Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 40




“khấu kiến hoàng thượng, khấu kiến Thái hoàng thái hậu, khấu kiến Hoàng thái hậu” – tất cả đồng loạt hô lên.

“bình thân” – Lãnh Hàn lạnh giọng nói

Tất cả mọi người đều an vị tại vị trí của mình. Lãnh Hàn từ người toát ra cỗ khí uy nghi, lẫm liệt, trầm giọng nói:

“hôm nay nhân đại lễ cung đình, trước mặt hoàng tổ mẫu, mẫu hậu cùng các vị vương gia và chúng đại thần, trẫm xin tuyên bố sắc lập ngôi vị hoàng hậu”

Lời vừa dứt đã gây ra chấn động cực lớn cho tất cả mọi người. Sau tin tức dữ dội vương gia lập vương phi, nay tới hoàng thượng lập hậu. Các vị phi tần lập tức dán ánh mắt ghen ghét vào Hoàng quí phi Liễu Thanh Ngọc, chẳng lẽ là ả, ả là cháu Hoàng Thái hậu, là người có khả năng lớn nhất. Liễu Thanh Ngọc thì tủm tỉm cười nhìn cô cô của mình rồi quay sang đánh mắt một vòng các vị phi tần như muốn nói: “NGÔI VỊ HOÀNG HẬU DĨ NHIÊN THUỘC VỀ TA”

Không để niềm vui sướng của Liễu Thanh Ngọc kéo dài, Lãnh Hàn nhìn ả nhếch miệng cười rồi trầm giọng tuyên bố:

“đưa mĩ nhân của trẫm vào”

Lập tức bốn chữ mĩ nhân của trẫm như tiếng sét đánh ngang tai, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn vào bóng dáng thướt tha, uyển chuyển đang từ từ tiến vào. Một nữ tử khoác lên người trường bào cam với những bông hoa trắng nhỏ li ti in nổi dọc thân áo, bờ váy nhấn thướt tha trải dài trên nền đất, uyển chuyển qua lại theo từng bước đi của thân chủ, tóc vấn cao điểm xuyến một bông hoa mẫu đơn, một bên lọn tóc thả hờ qua vai. Từ người thoát ra một cỗ khí kiêu sa, cao quí khó có thể chạm vào. Với gương mặt trắng hồng xinh đẹp, nhìn kĩ sẽ thấy nàng không hề trang điểm tán phấn mà đây là làn da thật của nàng, nàng như một đóa hoa còn chớm nụ hàm tiếu, bao nhiêu nét tươi trẻ thanh xuân dường như ẩn hiện trong góc mắt đuôi mày. Đôi mắt to trong suốt như dòng suối lạnh, lòng đen đen tuyền óng ánh đầy tinh nghịch, bình thản, hàng mày phượng phi, miệng anh đào chúm chím ướt át căng mộng. Quả thật là mĩ nhân, tuy không thuộc hàng khuynh nước khuynh thành nhưng có một khí chất khiến vạn người mê đắm.

Khi nữ tử bước vào khiến hai người say sầm mặt mày bất động không nói nên lời, đó chính là Thái hoàng thái hậu và Hoàng thái hậu. Các vị phi tần thì hướng ánh mắt dao găm hận không thể giết chết nữ tử này.

Lãnh Hàn nhìn nàng bằng ánh mắt chứa chan nhu tình, trầm giọng nói:

“trẫm muốn sắc phong mĩ nhân Tiểu Bình làm hoàng hậu”

Lời vừa dứt Nhan Nhược Bình khoé miệng nhếch lên, cười tựa như không cười, thân người nhún xuống, giọng điệu điềm nhiên, bình thản nói:

“Bình nhi tham kiến hoàng thượng, tham kiến Hoàng tổ mẫu, tham kiến mẫu hậu”

“điêu dân to gan” – một giọng nói kiêu căng hách dịch vang lên. Mọi ánh mắt lại đồ dồn về chủ nhân của giọng nói ấy. Chính là Thục phi Đoan Mộc Trang Đài loè loẹt

“ý tứ của Thục Phi xin nói rõ ta to gan ở đâu” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng hỏi

“ngươi chỉ là một dân nữ lại dám cuồng ngôn xưng hoàng tổ mẫu với Thái hoàng thái hậu và mẫu hậu để gọi Hoàng thái hậu, thật đáng tội chết” – Đoan Mộc Trang Đài ghen ghét nói

Lập tức đông đảo phi tần đều hùa theo nói phải phải, đáng chết đáng chết. Lãnh Hàn thấy vậy lạnh giọng quát:

“câm họng”

Tất cả nín thin, không dám hó hé một lời, ai ai cũng biết Lãnh Hàn là một vị hoàng đế lãnh khốc, lạnh lùng, vô tình chỉ xếp sau nhị vương gia Lãnh Thiên. Chọc vua giận thì chẳng khác nào muốn đến gặp tổ tông sớm.

