Cổ Đại Kiếm Tiền Dưỡng Gia Hằng Ngày

Chương 31: Chuẩn bị khai trương




Thuận lợi thuê cửa hàng như vậy, trên đường trở về, nụ cười trên mặt Tô Nặc vẫn mãi không tắt.

"Đường đại ca, ta thấy cửa hàng kia cái gì cũng có, có phải ngày mai chúng ta dọn dẹp một chút liền có thể mở cửa hay không?" Tô Nặc không khỏi đau lòng khi nghĩ tới số bạc hao hụt trong mấy ngày không bày quán "Bất quá một gian cửa hàng lớn như vậy, mà chỉ bán mỗi lẩu xiên cay cũng rất đáng tiếc."

"Còn chưa được! Ta phải đặt làm thêm chút đồ, đem cửa hàng sửa chữa một chút" Đường Viễn chỉ chỉ số vải và bông trên xe hỏi: "Trong thôn có người làm chăn đệm không?"

"Không cần tìm người khác, Vương bà bà tay nghề rất tốt. Dù sao huynh cũng sẽ tìm Vương bà bà làm quần áo mùa đông, không bằng để bà ấy làm chăn đệm cho huynh luôn cũng tốt." Tô Nặc ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:

"Bất quá làm chăn đệm có chút tốn sức, Đường đại ca có khả năng tốn thêm chút tiền."

Chăn đệm của các nhà khác đều là tự mình làm. Vốn dĩ Tô Nặc cũng muốn cho Tô mẫu hỗ trợ, nhưng Tô mẫu gần đây vội quản lý việc mì khô, hơn nữa tay nghề cũng không quá tốt, chỉ qua loa đại khái. Nên Tô Nặc mới để Đường Viễn đi tìm Vương bà bà.

Đường Viễn: "Được! Vậy đều giao cho Vương bà bà làm đi."

Đường Viễn trước đưa Tô Nặc về nhà, lại cùng Vương bà bà chào hỏi, nhờ bà hỗ trợ làm một chút quần áo mùa đông cùng chăn đệm. Suy nghĩ một chút, đưa cho Vương bà bà mười văn tiền.

Vương bà bà kiên trì không chịu nhận, chỉ nói cho bà mớ vải lẻ dư lại coi như trả công là được rồi.

"Ngươi đã chiếu cố Đại Tráng nhà ta như vậy, chỉ làm hai kiện đồ sao lão bà ta đây có thể bắt ngươi trả tiền chứ!" Vương bà bà đẩy tay Đường Viễn, liên tiếp mà lắc đầu.

Đường Viễn nhìn quần áo chắp vá trên người Vương bà bà, nói với Vương bà bà: "Bà bà cầm đi ạ, nếu bà bà không thu, ta sẽ đi tìm người khác làm."

Vương bà bà mặc trên người ba lớp áo đơn cũ nát. Nếu chỉ là vài chỗ chắp vá cũ thì Đường Viễn cũng sẽ không cương quyết đưa tiền cho Vương bà bà. Chủ yếu là vì hắn thấy Vương bà bà mặc nhiều lớp áo nhưng căn bản vẫn không đủ ấm. Hơn nữa, nếu trong nhà có quần áo tốt hơn, chắc chắn bà đã sớm mặc vào. Giờ bà mặc quần áo như vầy, e rằng trong nhà không còn gì tốt hơn để thay.

Đại Tráng mấy ngày nay làm việc cho hắn, cũng giúp hắn cho tránh một chút tiền. Hiện tại coi như hắn phụ giúp thêm cho hai bà cháu, như vậy hai người vượt mùa đông cũng có thể tốt hơn chút.

"Này...... Này......" Vương bà bà tuy rằng không muốn thu tiền của Đường Viễn, nhưng cũng luyến tiếc tiền này bay đến chỗ người khác. Do dự một trận, đôi tay liền tiếp nhận tiền "Vậy lão bà ta liền mặt dày nhận lấy vậy."

Tô Nặc lấy vải và bông đem vào nhà, phát hiện không thấy Đại Tráng, liền hỏi: "Đại Tráng đâu rồi Vương bà bà?"

Vương bà bà nói: "Nó đi lên núi đốn củi rồi, định nung thêm chút than, sau đó mang lên trấn bán."

"Vậy khi nào Đại Tráng về bà bà chuyển lời giúp ta một tiếng, nói đệ ấy sáng sớm mai đến cửa thôn chờ ta" Đường Viễn cùng Vương bà bà dặn dò một câu, rồi nhìn về phía Tô Nặc "Nặc ca nhi! Giờ ta có chút việc đến tìm Ngưu Đại Thúc, đệ tự về nhà nhé!"

