Cổ Đại Khó Kiếm Cơm

Chương 31




Chỗ nhà Thẩm Hi thuê không hẳn là một căn nhà hoàn chỉnh mà giống loại căn nhà có một cổng, chia ra mấy gian nhà. Chủ nhân ngôi nhà này là một người đọc sánh nghèo túng, trong sân có 3 gian nhà, chủ hộ tên Phùng Huân, tuổi trạc 40, cả nhà gồm 5 người, hai vợ chồng PHÙNG HUÂNvới vợ chồng con trai và đứa cháu nội. Ngoài đứa con trai ra vợ chồng PHÙNG HUÂNcó một nữ nhi, đã gả chồng, con trai là Phùng Viễn cưới nữ nhi một người bạn đồng niên (bạn học cùng tuổi), hai vợ chồng trẻ với đứa con nhỏ ở một gian nhà, đối diện với gian nhà của hai ông bà.

Phùng gia đông người, lúc đầu Thẩm Hi không muốn thuê chỗ này, nhưng nhà này gần chợ nhất, mấy chỗ khác ở xa hơn, hơn nữa nhìn Phùng nương tử khá hiền lành, không giống mấy người lắm chuyện hay gây sự nên Thẩm Hi quyết định thuê chỗ này. Ở đây nếu thuê nhà tiền thuê trả theo năm, mỗi năm trả 1 lần, Thẩm Hi thuyết phục hồi lâu Phùng nương tử mới chịu để nàng trả trước tiền nhà 6 tháng, mới bảo PHÙNG HUÂNviết khế ước ra, Thẩm Hi trả tiền thuê, hai bên kí tên, lại ấn tay, gian nhà kia mới thuộc về Thẩm Hi.

Thuê nhà xong, Thẩm Hi cầm văn thư trở lại Thượng Ngư thôn, lúc về đến nhà trời đã hơi tối, nàng ăn tối xong bèn thu dọn quần áo đồ đạc. Rạng sáng hôm sau nàng sang nhà Phương tỉ với Tam thúc công cáo từ, nói là phải đi THẤT LÍ PHỔ làm việc buôn bán. Tam thúc công không nói gì thêm, chỉ bảo nàng cứ đi, nếu có thời gian thì trở lại thăm mọi người, việc làm ăn không tốt thì trở lại đây, ngôi nhà nhỏ kia vẫn để lại cho nàng. Phương tỉ lại không muốn nàng đi, giọng nói hơi mang vẻ oán giận, Thẩm Hi hiểu tâm tư của nàng, nhưng nàng không muốn tái giá, đành kiên quyết từ chối.

Khoảng 8 9 giờ sáng, chiếc xe ngựa hôm qua Thẩm Hi thuê trước đã đến trước cửa nhà, Thẩm Hi mang quần áo hành lí lên xe, rời khỏi Thượng Ngư thôn. Phương tỉ dù còn hơi dỗi nhưng vẫn tới tiễn, dặn dò nếu nàng bị bắt nạt hay làm ăn không tốt cứ trở lại đây, Thẩm Hi mỉm cười cảm ơn, hai người nói chuyện một hồi, Thẩm Hi mới cáo từ rời đi.

Xe ngựa đưa Thẩm Hi đến cửa nhà họ Phùng, phu xe giúp nàng mang hết đồ đạc vào nhà mới rời đi, Thẩm Hi một mình đứng trong căn phòng trống trải, nhìn nhìn nơi mình sẽ ở lại trong thời gian sau này.

Hình thức gian nhà không khác lắm so với căn nhà nàng với Người mù ở trước đây, gian lớn là phòng ngủ, nhỏ hơn là phòng bếp, dù không quá rộng rãi nhưng cũng đủ một người sinh sống. Căn phòng quét dọn sạch sẽ, trong phòng ngủ đặt sẵn một cái bàn, cái ghế với cái giường. Thẩm Hi nhanh nhẹn trải chăn đệm, sắp xếp mấy đồ đạc mang đến, sau đó mới nhìn lại xem còn thiếu đồ gì nữa không.

