Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 76




Cuộc viếng thăm của Quy Hải Mặc ngoài việc giúp nhà Thẩm Hi làm mấy việc lặt vặt, thu hoạch vụ mùa và khiến Thanh Phù đã khóc ra thì không có ảnh hưởng gì nữa, cuộc sống bĩnh tĩnh của nhà Thẩm Hi vẫn tiếp tục.

Sau khi thu hoạch hoa màu xong, Thẩm Hi lại bận rộn trồng tiểu mạch, củ cải, cải trắng... để chuẩn bị cho mùa đông. Trồng xong mấy thứ này, nàng mới nhớ đến ruộng nước nhà mình, không biết vì lí do nào mà lúa nước nhà nàng mất mùa, mạ sống đã ít, cây thì còi cọc, ngay cả khi đã trổ bông rồi cũng toàn hạt lép. Lần này không cần Hoắc Trung Khê giúp, nàng chỉ xách kiếm của hắn đi một chốc đã trở lại. Sau khi tuốt hạt xong, lúa thu được chỉ có 3 túi nhỏ, không có kĩ thuật gieo trồng lúa nước, Thẩm Hi đành chịu thua trong việc tự túc gạo cơm cho cả nhà.

Việc đồng áng đã xong, Thẩm Hi tiếp tục bận rộn ra vào rừng rậm, hái nấm đào rau dại..., mùa đông năm nay đã có lương thực, không cần thu hái tích trữ nhiều như năm ngoái. Những thứ Thẩm Hi thu hái chủ yếu là quả dại, đến mùa đông trời đất trắng xóa, cần dựa vào hoa quả khô để bổ sung vitamin cho bọn nhỏ. Quả dại mà Thẩm Hi hái được mang về một phần đã phơi thành quả khô, còn lại thì chất hết vào hầm rau mà Hoắc Trung Khê đào thêm. Năm ngoái mứt quả mật ngào mật ong rất được bọn trẻ yêu thích nên năm nay Thẩm Hi làm khá nhiều, bao nhiêu bình rượu rỗng đều được nàng đổ đầy mứt, còn có mấy bình thì nàng chỉ chứa quả, để thử nghiệm xem những bình kia có lên men thành rượu trái cây được không.

Tuy trong nhà đã có lương thực, Thẩm Hi vẫn khiến Hoắc Trung Khê săn không ít động vật, làm hết thịt thành lạp xưởng, thịt treo... chuẩn bị làm thức ăn cho mùa đông. Vào đông các động vật đều ngủ đông, muốn săn cũng khó nên phải tranh thủ mùa này tích trữ trước. Còn có các loại quả hạch, bọn nhỏ rất thích ăn vặt bằng các loại quả hạch lúc nhàn rỗi, trong rừng rậm có không ít cây quả hạch..., Thẩm Hi bảo Hoắc Trung Khê lay xuống không ít, nàng thì dẫn bọn trẻ đi nhặt, đủ các loại quả hạch đựng đầy mấy túi to mới quả qua cho những cái cây đáng thương kia.

Còn dược liệu, trong rừng rậm thừa thãi các loại cây thuốc, hơn nữa qua một năm sinh sống trong rừng, Thẩm Hi cũng nhận được khá nhiều cây thuốc thường dùng, nàng hái về khá nhiều để ngừa bọn nhỏ có cái gì đau đầu nhức óc còn xoay sở kịp.

Mùa thu trôi dần qua những ngày tháng Thẩm Hi bận rộn, mùa đông lạnh lẽo lần nữa trở lại nhân gian. Thẩm Hi cùng Hoắc Trung Khê, bọn nhỏ, tất cả sinh sống bình thản trong rừng rậm, như một thế ngoại đào nguyên chân chính.

Nhìn bọn nhỏ sung sướng khỏe mạnh trưởng thành, mỗi đêm yên bình nằm trong ngực Hoắc Trung Khê, Thẩm Hi luôn mỉm cười thỏa mãn, nàng cảm thấy giờ đây không có gì hạnh phúc hơn nữa, cuộc sống tốt đẹp và an bình như một giấc mộng đẹp.