Tô Nặc gật đầu nói: "Đường đại ca huynh đi đi, chút nữa đệ sẽ tự về."

Đường Viễn đến nhà Ngưu đại thúc, Ngưu đại thúc vừa thấy hắn đến, liền cười nói: "Đường tiểu ca! Sao vậy, giàn phơi ngươi đặt vẫn chưa đủ sao?" Nếu lại làm thêm, chỉ sợ cái sân nhà Đường tiểu ca cũng không đủ chỗ để a!

"Đủ dùng rồi!" Đường Viễn theo Ngưu đại thúc vào nhà ngồi xuống, dùng tay diễn tả trong không trung:

"Là thế này Ngưu đại thúc! Ta mới thuê một cửa hàng ở trên trấn, muốn sửa chữa lại một chút. Nên ta định đặt thúc làm cho ta mấy kệ để hàng."

Đường Viễn vẫn bán lẩu xiên que như cũ, chỉ là thay đổi hình thức tự phục vụ, để thực khách tự chọn nguyên liệu và nước dùng.  Vì vậy cần làm hai cái kệ lớn để đặt đồ ăn.

Cái này đơn giản, hắn chỉ khoa tay múa chân một chút là Ngưu đại thúc liền hiểu: "Này không phải chỉ là lớn hơn kệ của tiệm tạp hóa thôi sao. Không thành vấn đề, hôm nay ta có thể làm xong cho ngươi!" Chỉ là lắp đặt mấy tấm gỗ này, cũng đơn giản thôi!

"Tốt quá! Vậy buổi chiều ta sẽ quay lại đây lấy."

Đường Viễn cũng muốn nhanh chóng trang hoàng lại cửa hàng. Thời tiết mấy ngày nay càng ngày càng lạnh, nói không chừng sắp có tuyết rơi. Tuyết rơi thì con đường rất khó đi, nếu cần phải lên trấn sẽ càng bất tiện.

Sau khi cùng Ngưu đại thúc đặt hàng xong, Đường Viễn đi đến nhà trưởng thôn. Hắn cảm thấy mấy cái sọt mà lúc trước trưởng thôn bán cho không tồi. Nên muốn đặt đại nhi tử của trưởng thôn làm thêm vài cái khay nhỏ, dùng để đựng nguyên liệu nấu ăn.

"Phanh phanh phanh!" Hắn giơ tay gõ cửa.

"Ai đó, tới đây!" Túc phụ trưởng thôn đang trong viện chăm sóc đất trồng rau, nghe thấy tiếng gõ cửa, liền hô một tiếng, buông đồ trong tay, đi đến mở cửa.

"A ui! Là Đường tiểu ca sao!" Tức phụ thôn vừa thấy Đường Viễn, đôi mắt liền sáng ngời, nét mặt nhiệt tình cười nói:

"Mau tiến vào, mau tiến vào! Có phải ngươi tìm lão gia hỏa kia có việc gì đúng không? Đường tiểu ca trước ngồi một lát, hắn cùng Đại Trụ lên trấn có chút việc, một lát sẽ về!"

"Ta không phải tới tìm trưởng thôn" Đường Viễn đứng dậy tiếp nhận ly trà tức phụ trưởng đưa cho hắn, rồi nói tiếp:

"Ta tới là tìm Đại Trụ ca, muốn đặt huynh ấy làm giúp ta một ít khay nhỏ."

"Tìm Đại Trụ bện khay?" Tức phụ trưởng thôn tưởng Đường Viễn cần vài cái khay cho bản thân dùng, liền xua tay với Đường Viễn nói: "Không cần đặt đâu! Bữa trước Đại Trụ có làm mấy cái, giờ vẫn còn thừa năm sáu cái đây. Nếu ngươi cần liền thì lấy trước luôn đi."

"Mấy cái chỉ sợ không đủ" Đường Viễn lắc đầu "Ta muốn đặt ít nhất 30 cái, vẫn nên chờ Đại Trụ ca trở về rồi nói đi."

"30 cái?!" Tức phụ trưởng thôn trừng lớn mắt: "Một mình ngươi sao dùng được nhiều như vậy?!"

Đường Viễn cũng không tính toán gạt người trong thôn việc hắn mở quán ăn trấn trên, cho dù hắn muốn giấu cũng giấu không được. Khi đó nhu cầu dùng rau dư sẽ tăng lên nên chắc chắn sẽ cần ngày càng nhiều, lúc đó sẽ có người phát giác được. Không bằng giờ cứ thuận theo tự nhiên nói ra trước, đỡ phải nghe nhàn thoại.

