Cổ Đại Nông Gia Hằng Ngày

Chương 19: Tâm Sự




Tán ngẫu với mọi người hai câu, nàng lúc này mới lôi kéo Trần thị, để sát vào tai nàng nói về chuyện Đỗ Vân Ngũ ở bên ngoài thiếu nợ cờ bạc, nàng lo lắng Đỗ Vân Ngũ lại tính kế Đỗ Phương Phỉ hôn sự.Trần thị chấn động, vội la lên: "Vậy phải làm sao bây giờ mới tốt?""Nương, ngài có nhìn chúng nhà trong thôn để hôn phối cho đại tỷ hay không?" Đỗ Cẩm Ninh nhìn chằm chằm Trần thị hỏi.Tại cổ đại, nữ nhi mười ba tuổi liền bắt đầu suy xét đến việc hôn nhân, như vậy đến khi nữ nhi mười sáu tuổi có thể xuất giá, cũng có thời gian ba năm để thong dong chọn lựa, không đến mức quá hấp tấp mà chọn sai người.Tuy nói ban đầu tam phòng tình trạng không tốt, nhưng Trần thị vẫn luôn thương yêu nữ nhi nên sẽ lo lắng về hôn nhân của Đỗ Phương Phỉ.

Trần thị vừa nghe lập tức đứng lên, cất bước liền đi ra ngoài.Đỗ Cẩm Ninh biết nơi này không phải là nơi nói chuyện, thấy Trần thị đi ra ngoài, cũng vội vàng theo đi ra ngoài.Ngưu thị hai vợ chồng già bởi vì bên ngoài trời rất lạnh, đều ở trong phòng; Diêu thị ở trong phòng bếp bận việc.Hai mẹ con Trần thị một trước một sau mà ra cửa, cũng không có người thấy."Ngươi cùng ra đây làm gì? Bên ngoài lạnh lẽo, chạy vào trong đi." Trần thị đi ra viện môn vài bước, lúc này mới phát hiện Đỗ Cẩm Ninh thế nhưng theo sau, vội vàng đuổi nàng trở về."Nương, ngài cùng ta sang bên này đi." Đỗ Cẩm Ninh lại không nói hai lời, lôi kéo nàng liền hướng đầu thôn đi.Bên kia là đồng ruộng, không có gì nhà, đúng là nơi nói chuyện thích hợp.Trong khoảng thời gian này, Đỗ Cẩm Ninh trở thành trụ cột của tam phòng, chuyện gì đều là nàng quyết định, hơn nữa sự thật chứng minh mọi chuyện nàng đều xử lý rất tốt.Trần thị thấy thế không có nhiều lời, đi theo nàng hướng đầu thôn.

Lúc này trời đã hoàn toàn tối đen, chỉ có một chút ánh trăng mờ ảo chiếu xuống.Đỗ Cẩm Ninh không dám đi xa, đi đến đầu thôn liền nói với Trần thị: "Nương, ngài muốn đi tìm ai?""Tôn gia ở phía Tây của thôn, ngươi có còn nhớ rõ không?" Trần thị nói.Đỗ Cẩm Ninh cau mày suy nghĩ trong chốc lát, rốt cuộc ở trong trí nhớ lục ra Tôn gia tình huống.Tôn gia là hộ gia đình nghèo nhất ở Đào hoa thôn.

Gia chủ Tôn Đại Trụ khoảng bảy tám năm trước xảy ra chuyện bị chặt đứt chân, nằm liệt trên giường, Tôn gia đại thẩm lại là một người ốm yếu, hàng năm uống thuốc, làm không được chuyện gì.Lão phu thê hai người sức sinh sản kinh người, họ sinh đủ mười hài tử, nhưng chỉ sống được sáu người.

Đứa con lớn nhất cũng đã 22 tuổi, nhỏ nhất năm nay mới năm tuổi.Lão đại Tôn Quý là con trai trưởng, nhưng do hoàn cảnh khó khăn nên đến giờ không ai thèm gả đến, phía dưới còn có một đám đệ đệ muội muội cần chăm sóc, trong nhà lại nghèo ơi là nghèo, đương nhiên không có nữ nhân nào nguyện ý gả đến nhà hắn? Cho nên Tôn Quý hiện giờ liền vẫn độc thân.Đỗ Cẩm Ninh lắp bắp kinh hãi, hỏi Trần thị: "Người định đem đại tỷ gả cho Tôn Quý?"Từng giọt nước mắt từ hốc mắt Trần thị chảy ra, nàng nức nở nói: "Ta không muốn, ta làm sao nỡ làm vậy? Đại tỷ ngươi mấy năm nay đi theo ta đã ăn không ít khổ, ta không muốn nàng xuất giá rồi vẫn phải trải qua những ngày tháng khổ sở."Nàng lau một phen nước mắt: "Nhưng có biện pháp nào đâu? Sự việc hôn phối với Mạnh Cường ngươi đều thấy được, hiện tại chuyện của nhị bá ngươi lại xảy ra đột suất như vậy.

Nhà nông cưới vợ làm sao có thể đưa đủ ba mươi lượng làm sính lễ? Chỉ có một khả năng, chính là đem đại tỷ ngươi đi bán, chắc chắn người mua không phải là dạng người tốt lành gì.

Nếu như vậy, không bằng gả cho Tôn Quý.

Tốt xấu hắn có tay có chân, người cũng cần mẫn thành thật.

Nếu không có cha mẹ hắn cùng đệ muội liên lụy, hắn làm gì đến nỗi đến bây giờ còn không thành thân?".