“trẫm cho phép”

Nhan Nhược Bình giọng điệu vẫn thản nhiên như cũ, nhưng trong mắt đã thoát ẩn thoát hiện vài tia chế giễu về phía Lãnh Hàn, nhìn thấy Nhan Nhược Bình có vài phần chế giễu mình, Lãnh Hàn không hề tức giận nhưng lấy làm khó hiểu tại sao nàng lại nhìn y bằng ánh mắt ấy.

Nhan Nhược Bình nhẹ giọng nói: “đa tạ hoàng thượng cho phép, nhưng ta gọi thế là lẽ phải phép, hoàn toàn không cần sự cho phép của hoàng thượng đâu”

Lời vừa dứt mọi người đã tím tái mặt mày, trừ Lãnh Thiên với đầy ý cười trên góc mắt. Mọi người đều đang nghĩ cùng một ý nghĩ, nữ tử này chết chắc rồi, dám nói chuyện như thế với hoàng thượng, đúng là chán sống thật mà. Dựa vào một chút ít nhan sắc đã cuồng ngạo như thế. Tất nhiên đám phi tần đều đổ ánh mắt về Lãnh Hàn như muốn nói: “giết ả đi bệ hạ, ả thật khẩu xuất cuồng ngôn”

Lãnh Hàn sau khi nghe xong khuôn mặt trở nên băng lãnh, hàn khí toát ra khiến cho cả ngự hoa viên tràn ngập trong không khí lạnh lẽo, ngột ngạt, tuy nhiên khi nhìn về Nhan Nhược Bình y đã chuyển biến ôn nhu, nhẹ giọng hỏi:

“ý tứ của mĩ nhân là sao, sao lại không cần sự cho phép của trẫm”

Nhan Nhược Bình cười khẩy một cái, ánh mắt chế giễu, lạnh giọng hỏi:

“bẩm hoàng thượng, nếu được sự đồng ý của Thái Hoàng thái hậu cùng Hoàng thái hậu thì một đứa cháu dâu, một đứa con dâu gọi người là hoàng tổ mẫu và mẫu hậu thì đâu có gì cần tới sự cho phép hay không cho phép của hoàng thượng”

“nàng, nàng nói mê sảng cái gì thế” – Lãnh Hàn mâu quang co lại, khó hiểu nhìn Nhan Nhược Bình

“biết thì thưa thốt, không biết thì dựa cột mà nghe, ngu ngốc” – Nhan Nhược quay sang quăng cho Đoan Mộc Trang Đài một câu khiến ả sượng cứng mặt, lắp bắp nói: “ngươi…..ngươi”

Nhan Nhược cười khẩy ả một cái rồi khôi phục dáng điệu bình thản hiên ngang, giọng điệu điềm nhiên đứng trước mặt tất cả mọi người lạnh giọng nói:

“bẩm hoàng thượng, ngài là huynh trưởng của nhị vương gia sao lại cướp thê của đệ đệ mình, một cửu ngũ chí tôn lại có hành vi bại hoại như thế sao?”

Hai từ bại hoại làm cho tất cả mọi người trợn trừng mắt, miệng há hốc, tim muốn rớt ra ngoài, một nữ tử đứng trước mặt bá quan văn võ lại dám chỉ trích hoàng đế là một kẻ có hành vi bại hoại.