Phòng bếp cũng rất sạch sẽ, nhưng trống không, trừ đài bếp ra chỉ có một chạn bát trống trơn, ngoài ra không có đồ gì khác nữa. Thẩm Hi xem lại đồ đạc xem còn thiếu cái gì, mới đóng cửa lại ra chợ mua thêm.

Nàng đi vào chỗ thợ mộc đặt làm cái khay gỗ, một cái khuôn với cái xe đẩy 1 bánh, sau đó đi sang tiệm thuốc mua một gói thạch cao, vào tạp hóa mua bát đũa gia vị với đồ dùng sinh hoạt, cuối cùng sang cửa hàng lương thực mua không ít đỗ tương với lương thực, nhờ tiểu nhị mang về nhà hộ.

Phùng gia đang ăn cơm trưa, thấy Thẩm Hi mang nhiều đồ như vậy, con dâu là Yến nương với chồng vội đi ra giúp nàng mang đồ vào gian nhà, Phùng nương tử còn nhiệt tình gọi nàng vào ăn trưa cùng, Thẩm Hi từ chối, cảm ơn bọn họ rồi nói mình còn có việc, tiếp tục đi ra ngoài. Nàng đi ra khỏi nhà, tìm một quán mì ven đường vào ăn, vừa ăn vừa hỏi chủ quán việc bày quán trong TLP ra sao, đến lúc ăn xong mì nàng cũng nắm rõ các nước để bày quán.

Xế chiều, Thẩm Hi mua một cái cối xay nhỏ, dặn tiểu nhị mang đến trong nhà, sau đó mới đi dạo xung quanh chợ, nhận biết địa hình, nhìn cho quen đường, thành trấn này không tính nhỏ, Thẩm Hi còn nhìn thấy nha môn cổ đại, đây là lần đầu nàng tận mắt nhìn thấy nha môn chính quy, còn có miếu Thổ địa, miếu Nguyệt lão... Dù ở hiện đại nàng đã được đi qua mấy chỗ kia, nhưng khi đó những nơi đó đều đã thành khu du lịch, nhìn rất giả, giờ thấy cảnh thật, tất nhiên là phải vào nhìn một chút. Còn nha môn nàng chỉ dám ở nơi xa nhìn nhìn, bây giờ nha môn là nơi trọng địa, có nha dịch đứng gác, có người mới đến gần còn bị đuổi, ra xa, nàng không dám vào gần.

Thẩm Hi đi loanh quanh, bất ngờ còn nhìn thấy một cửa hàng điểm tâm của Phúc Thụy Tường, nhìn quy mô khá lớn, xem ra thương hiệu này không phải hư danh, nơi nào cũng có chi nhánh cửa hàng. Nàng nghĩ dù sao cũng thuê nhà của người ta, không bằng mua ít đồ chào hỏi, bèn vào cửa hàng. Cửa hàng này lớn hơn chỗ Tây Cốc trấn, các loại điểm tâm trừ bỏ mấy loại nguyên bản còn có thêm cả bánh quy, khá phong phú về hình dáng, có hình tròn, hình vuông, còn có hình động vật cách điệu, giống hệt những ý tưởng mà trước đây nàng có nói với Lâm chưởng quỹ, giờ nàng mới biết ông ấy đã không ở Tây Cốc trấn, may mắn vẫn còn sống.

Thẩm Hi không hỏi thăm tình hình của Lâm chưởng quỹ, đã không cần thiết, giờ ở phương diện làm ăn hay điểm tâm nàng cũng không dạy thêm được cái gì, biết ông ấy còn sống là được rồi. Nàng mua điểm tâm, tất nhiên muốn chọn thứ được làm ra từ bản thân, nên mua hai cân bánh ngọt, tiểu nhị nhanh nhẹn cho điểm tâm vào túi giấy, đưa cho Thẩm Hi.

