Cổ Đại Ơi, Ta Tới Đây

Chương 31




“nương tử kêu mọi người ra tiền sảnh chi vậy?” – Lãnh Thiên sủng nịnh nhìn Nhan Nhược Bình nhẹ giọng hỏi.

Nhan Nhược Bình đặt thí thí lên ghế, bắt chéo chân, tay cầm một tách trà, đảo đôi con ngươi hắc bạch phân minh khắp một lượt những người đối diện, môi anh đào nhếch lên

“Lãnh Thiên ngươi cố ý xem ta lột mặt nạ ả Phong Hoa là đúng hay sai?”

“nương tử, là ta sai” – Lãnh Thiên uỷ khuất nhìn nàng

“còn các ngươi?”

“thuộc hạ sai”

Nhan Nhược Bình chỉ cần nghe có thế thôi, đã dụ họ vào được cái bẫy nhỏ nhỏ của mình

“hảo, hảo, ta đã từng nói sai phạt đúng thưởng, các ngươi nay đã tự mình nhận sai chứ ta không hề ép, như vậy đi Hoạ Tâm nể tình ta và ngươi đồng giới ta phạt thật nhẹ, thục dầu 100 cái, còn 3 người các ngươi nam tử hán phạt nhẹ e sẽ làm các ngươi mất mặt, nhưng phạt quá nặng ta e là không đành lòng, thôi thì thế này đi, các ngươi hãy giả nữ nhân 3 ngày, quyết định vậy”

Nói rồi Nhan Nhược Bình dời thí thí, quay lưng bước đi để lại 4 khuôn mặt méo xệch, chọc giận ai không chọc giận lại đi chọc giận Nhan Nhược Bình, đúng là ngu mà. Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm bắn ánh mắt ai oán về Lãnh Thiên. Lãnh Thiên chỉ đáp trả bằng ánh mặt lạnh lùng như quăng cho họ 4 chữ NHÌN GÌ MÀ NHÌN

Sáng hôm sau, tại bàn ăn

“sao các nương tử đối với phu quân ta như thế nào cho phải đạo” – Nhan Nhược Bình ăn mấy miếng điểm tâm, nhàn nhạt nói

“phu quân, ăn nè” – 1 giọng nói the thé eo eo’ vang lên. Không ai khác chính là giọng nói của Lãnh Thiên. Lời vừa dứt bao nhiêu đồ ăn trong miệng Nhan Nhược Bình cùng Độc Nhẫn, Độc Kiêu và Hoạ Tâm bay hết ra ngoài. Mắt trợn tròn, miệng há hốc. Ôi má ơi, giọng còn nổi da gà hơn mấy lão thái giám nữa

“còn hai nương tử”

“nương…..nương tử……ăn…..nè”

“hahaha, hahaha” – Nhan Nhược Bình cùng Hoạ Tâm té ghế cười lăn lộn.

Sau đó Nhan Nhược Bình đều dẫn ba vị nam tử giả gái ngao du khắp Nam Châu, còn mình thì cải nam trang, đi tới tất cả các tửu lâu ăn uống, ghét các tư trang, các gian hàng trên phố, trong vòng hai ngày đầu tiên khắp huyện Nam Châu đều kháo nhau rằng có một vị công tử họ Nhan cùng một thê hai thiếp vui chơi ăn uống ở Nam Châu, vị công tử họ Nhan rất cưng chiều ba người nương tử xinh đẹp của mình, đúng là một phu quân tốt, vì vậy tới ngày thứ ba vừa mới thấy bốn người họ 1 nam 3 nữ mọi người đã cười vui đón chào

“Nhan công tử, hoan nghênh công tử ghé thăm tửu lâu của ta, xin mời”

Qủa thật ba vị nương tử của Nhan công tử có một nét đẹp rất lạ, vóc người của nương tử lại to cao hơn vị phu quân của mình, nhìn thật buồn cười, nhưng thấy họ rất vui vẻ với nhau, đúng là hạnh phúc mà. Và rồi có mấy tên có chút rượu trong người, tiến đến bàn của Nhan công tử

“này tiểu tử, biết bổn đại gia là ai không?”

Nhan công tử chẳng buồn nhếch miệng, cứu nhâm nhi chén trà trong tay, làm tên kia điên tiết

“khốn kiếp, ta là Hùng lão đại trại chủ của sơn trại trên núi Nam Châu, ai ai ở Nam Châu lại không biết ta, ngay cả tri huyện còn nể ta 3 phần”

Lúc này Nhan công tử mới nhếch miệng, ngữ âm lạnh băng: “thì sao?”

“hừ, bổn đại gia ta chấm ba vị nương tử của ngươi, chi bằng ngươi nhường nương tử cho ta, ta sẽ bảo kê ngươi, thế nào?”

Nói rồi bàn tay bẩn thỉu của hắn lướt nhẹ qua đôi má đỏ hồng vì phấn của tam vị nương tử.

“chà các nương tử à, các nàng thật là, ta mới dẫn các nàng dạo chơi thôi cư nhiên có người thích các nàng ngay, hahaha” – Nhan Nhược Bình cười ha hả, sau đó cười khẩy nói tiếp

“vị Hùng lão đại này, ngươi chắc là muốn ba nương tử của ta?