Không để Lãnh Hàn mở miệng, Nhan Nhược Bình lạnh giọng nói tiếp:

“ta Nhan Nhược Bình vương phi của nhị vương gia”

Lãnh Thiên lúc bấy giờ mới nhẹ giọng nói nhưng bên trong đầy âm khí lạnh lẽo:

“hoàng huynh có ý vị gì lại lập vương phi của ta làm hoàng hậu?, huynh muốn cướp nương tử của Lãnh Thiên này sao”

“nàng là Tiểu Bình không phải Nhan Nhược Bình, giờ Thân một khắc hôm nay nàng đã gật đầu đồng ý làm hoàng hậu của ta tại ngự thư phòng” – Lãnh Hàn phân trần

“hoàng huynh đang nói mê sảng gì thế, nàng là Nhan Nhược Bình, giờ Thân một khắc ta và nàng đang hầu chuyện hoàng tổ mẫu và mẫu hậu ở Phượng Thanh cung” – Lãnh Thiên lạnh giọng đáp trả

Lãnh Hàn quay sang nhìn Thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu, cả hai người sắc mặt say sầm gật nhẹ đầu khiến Lãnh Hàn lắp bắp nói: “hoàn….hoàn toàn không thể có chuyện đó”

“ý huynh là hoàng tổ mẫu, mẫu hậu và ta điêu ngôn”

Lời vừa dứt từ người Lãnh Thiên một cỗ nộ khí sung thiên bốc cao bao trùm toàn bộ ngự hoa viên, khiến cho tất cả đều sợ hại cực độ, ai ai không biết so với hoàng đế thì nhị vương gia độc ác, lãnh khốc, vô tình hơn hẳn, ngay cả thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu cũng không dám trêu vào y huống chi bây giờ hoàng đế lại đòi lập nương tử của y làm hoàng hậu. Như thế thật đúng là đại bại hoại, gây ra một vết nhơ cho sử sách Lãnh Long quốc.

Tất cả mọi người đều xì xào, bàn tán không để ý tới khuôn mặt từ đen chuyển sang đỏ rồi chuyển sang tím tái mặt mày. Lãnh Hàn hai tay nắm chặt, bờ vai run run vì tức giận, trước mặt tất cả mọi người y bị nàng Nhan Nhược Bình đem ra làm trò đùa, y như một con rối bị mọi người cười nhạo. Y khó khăn gằng từng tiếng:

“Tiểu Bình, nàng là hoàng hậu của ta…….”

CHÁT!!!!!!!

“nghịch tử, ngươi lại muốn làm cái chuyện bại hoại cướp thê của đệ đệ mình sao, ngươi chưa đủ mất mặt sao, câm miệng đi” – Thái hoàng thái hậu không thể nén giận được nữa, bước coi phụng gỗ, tiến tới giáng cho Lãnh Hàn một bạt tay, chỉ tay thẳng vào mặt y quát tháo

Nhan Nhược Bình bấy giờ mới có đôi chút hài lòng, toàn bộ mặt mũi và tự trọng của vị hoàng đế đứng đầu đại cường quốc Lãnh Long quốc đã cuốn trôi sạch sẽ, nay lại ăn thêm một cái tát trước mắt bá quan văn võ cùng chúng phi tần thì quả thật nhục mặt lắm rồi. Nàng thản nhiên nói, ngữ điệu duy ngã độc tôn:

“không khí thật ngột ngạt a, hoàng huynh chắc hẳn là đã biết sai mong hoàng tổ mẫu niệm tình tha thứ, hoàng thượng, Nhan Nhược Bình hiểu rõ tấm chân tình của hoàng thượng, nhưng ta là đệ muội của ngài, phu quân của ta duy nhất chỉ có một đó là Lãnh Thiên. Ngoài chàng ra, ta không làm nương tử bất kì kẻ nào, kể cả cữu ngũ chí tôn hoàng đế, ngôi vị hoàng hậu ta há thèm”

Điểm vài giây, Nhan Nhược Bình nói tiếp: “hôm nay là đại lễ của hoàng tộc, không nên vì những ý niệm sai lầm nhất thời của hoàng huynh mà ảnh hưởng đến, nay trước mặt hoàng tổ mẫu, mẫu hậu, đại hoàng huynh cùng tất cả mọi người, Bình nhi xin tấu một khúc để làm dịu không khí”

I ONLY CAN LOVE YOU

“Khi anh nắm chặt lấy bàn tay em, 

Em quyết định sẽ ra đi cùng anh. 

Dù có phải trải qua nhiều nỗi khó khăn trắc trở hơn nữa. 

Em cũng tuyệt đối không hề lùi bước.

Khi tất cả các con sông đều chảy ngược dòng 

Vẫn còn có em ở bên cạnh anh.

Mãi mãi bầu bạn cùng anh cho đến tận cùng thế giới.

