành chôn tiếng yêu. 

Dẫu biết rất khó nhưng đành mang.

Thà rằng đừng nói xa em, sẽ mãi mãi luôn có anh trong đời. 

Thà rằng không nói để trái tim em không buồn đau. 

Em sợ 1 đời tiếc nuối, em sợ 1 mình buốt giá. 

Vì tình yêu đó, em biết sẽ không thuộc về em.

Dù rằng đã biết trong trái tim anh chỉ xem em như bạn. 

Dù rằng anh đang vui với ai trong niềm hạnh phúc. 

Thôi thì 1 mình nuối đắng. 

Thôi thì 1 mình giấu kín. 

Trọn đời em sẽ giữ mãi tiếng yêu riêng mình em”