Đông đi xuân đến, mặt đất phủ tuyết trắng xóa chuyển dần thành màu nâu nguyên thủy, cây cối xanh tươi trở lại. Bắt đầu vào xuân, nông dân nửa mùa Thẩm Hi lại tiếp tục trồng trọt, năm ngoái nàngđã trồng đủ thứ nên năm nay có kinh nghiệm hơn, làm việc lưu loát.

Bọn nhỏ thường xuyên luyện võ nên sức khỏe dều rất tốt, kể cả hắt hơi sổ mũi cũng không có, kể cả Hoắc Hiệp nhỏ tuổi nhất cũng suốt ngày nhảy lên nhảy xuống, trèo cây lội nước. Thằng bé mới 4 tuổi, đúng tuổi hiếu động nên biến mất suốt ngày, trèo cây lấy tổ chim là chuyện bình thường, lâu lâu còn chọc phải tổ ong, bị đốt cho mặt sưng vù mới trở lại. May là Trịnh Gia Thanh làm người ổn trọng, có thằng bé chăm nom Hoắc Hiệp mới không chọc phải đại họa.

Trịnh Gia Thanh cùng tuổi với Thanh Phù, năm nay 12 tuổi, Tĩnh Huyên nhỏ hơn, 9 tuổi. Sau khi ăn tết, hai đứa bé bước vào tuổi lớn, người cao lên một mảng. Thanh Phù dần dậy thì, Trịnh Gia Thanh thì càng ngày càng giống một nam tử hán. Hơn nữa hai đứa bé này có vẻ như lớn lên nên biết ngại ngùng, quan hệ dần xa cách lên, không hay ríu rít chơi cùng một chỗ như hồi trước.

Thẩm Hi quan sát thấy hết thảy, nhưng nàng không muốn can thiệp, đây là giai đoạn thông thường khi bước vào tuổi dậy thì, đôi khi thuận theo tự nhiên sẽ tốt hơn là định hướng sẵn.

Hoắc Trung Khê thì sau khi Quy Hải Mặc đến, được luận võ mấy trận nên có vẻ đã tìm được linh cảm, mấy ngày hôm nay không ngừng luyện kiếm, trừ bỏ ngày nào cũng bố trí nhiệm vụ cho bọn nhỏ luyện tập ra sẽ không thấy bóng người, nhưng vẫn chưa xuất hiện tình trạng đêm không về ngủ.

Thời gian một năm lại trôi qua, năm nay vẫn là một năm bình thản, nhà Thẩm Hi không có lấy một người khách tới thăm, cuộc sống an bình cứ qua hết ngày này đến ngày khác.Ngay cả Quy Hải Mặc cũng không thấy bóng dáng, hơn một năm chưa tới thăm Thanh Phù, làm cô bé từ mong chờ đến thất vọng, còn buồn rầu một đoạn thời gian.

Quy Hải Mặc không đến, nhưng trong một ngày mùa đông rét lạnh, mặt nước đóng băng lại có một người khách đến bất ngờ đến thăm.

“Xin hỏi nơi này là nhà của Kiếm thần sao?”

Hắn đứng ở ngoài cổng, đánh tiếng gọi.

Thẩm Hi đang quét tuyết trong sân, ở gần cổng nhất nên thuận đường ra mở cửa. Đứng ngoài cửa là một người nam nhân cao lớn, trên người mặc một thân áo bông dày dặn, khuôn mặt râu xồm rậm rạp đã đóng đầy băng vụn, trên tay còn xách một cái tay nải, thoạt nhìn giống như một dân chạy nạn.

Thẩm Hi trông người này có vẻ quen mắt, đến lúc nhìn lại bộ râu xồm kia, nàng như trở lại đêm tối ở Biên thành năm đó. Đêm hôm đó không trăng nên nàng không nhìm rõ mặt những người kia, chỉ loáng thoáng nhận ra người dẫn đầu có một bộ râu quai nó rậm rạp.

Người kia thấy Thẩm Hi ra mở cửa, kinh ngạc hỏi: “Ngươi là Kiếm thần phu nhân?”

Thẩm Hi gật đầu, vẫn dè chừng nhìn hắn.

Nam nhân kia mở miệng, mỗi lần động là vụn băng trên mặt lại rơi xuống rầm rầm: “Phu nhân ngài đúng là thay da đổi thịt, hồi ở Biên thành trông ngài gầy thật.”