“đúng”

“các nương tử, lên phòng hảo hảo tiếp đón hắn, đừng có để quá mây mưa mà chết hắn đấy” – Nhan Nhược Bình mắt léo lên mâu quang giảo hoạt giơ hai ngón tay sờ vào mũi mình, còn một ngón tay khác lại chỉ vào miệng mình, má hơi phồng lên

Ba nữ nhân ánh mắt quẫn bách, mâu quang chết chóc, nộ khí hàn băng cùng Hùng lão đại bước lên phòng thượng hạng. Chưa đầy 1 khắc 1 tiếng hét chói tai vang lên, mọi người kinh hồn chạy ủa lên xem chỉ duy Nhan công tử thí thí vẫn thuỷ chung với cái ghế.

Cảnh tượng trong phòng thật biến thái hết sức. 2 vị nương tử đè hắn dưới sàn lấy màn trói lại, 1 vị nương tử tay cầm cây kéo với dòng máu lưu lại trên đó, kế bên có một cây xúc xích (fox: đừng có hỏi xúc xích gì ở đây nha, các tềnh êu thông minh hiểu mà, hắc hắc). Thật là quá biến thái mà. Hùng lão bản từ nay không còn công cụ nối dõi nữa. Đã vậy công cụ còn bị cắt nhỏ làm 3 khúc và 3 khúc ấy bị nhét đầy miệng hắn. Thật biến thái quá đi mất.

Mọi việc xong xuôi, ba vị nương tử đi ngay ra ngoài trước bao cặp mắt kinh hãi của mọi người, sau đó cùng Nhan công tử rời khỏi. Khỏi phải nói, khi trở về phủ tri huyện, một trận cười trẹo cả quai hàm của Nhan Nhược Bình cất vang khắp nơi. Cáo tinh và Hoạ Tâm nghe xong mặt mày xám ngắt, miệng há hốc, mắt mở to, cách trả đũa của Nhan Nhược Bình thật quá sức quái dị, biến thái nha.

Sau khi rời khỏi Nam Châu, cỗ xe ngựa lại vùn vụt lao về hướng Kinh thành. Đi được khoảng 3 ngày 3 đêm. Kinh thành Lãnh Long quốc được gọi là Long Tụ thành. Có nghĩa là rồng hội tụ lại ở nơi đây, để chỉ nơi bật nhất, sầm uất nhất, náo nhiệt và giàu có nhất của Đại cường quốc Lãnh Long.

Cỗ xe ngựa vừa tiến vào Long Tụ thành, Nhan Nhược Bình vén màn cửa, một bên dãy phố rất nhiều tiệm trang sức, tiệm đồ cổ, tửu lâu, thanh lâu, hàng quán ngập trời, người người náo nhiệt, quả đúng là một nơi có thể quậy banh đây, hắc hắc. Trong Lãnh Long quốc này nổi tiếng nhất chính là nhị vương gia, độ nổi tiếng còn hơn cả đương kim hoàng thượng, tuy nhiên rất hiếm ai thấy được mặt của vị vương gia nổi tiếng này. Chỉ biết vị vương gia này vô cùng tuấn mĩ nhưng lại rất lãnh khốc, vô tình, tàn bạo đã nắm trọn trong tay Lãnh y vệ của hoàng cung đại nội, mặc khác còn nghe đồn là có hẳn 1 tổ chức ám vệ với võ công cao cường, khả năng sinh tồn dã ngoại, làm việc đạt tới sức ngoại thiên, ngang ngửa hoặc thậm chỉ nhỉnh hơn cả tổ chức sát thủ trứ danh của Ma chủ, nhưng đây vốn chỉ là lời đồn đại, chưa ai chứng minh được thực hư. Chưa kể tới Thông Thiên sơn trang theo mọi lời đồn chính là cơ quan ẩn nấp của cục tình báo cao cấp dưới trướng của nhị vương gia…….Về độ giàu có thì nhị vương gia đứng nhì không ai dám tranh thứ nhất, có thể nói quốc khố hoàng cung cũng không so được. Chính vì thế mà ngôi vị vương phi – nữ nhân chính thức của vương gia là biết bao nữ nhân trong thiên hạ thèm thuồng. Nhưng tới giờ vương gia vẫn không ngó mắt tới cái ghế vương phi còn bỏ trống của mình, điều đó càng tạo nên vô số mộng ước của nử nhân thiên hạ. Mặc khác thái hoàng thái hậu và hoàng thái hậu đều đốc thúc vương gia lập vương phi tuyệt nhiên 2 năm vẫn không đả động được ý của vương gia nên đành hạ chỉ ban cho vương gia vô số nữ nhân để làm thiếp và thị thiếp, chứ tuyệt nhiên không dám hạ chỉ sắc lập bất cứ ai làm vương phi khi chưa được sự đồng ý của nhị vương gia, chính vì thế trong vương phủ có hẳn một nơi dành cho thiếp và thị thiếp mang tên Mĩ Nhân các. Tuy nhiên chưa có ai đủ khả năng và bản lĩnh để lên được giường của nhị vương gia cả.

Tổng quản Trần Lâm cùng chúng nô bộc nghe tin vương gia trở về đều đứng ở cửa vương phủ đợi chờ sẵn từ sáng sớm. Mọi người thần sắc khẩn trương, cùng sợ hãi, không ai dám hó hé hay thở mạnh. Vương gia tàn bạo, lãnh khốc, tuyệt tình đó giờ ai mà chẳng biết. Từ đằng xa, một cỗ cẩm cùng tiếng hí dài của hai bạch mã đang tiến lại và dừng ngay trước vương phủ.