Cho dù có 1 ngày nào đó trời và đất đều phải phân ly 

Em cũng sẽ vĩnh viễn không rời bỏ phải mãi ở bên cạnh anh.

Vì anh em có thể, bởi vì yêu anh, em chỉ có thể yêu anh mà thôi. 

Khi gột rửa kí ức của 1 sinh mệnh để bước vào vòng luân hồi mới 

Anh chính là kí ức duy nhất không thể nào lãng quên được.

Chỉ có yêu thật sự mới được xem như đã được sống thật sự. 

Yêu anh, từ nay tuyệt đối em sẽ không bao giờ buông tay.

Lời hứa chưa từng nhạt phai còn bền lâu hơn cả sự vĩnh cửu. 

Đã từng đau khổ, đã từng rơi lệ, cũng đã từng hận.

Nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ. 

Xin đừng hỏi lí do vì sao, 

Tình yêu chính là tất cả của em. 

Dù là đời này hay là kiếp sau 

Anh vẫn là sự đợi chờ không hề thay đổi.

Cho dù tất cả thế gian đều trở thành kẻ địch của anh 

Thì vẫn còn có em đến để ôm chặt anh vào lòng. 

Tuyệt đối không để rơi cho dù là 1 giọt lệ.

Vì anh em có thể, bởi vì yêu anh, em chỉ có thể yêu anh mà thôi. 

Chỉ cần là vì anh em nguyện ý hy sinh tất cả

Mà chẳng cảm thấy nuối tiếc chút gì.

Chỉ có yêu thật sự mới được xem như đã được sống thật sự. 

Được yêu anh. từ nay em chẳng còn điều gì khác đáng để cầu mong hơn nữa.

Lời hứa chưa từng nhạt phai còn bền lâu hơn cả sự vĩnh cửu. 

Đã từng đau khổ, đã từng rơi lệ, cũng đã từng hận 

Nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ từ bỏ.

Xin đừng hỏi lí do vì sao, tình yêu chính là tất cả của em. 

Dù là đời này hay là kiếp sau 

Anh vẫn là sự đợi chờ không hề thay đổi.

Cho dù tất cả thế gian đều trở thành kẻ địch của anh 

Thì vẫn còn có em đến để ôm chặt anh vào lòng. 

Tuyệt đối không để rơi cho dù là 1 giọt lệ.

Vì anh em có thể, bởi vì yêu anh, em chỉ có thể yêu anh mà thôi. 

Chỉ cần là vì anh em nguyện ý hy sinh tất cả 

Mà chẳng cảm thấy nuối tiếc chút gì.

Chỉ có yêu thật sự mới được xem như đã được sống thật sự. 

Được yêu anh, từ nay em chẳng còn điều gì khác đáng để cầu mong hơn nữa”

Thanh âm ngọt ngào, dịu nhẹ, sâu lắng vang lên, lời ca đầy cảm động nói lên hết nỗi niềm của nàng dành cho Lãnh Thiên khiến tất cả mọi người đều chìm đắm vào tiếng hát của nàng. Nàng không những xinh đẹp mà đàn ca cũng tuyệt hay, khó có ai sánh bằng. Những phi tần nhân cơ hội này cũng bày vẽ ra năng lực của mình nhưng đều bị Nhan Nhược Bình cho xếp xó hết. Nhan Nhược Bình quả là vô đối mà. Không khí của đại lễ miễn cưỡng khôi phục lại nhưng đầy vẻ sượng sạo. Bởi mới nói đã đụng vào Nhan Nhược Bình thì chẳng cần biết nể mặt nể mũi bất cứ ai, chẳng cần biết là tiệc tùng long trọng như thế nào, nàng đều phá tất tần tật. Cũng may cho Lãnh Hàn đây là tiệc riêng của hoàng tộc chứ có đại sứ nước khác thì y đã thúi mặt, chắc chỉ còn biết đào lỗ mà chui vào trốn thôi.

Khuya hôm đó, ngự thư phòng chìm trong nộ khí bức trời, tất cả thái giám và cung nữ đều thập phần lo lắng.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Gìơ tí tam khắc, một thân lam y nhẹ nhàng phi thân vào ngự thư phòng, đặt thí thí vào ghế, miệng cười khẩy, tay cầm tách trà bóp mạnh. Một thân hoàng lụa nhẹ trên long sàn bừng tỉnh giấc, bật dậy mở trừng mắt trước bóng dáng lam y đang toạ vị trên ghế.