Hắn nhìn về phía tức phụ trưởng thôn: "Ta có thuê một cửa hàng ở trấn trên, chuẩn bị mở một quán ăn, cho nên mới muốn nhiều như vậy."

Tức phụ trưởng thôn nghe vậy, tròng mắt đều muốn rơi ra ngoài, không thể tin nổi: "Ngươi mới tới đây được bao lâu mà giờ đã mở được quán ăn rồi sao?!"

Mấy ngày nay, bà thấy Đường Viễn thu mua đồ ăn trong thôn, còn thuê người làm mì sợi. Cũng lo lắng trong lòng, cảm thấy sinh ý Đường Viễn vạn nhất không được, nhưng cũng không ngờ lại gặp may, sinh ý rất tốt.

Nhưng thật không ngờ chỉ trong một thời gian ngắn, hắn đã trở thành một tiểu lão bản thật sự! Nhớ hồi trước, hắn còn tự mình mang cá đến nhà bọn họ để thảo luận về việc mua sọt cơ mà!

Đường Viễn không nói gì chỉ cúi đầu uống trà, tức phụ trưởng thôn lúc này mới phản ứng lại, hậm hực nói: "Đại Trụ bọn họ lập tức sẽ trở lại, ngươi nếu không vội liền đợi chút."

Nhìn bà nói chuyện này! Nhân gia còn thu đồ ăn nhà bà, vạn nhất đắc tội người ta, chẳng phải sẽ mất khoản thu này sao!

Đường Viễn ngẩng đầu vừa định mở miệng, thì ngay lúc trưởng thôn cùng Đại Trụ về tới.

Hắn liền tiến lên chào hỏi, thuyết minh ý đồ đến.

"Trụ Tử ca tay nghề tốt, ta muốn đặt Trụ Tử ca giúp ta làm 30 cái khay nhỏ. Đương nhiên, cũng không để Trụ Tử ca làm việc vất vả vô ích. Dù năm văn tiền không nhiều lắm, nhưng cũng coi như là để mời Trụ Tử ca uống một ly trà."

Tức phụ trưởng thôn vừa nghe không phải hỗ trợ không công, lập tức vui vẻ đáp ứng: "Không thành vấn đề! Đại Trụ nhà chúng ta, tay nghề chính là số một số hai trong thôn, nhất định sẽ làm cho ngươi thực tốt!"

Cây trúc trong thôn có rất nhiều, không cần tốn tiền mua, lão đại lại là thợ khéo tay, 30 cái cái khay nhỏ, không đến nửa ngày là có thể bện xong. Thời gian này là nông nhàn, dư giả thời gian, không có việc gì có thể trì hoãn được, giống như không làm gì mà vẫn được năm văn tiền vậy!

Đại Trụ tử nhìn vào mắt trưởng thôn, lại nhìn nương của mình, gãi gãi đầu, nói với Đường Viễn: "Được rồi, vậy ngươi muốn chừng nào lấy?"

Đường Viễn: "Ngày mai có thể làm xong không?"

"Có thể!" Cây cột cười hai tiếng gật đầu: "Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt."

Trưởng thôn chờ bọn họ bàn bạc xong, mới mở miệng nói: "Đường tiểu ca, ngươi muốn nhiều khay nhỏ như vậy làm gì?"

Tức phụ trưởng thôn mang chút cảm khái nói với trưởng thôn: "Nhân gia muốn mở quán ăn ở trấn trên a!"

"Mở quán ăn sao?! Khụ khụ!" Trưởng thôn bị sặc một chút, khó khăn hít thở, sau đó lập tức quay đầu nhìn Đường Viễn, hỏi: "Vậy ngươi còn thu đồ ăn trong thôn không?!"

Ông không nghĩ tới Đường Viễn lại có bản lĩnh như vậy, mới đó đã có thể mở quán ăn ở trấn trên! Trong thôn không ít người đều dựa vào hắn mà hưởng lợi không ít. Nếu hắn không thu đồ ăn nữa, nhiều người sẽ thiếu khoản thu này. Ông thân là trưởng thôn, sao có thể không vội!

Tức phụ trưởng thôn vừa nghe trưởng thôn hỏi như vậy, cũng lập tức cảm thấy lo lắng, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Đường Viễn. Bà vừa rồi sao lại quên hỏi cái này chứ! Còn may lão già này khôn khéo!

"Vẫn thu" Đường Viễn nhìn về phía thôn trưởng, cười cười "Nếu sinh ý tốt mà nói, sẽ càng thu nhiều."

Thôn trưởng cao hứng, cười đến nổi trên mặt đều nhăn lại: "Tốt tốt tốt! Vậy chúc sinh ý của Đường tiểu ca ngươi càng ngày thịnh vượng!"