“Đúng là ngươi?” – Thẩm Hi thất thanh kêu lên, nàng thật không ngờ người này đúng là râu xồm ở Biên thành năm đó.

Nàng mau mắn tiếp đón: “Mau mời vào mau mời vào, trời lạnh thế này ngươi vào nhà đã, vào nhà rồi ôn chuyện sau.”

Râu xồm đi theo nàng vào sân, liếc mắt thấy Hoắc Trung Khê đang dạy bọn nhỏ tập võ trên sân luyện võ, dò hỏi Thẩm Hi: “Người đó chính là Kiếm thần đại nhân đúng không?”

Thẩm Hi trả lời: “Đúng vậy.”

“Vậy ta xin phép hành lễ với Kiếm thần đại nhân trước vậy.” Nói xong hắn xoay người đi tới chỗ Hoắc Trung Khê.

Râu xồm đi tới trước mặt Hoắc Trung Khê, kính cẩn hành lễ: “Long vệ Lâm Duyên Tường bái kiến Kiếm thần đại nhân.” Hoắc Trung Khê nhìn hắn một cái, tựa hồ hơi bất ngờ: “Ngươi chính là Lâm Duyên Tường?”

Lâm Duyên Tường thẳng lưng, lớn tiếng trả lời: “Đúng vậy, tiểu nhân chính là tên râu xồm đã véo phu nhân một cái, lại thả phu nhân ở Biên thành kia.”

Hoắc Trung Khê khó được lộ ra thần sắc tán thưởng, khích lệ: “Dám làm dám chịu, không tồi.”

Lâm Duyên Tường nói: “Vẫn là Kiếm thần đại nhân có tấm lòng rộng rãi, không chỉ không trách tội tiểu nhân mà còn tiến cử ta vào đội Long vệ, Duyên Tường vô cùng cảm kích.”

Hoắc Trung Khê khiến bọn nhỏ tự tiến hành luyện tập, hắn thì dẫn Lâm Duyên Tường đi vào nhà, vừa đi vừa nói: “Ngươi đã cứu phu nhân ta cùng đứa bé trong bụng nàng, ta không quên ơn của ngươi.” Hai người đi vào ngồi trong nhà, Thẩm Hi pha hai bát nước mật ong mang lên, Lâm Duyên Tường vội đứng dậy nhận lấy bát nước, nhưng tay kia vẫn không buông ra cái tay nải. Thẩm Hi thấy hắn vướng tay, thuận miệng nói: “Ngươi cứ đặt cái tay nải lên bàn đi, mặt bàn được ta lau cẩn thận, rất sạch sẽ, không bẩn gì đâu.” Lâm Duyên Tường lại do dự, đặt bát nước lên bàn, trù trừ nói: “Cái này không đặt được.”

Hoắc Trung Khê mở miệng: “An Tu Thận sai ngươi đưa đồ đến?”

Lâm Duyên Tường gật đầu, có vẻ khó xử nói: “Bệ hạ nói hai đồ vật này kính xin Kiếm thần đại nhân giao cho Bình An Vương, đây là di nguyện của người đã khuất.”

Người chết? Di nguyện?

Thẩm Hi bỗng nhiên có một dự cảm không hay, nàng cố gắng trấn tĩnh hỏi: “Là ai đã chết?”

Lâm Duyên Tường trả lời: “Bình An Vương phi và Thế tử.”

Thẩm Hi đưa mắt sang nhìn Hoắc Trung Khê, rum rẩy hỏi: “Họ là...?”

Hoắc Trung Khê vỗ nhẹ bả vai nàng, lạnh lùng nói ra cái tên mà Thẩm Hi đã quen thuộc: “Cù Minh Tuyết và con trai của nàng ta.”

Thẩm Hi cảm thấy có chút choáng váng, nàng gian nan quay đầu nhìn về tay nải trong tay Lâm Duyên Tường. Qua một quãng đường trắc trở, cái tay nải kia đã bẩn nhìn không ra màu vải, bị nhánh cây mắc vào rách mấy vết to, để lộ ra cái hộp có khắc hoa văn màu đỏ.

Trong hộp này... là Cù Minh Tuyết sao?