Nàng về đến nhà, trước tiên mang điểm tâm sang gian nhà bên cạnh, gọi Phùng nương tử một tiếng, Phùng nương tử ra đón, cười nói: “Thẩm nương tử về rồi à? Mau vào nhà ngồi một lát, tướng công nhà ta không ở nhà, không có gì phải ngại.” Xã hội phong kiến chú trọng nam nữ đại phòng, Thẩm Hi biết mình là quả phụ, dễ khiến người ta xì xào nên rất chú ý, dù sao nhà này cũng có hai người đàn ông. Nàng theo PHÙNG NƯƠNG TỬ vào nhà, PHÙNG NƯƠNG TỬ nhiệt tình mời nàng ngồi xuống, lại ra ngoài gọi con dâu pha trà, Thẩm Hi đặt điểm tâm lên bàn, gọi lại nàng: “Phùng tỉ tỉ không cần pha trà, ta còn nhiều việc, nhà cửa chưa sắp xếp xong xuôi nên chỉ ngồi một lát thôi.”

PHÙNG NƯƠNG TỬ vẫn để con dâu đi đun nước, mới đi vào tiếp Thẩm Hi: “Thế sao được, khách tới cửa mà không có một chén trà nóng là ta thất lễ, nếu tướng công ta ma biết lại nói ta không có lễ giáo.” Thẩm Hi khách khí: “Thư hương môn đệ các ngươi đúng là tinh tế, dân đen như ta còn không biết quy củ như vậy đâu.” Nàng chỉ nói có lệ, nhưng PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe lại rất xuôi tai, nàng kiêu ngạo đưa tay lên vuốt tóc, đoan trang cười: “Ai tới tìm tướng công ta cũng đều là người đọc sách cả, nếu ta không tinh tế chẳng phải là khiến tướng công hắn mất mặt sao? Tướng công nhà ta thường hay nói với ta, dù là ai tới đều cần có đủ lễ đãi khách, không thể “lăn tròn văn nhã” (nguyên âm HV là ‘cốt lựu văn nhã’).

Cốt lựu văn nhã? Thẩm Hi nghĩ một lát, mới hiểu thì ra nàng định nói ‘hữu nhục văn nhã’, có lẽ là PHÙNG HUÂNnói câu này, nhưng PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe không hiểu nên chỉ nhớ mang máng phát âm.

[ 骨碌 – cốt lựu (gu liù), nói hơi giống ‘hữu nhục’ – 有辱 (yòu rù) nên PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe nhầm, lại mù chữ nên không rõ nghĩa mà nói bừa]

Thẩm Hi tất nhiên sẽ không đi uốn nắn câu nói này, điềm nhiên cười: “Phùng tỉ tỉ đúng là có phúc, quả phụ thất học như ta sao sánh được. Giờ ta chuyển đến đây ở nhờ tất sẽ không thiếu làm phiền mọi người, đến lúc đó mong tỉ tỉ và mọi người bao dung cho.” Nàng nói, đẩy đẩy gói điểm tâm ra trước mặt.

PHÙNG NƯƠNG TỬ đã sớm nhìn thấy gói điểm tâm Thẩm Hi mang sang, vừa nhìn cái túi cũng biết là hàng tốt, trong lòng sớm cười đến nở hoa, nhưng trên mặt vẫn giữ giá nương tử tú tài, ra vẻ khách khí nói: “Muội tử làm chi vậy, về sau đều ở chung một mái hiên, ta với ngươi không chia hai nhà, lễ này tuyệt đối không thể nhận.” Thẩm Hi thấy ánh mắt nàng sắp dính tịt vào gói điểm tâm, tất nhiên hiểu nàng đang giả vờ chối, vì vậy cũng làm vẻ năn nỉ: “Phùng tiên sinh là người có công danh, nói ra thì là người ở chỗ cao, giờ ta tới ở nhờ nhà các vị, tất nhiên là phải có chút lễ mọn, mong tỉ tỉ nhận lấy cho.”