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Đường Viễn liền cùng Đại Tráng còn có Tô Nặc lên trấn trên. Tới nơi thì ghé tạp hoá Vương Tưởng mua chút nồi niêu chén bát, còn mua bảy cái bếp lò nhỏ, tất cả hết hai lượng bạc.

Bếp lò này rất nhỏ, chỉ to bằng hai bàn tay của người trưởng thành, cũng không cao, rất tinh xảo. Đường Viễn cũng không biết bản chất bếp lò này dùng để làm gì, bất quá hắn thấy nó thực thích hợp để đặt một nồi nhỏ nước lẩu lên để đun nóng.

"Đường lão đệ, quán cơm của ngươi chuẩn bị khi nào khai trương?" Vương lão bản cười ha hả bảo tiểu nhị giúp Đường Viễn dọn đồ "Ngươi có yêu cầu hỗ trợ gì thì cứ nói, không cần khách khí với ta. Ta còn chờ ngươi khai trương và mời ta một bữa nữa đấy!"

Đồ vật tràn đầy một xe, Đường Viễn ngồi lên xe, nói với Vương lão bản: "Đa tạ Vương đại ca! Chúng ta cũng đang vội đây, không sai biệt lắm thì hết ngày mai là có thể khai trương rồi. Đến lúc đó nhất định mời Vương đại ca ăn một bữa!"

"Tốt lắm!" Vương lão bản hướng Đường Viễn xua tay "Được rồi, ngươi mau đi đi, ta không trì hoãn thời gian của ngươi nữa."

Đường Viễn chở đồ về cửa hàng, Nặc ca nhi đang dọn dẹp phòng bếp, nên hắn cùng Đại Tráng quét dọn sảnh lớn và hậu viện.

Bàn ghế trong cửa hàng không cần làm thêm, chỉ cần đem hai cái kệ lớn mà Ngưu đại thúc làm, đặt sát tường trong tiệm là được. Sau đó dùng giẻ lau lại toàn bộ, đem mọi ngóc nhách đều quét tước sạch sẽ.

Hậu viện cũng không lớn, chỉ có một giếng nhỏ cùng một lều tranh nhỏ nuôi gia cầm, với thêm hai căn phòng không quá lớn.

Đường Viễn cứ tưởng hắn và Đại Tráng trong một buổi sáng có thể quét tước xong xuôi hết. Ai ngờ thẳng đến khi mặt trời sắp xuống núi, thì bọn họ mới tính là xong việc.

Tô Nặc cũng mỏi nhừ cả hai tay, tuy rằng cậu chỉ phụ trách dọn dẹp phòng bếp, nhưng trong bếp nhiều vết bẩn cặn dầu, rất khó rửa sạch, làm cậu phải ra sức kỳ cọ.

"Đường đại ca, ngày mai chúng ta có phải nên chuẩn bị một ít đồ ăn rau thịt các thứ không?" Tô Nặc ghé vào bàn, hỏi Đường Viễn, đồng thời chỉ vào bảng hiệu bên ngoài:"Còn cái bảng hiệu này có phải cũng nên thay đổi không?"

Đường Viễn rót một chén nước uống một ngụm rồi đáp: "Đúng vậy! Sau đó chúng ta còn phải thuê vài người giúp chúng ta tuyên truyền một chút."

Cửa hàng vị trí không tốt, tuyên truyền thời gian đầu rất quan trọng, chờ danh tiếng nổi lên, tự nhiên sẽ có người tìm tới.

"Đại Tráng, đệ hẳn là nhận biết không ít thiếu niên trạc tuổi như đệ phải không?" Đường Viễn nhìn về phía Đại Tráng, đưa cho nhóc mười văn tiền:

"Đệ tìm giúp ta vài người, ngày mai đi khắp hang cùng ngõ hẻm mà rao quán ăn Đường Ký trên phố Thanh Thuỷ chúng ta khai trương, quán ăn có món ngon mới lạ và lẩu xiên que, giảm giá 20% cho 50 vị khách đầu tiên."

Đại Tráng tiếp nhận tiền, vỗ ngực nói: "Đường đại ca yên tâm! Đệ sẽ tìm người đáng tin cậy!"

Đường Viễn lại cùng hai người nói rõ công việc cụ thể ngày mai phải làm, chờ hai người đều nhớ kỹ, liền đánh xe trở về thôn.

Khi trở lại thôn, trời đã tối. Đường Viễn đưa Tô Nặc và Đại Tráng về nhà xong, mới trở về gia đình mình, nằm xuống giường và lập tức ngủ.

Tác giả có lời muốn nói: Đường Viễn: Khai trương.ing