“chào kẻ ngu ngốc” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng chế giễu

“ngươi muốn chết” – Lãnh Hàn gằng giọng

“sao, muốn kêu đám Lãnh y vệ vào à, không có kết quả đâu, ta đã cho họ ngủ cả, à ta quên mất ngươi cũng một thân võ công cao thâm, bất quá ta không phải là mèo bệnh” – Nhan Nhược Bình cười khẩy

“tại sao ngươi lại đem trẫm ra làm trò đùa” – Lãnh Hàn dùng ánh mắt thâm thuý nhìn thẳng Nhan Nhược Bình, trầm giọng hỏi

“không cần biết người vô tình hay cố tình nhưng ngươi là kẻ gây ra sóng gió cho ta, ta chỉ là đáp trả”

“là một tay ngươi sắp xếp?” – Lãnh Hàn hỏi

“đúng, không giấu gì người, ta biết ngươi là cao thủ nên với thuật dịch dung sơ cấp bình thường đâu thể nào qua mắt ngươi, ta cho người cải trang bằng thuật dịch sung cao cấp, cuối cùng cũng đẩy ngươi vào bẫy, Tiểu Bình là ta, Nhan Nhược Bình cũng là ta” – Nhan Nhược Bình lạnh giọng phân trần

“người mà trẫm hôn là ngươi” – Lãnh Hàn bước tới, cúi đầu nhìn vào bờ môi căng mộng của nàng

“sao ngươi muốn hôn ta nữa, hừ nụ hôn của ngươi khiến miệng ta dơ bẩn thêm, ngươi là một kẻ phong lưu, ta là chúa ghét những kẻ như ngươi, nên ngươi bị như thế là đáng kiếp, với lại ngươi bao năm nay cho người giám sát phu quân ta là có ý tứ gì, hay ngươi nghĩ phu quân ta ngu ngốc không biết, haha, cả những đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình ngươi cũng đành tâm hãm hại giết chết, bất cứ ai có ảnh hưởng dù nhẹ tới ngai vàng của ngươi ngươi cũng không tiếc ra tay sát hại, ngươi nghĩ phu quân ta không biết điều đó”

“chẳng lẽ….” – Lãnh Hàn nhíu mày đầy nghi hoặc

Nhan Nhược Bình vừa nghe đã hiểu ý mà Lãnh Hàn muốn nói, biết mình đã hơi thất xuất nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra rất bình thản (đây là sở trường của nàng mà), nàng lạnh giọng đáp: “mua thông tin là được chứ gì”

Lời vừa dứt Nhan Nhược Bình đã ghét vào sát tai y, hừ một tiếng, lạnh giọng nói: “hừ, là phu quân ta chẳng thèm cái ngôi vị này, đối với y chỉ có ta là bảo bối, ngai vàng của ngươi có cho y cũng chẳng thèm”

Lãnh Hàn trợn trừng hai mắt, nộ khí sung thiên, gầm từng tiếng: “Nhan Nhược Bình, trẫm sẽ khiến cho các ngươi chết không chỗ chôn thân”

“ta thách ngươi đó, là hoàng đế thì sao, ngươi nghĩ ngươi có đủ khả năng giết Thiên và ta sao, ngươi hiểu rõ điều đó mà” – Nhan Nhược Bình nói xong liền rộ một tràng cười rồi phi thân dời đi bỏ lại một bóng dáng đầy lửa hận. Y cay nghiến răng nói:

“Lãnh Thiên, Nhan Nhược Bình trẫm sẽ tận tay đẩy hai ngươi xuống địa ngục, trẫm không có được ngươi, hắn đừng hòng mà có, hãy đợi đấy”

Nói rồi y bước vào một mật thất trong ngự thư phòng, một bóng dáng nhảy ra hành lễ. Lãnh Hàn lạnh giọng nói: “ám vệ, Lãnh y vệ và Thông thiên sơn trang trong lời đồn là của Lãnh Thiên, thực hư ra sao điều tra cho trẫm”

“dạ”

Một trận sóng gió mới lại được bùng thổi lên. Bánh xe thử thách lại đi lệch quĩ đạo một lần nữa. Trò chơi của lão thiên gia lại một lần nữa bắt đầu……..