PHÙNG NƯƠNG TỬ nghe mấy lời đường mật của Thẩm Hi, trong lòng vui sướng đến quên trời đất, ánh mắt nhìn nàng vô cùng thân mật hòa nhã, khiến Thẩm Hi dựng cả tóc gáy, hối hận sao nói ngọt thế làm gì, giờ khó xử. Vừa vặn lúc này con dâu của PHÙNG NƯƠNG TỬ là Yến nương bưng trà lên đây, hóa giải thế khó xử của nàng, ba người tán gẫu một lát, Thẩm Hi mới định cáo từ rời đi.

Nàng mới về đến gian nhà của mình, chỉ nghe thấy cánh cổng bị đập lạch cạch, một giọng nói nhừa nhựa say mèm vang lên: “Nương tử, mở cửa! Mở cửa!” Gian nhà Thẩm Hi ở là gian ngay cạnh cổng, nhưng vì tránh để người ta hiểu lầm nên nàng không nhúc nhích, mặc tiếng đập cổng ầm ầm.

PHÙNG NƯƠNG TỬ từ gian nhà giữa đi ra, vừa đi vừa nói “Nghe thấy rồi, ra ngay!”, nàng ta mở cửa, đỡ lấy PHÙNG HUÂNđã say mèm, dịu dàng nói: “Tướng công, sao uống nhiều vậy?” PHÙNG HUÂNmặt đỏ bừng, nấc cụt một tiếng, lại ngả ngớn lấy cây quạt nâng cằm nàng lên, cười nói: “Xuân Hồng, cười cho gia nhìn một cái, cố hầu hạ gia cho tốt, mai gia thưởng ngươi bộ xiêm y mới.”

Thẩm Hi nghe đến đây, cảm giác mau có trò hay để xem, xem ra PHÙNG HUÂNđi uống hoa tửu (đi kĩ viện), còn định mua quần áo mới cho cô nương kia, không biết PHÙNG NƯƠNG TỬ này sẽ làm ầm ĩ thế nào đây.

Ơ nhưng mà, nhưng mà, tình huống ngoài dự đoán!

Thẩm Hi mở to mắt, ngạc nhiên nhìn PHÙNG NƯƠNG TỬ vẫn bình tĩnh như trước, cả mặt cũng không đổi sắc, chỉ cúi đầu nói dịu dàng: “Tướng công, ngươi nhầm người, ta không phải Xuân Hồng, ta là nương tử ngươi. Ngươi về đến nhà rồi.” Nghe PHÙNG NƯƠNG TỬ nói, Thẩm Hi chỉ thấy sét đánh ầm ầm, đánh cho nàng mụ mị đầu óc, rốt cuộc đây là biểu hiện gì vậy? Chồng mình uống hoa tửu đi thanh lâu, lại còn mua quần áo cho người ta, người vợ lại thái độ như thường mà dìu chồng vào nhà? Nếu phải người khác thì ông chồng đã không được yên thân rồi, mắng là nhẹ, không chừng còn cào cho mấy cái rồi đây.

Nàng đang ngơ ngẩn, bên kia PHÙNG NƯƠNG TỬ đã đỡ chồng vào nhà, sau đó nàng nhìn PHÙNG NƯƠNG TỬ chạy ra chạy vào, nào là múc nước rửa mặt rửa chân cho chồng, đun nước vân vân, bận rộn một hồi lâu trong phòng mới truyền ra tiếng ngáy ầm ầm, lúc này PHÙNG NƯƠNG TỬ mới cầm khay thêu đi vào gian nhà vợ chồng con trai.

...Thẩm Hi cạn lời rồi, đây chính là thực trạng của người vợ trong xã hội phong kiến trọng nam khinh nữ sao? Có thể sẵn sàng tha thứ hết thảy, lấy chồng làm lớn nhất, người chồng là trung tâm, không có một chút tôn nghiêm người phụ nữ, quyền lợi cơ bản nhất của người vợ.