Nữ nhân xinh đẹp khí chất ngời ngời, luôn quần áo hoa lệ mà ngẩng đầu cao ngạo kia bây giờ chịu co đầu rúc cổ trong cái hộp nhỏ này? Tựa hồ hôm trước nàng ta mới từ biệt Thẩm Hi rời đi, nhưng giờ hai người gặp lại đã cảnh còn người mất. Còn có đứa con trai mà Cù Minh Tuyết lấy làm tự hào, chỉ bằng tuổi Thanh Phù với Trịnh Gia Thanh, cũng đã rời đi nhân thế? Thằng bé còn chưa kịp lớn lên, chưa cảm nhận được niềm vui tuổi mới lớn, giờ cũng đã nằm trong bóng tối...

Hiện giờ đối mặt với tay nải đựng hai hộp tro cốt kia, Thẩm Hi vô cùng căm hận Cù Minh Tuyết. Nữ nhân cứng đầu ngu ngốc kia vì ngôi vị hoàng đế không chỉ đánh đổi cả tính mạng của mình, ngay cả con trai mình cũn bị liên lụy, hai mẹ con cùng nhau xuống suối vàng, đồ ngốc, ngu xuẩn!

Thẩm Hi tuy mắng, nhưng nước mắt lại chảy xuống không dứt, Cù Minh Tuyết dạy nàng làm điểm tâm, Cù Minh Tuyết làm quần áo cho An Tu Cẩn, nụ cười của Cù Minh Tuyết khi ngắm nhìn Tĩnh Huyên chơi đùa..., từng cảnh tượng hiện lên trước mắt nàng, tựa như, hết thảy mới xảy ra hôm qua.

Bầu không khí trong phòng nặng nề, yên ắng lạ thường, chỉ có tiếng nức nở của Thẩm Hi vang lên rõ ràng. Hoắc Trung Khê không đành lòng thấy Thẩm Hi rơi lệ, an ủi nàng: “Đây là con đường mà chính nàng ta đã chọn...”

Hắn chưa nói xong, đã thấy Tĩnh Huyên dò đầu từ ngoài rèm cửa nhìn vào, Thẩm Hi đưa lưng về cửa nên cô bé không phát hiện nàng đang khóc. Tĩnh Huyên rụt rè hỏi Hoắc Trung Khê: “Hoắc bá phụ, vị thúc thúc này mới từ kinh thành đến phải không ạ? Cháu muốn hỏi thăm thúc ấy một chút, không biết tình hình của mẫu thân và ca ca cháu giờ ra sao rồi, họ có thư cho cháu không?”

Thẩm Hi vội vàng lau khô nước mắt trên mặt, sợ bị Tĩnh Huyên nhìn thấy nên nàng không dám quay đàu lại, chỉ ra hiệu với Hoắc Trung Khê giấu cô bé. Hoắc Trung Khê thấy được tín hiệu của thê tử, quay đầu đi bảo Tĩnh Huyên: “Thúc thúc này từ Biên thành tới, không phải kinh thành đâu.” Tĩnh Huyên nghe vậy nhưng vẫn nán lại, gặng hỏi: “Nhưng vừa nãy thúc ấy nói mình là lv mà, lv thì phải ở kinh thành chứ?”

Tiểu cô nương đúng là nhạy bén, lại thông minh, khiến Hoắc Trung Khê kẹt, dù sao hắn cũng không giỏi nói dối nên không biết nói gì chữa lại nữa. Thẩm Hi xoay người, cứu cánh cho hắn: “Thúc ấy được Hoàng đến cử đi Biên thành làm nhiệm vụ, nhưng gặp phải phiền toái nên đến đây cầu cứu Hoắc bá phụ ấy mà.”

Tĩnh Huyên nhìn Thẩm Hi, ngoan ngoãn “Ồ” một tiếng rồi rụt đầu trở lại, rời khỏi cửa phòng. Thẩm Hi nghe thấy cô bé than phiền với Thanh Phù ở ngoài cửa: “ Nương của ta thật là,... cả một bức thư cũng không viết cho người ta được, còn có ca ca ta nữa, chả tới thăm ta bao giờ. Cha ta cũng thế, đi mãi không trở lại bao giờ, Thanh Phù tỉ tỉ, tỉ nói xem có phải họ đã quên ta rồi không?...”