Cô Đã Đánh Cấp Trái Tim Tôi

Chương 35




Kể từ khi biết tin mình đã có cháu, vợ chồng ông Gia Thành rất quan tâm, chăm sóc Vy từng li từng tí một, nhưng ngặt nỗi có Mary ở đây, nên họ cũng không dám thể hiện nhiều, sợ cô sẽ tuổi thân. Mẹ Nguyên không cho anh và Vy ngủ chung, nghĩ lại thấy mắc cười, họ có ngủ chung đâu mà cấm chứ! Nhưng để diễn cho trót lọt vở kịch này, anh cũng tỏ ra không chấp nhận, rồi còn bày đặt tiếc nuối, này nĩ cơ!

Còn Vy nhà ta dưới sự chỉ dẫn nhiệt tình của cô bác sĩ, cũng đã đảm nhiệm vai diễn một cách tuyệt vời. Đôi khi họ nhìn nhau cười cười vì diễn quá xuất sắc, Nguyên có khi bảo Vy không nên học siêu phạm, học sân khấu điện ảnh là hợp cơ. Vy thì bảo Nguyên sao lại là giảng viên, phải là diễn viên Holywood cơ!

Tối nào, mẹ Nguyên cũng sang phòng cô để hỏi han có cảm thấy mệt mỏi gì không, bởi ban ngày bà hơi ngại khi thể hiện một cách thái hóa.

"Vy, Vy à, con ngủ chưa?"

"Dạ chưa, bác tìm con ạ."

"Bác chỉ có chuyện muốn dặn dò con thôi."

"Dạ."

"Người mang bầu đi đứng nên cẩn thận một tí, mà con không nên mang giày cao gót nhé, nguy hiểm lắm. Ăn uống nhiều vào thì em bé sinh ra mới bụ bẫm đáng yêu chứ."

"Dạ, con biết rồi."

"Từ bữa biết việc của con và Nguyên bác vẫn chưa biết về gia đình con, để rồi còn gặp mặt mà bàn chuyện cưới hỏi gì nữa chứ."

Cưới hỏi sao? Gặp mặt sao? Rồi gia đình sao? Cô không biết là nên vui hay nên buồn nữa. Cô không dám nói về gia đình của mình, liệu bà có khinh cô khi cô là con của một người phụ nữ bạt bẽo, và một người đàn ông suốt ngày chìm đắm trong men rượu. Cô lại càng lo lắng hơn khi bà đề cập về việc cưới hỏi. Thật ra thì trong thế bí nên cả hai mới bày ra cái trò này, chỉ có thể che giấu một giai đoạn chứ không thể giấu cả đời. Cây kim trong bọc thì cũng có ngày lòi ra mà, cô phải cùng Nguyên tìm ra biện pháp cho vấn đề này, không thể để cho mọi chuyện như vậy mãi.

Nhìn vào mắt Vy, bà Thành cảm nhận được sự buồn bã, đều này cũng cho bà biết được đáp án về gia đình Vy, nhưng bà không thể chấp nhận được cái suy nghĩ thông qua cái thái độ ấy, cứ như là xem bà là kẻ xấu xa, một kẻ không hỉêu chuyện đời, không hiểu đạo đức tối thiểu của một con người vậy.

"Dạ con...con..."

"Nếu con không muốn nói thì thôi vậy. Nhưng bác muốn đính chính với con một điều, không phải những ai giàu có đều thuộc cái dạng không biết chuyện đời, và bác cũng vậy. Cuộc đời của bác đã trải qua biết bao thử thách và chông gai, trước tiên là tình yêu, và sau nữa là sự nghiệp cùng hạnh phúc gia đình để có thể trở nên như ngày hôm nay. Con hiểu ý bác chứ?"

"Dạ...con..con hiểu."

"Chính vì con hiểu nên hãy kể bác nghe về gia đình con, bác giờ đây đã xem con như con dâu của nhà này rồi, mà người nhà thì phải hiểu nhau và giúp đỡ nhau chứ. Đừng ngại ngần, nói bác nghe."

Giờ phút này đây, Vy thực sự rất cảm động trước tấm lòng đôn hậu của bà. Một người phụ nữ xinh đẹp, giàu có, hiểu chuyện, chính vì có một người mẹ như thế nên Gia Nguyên của cô mới tuyệt vời đến thế.

Cô bắt đầu kể cho bà nghe về chuỗi ngày thống khổ của cụôc đời mình trong sự thiếu thốn vật chất, tinh thần, và tình thương của người thân, cô kể trong nước mắt.

Bất ngờ bà Gia Thành ôm cô vào lòng, nước mắt bà rơi vì một cô gái có số phận bất hạnh. Đột nhiên cô cảm thấy ấm áp lạ thường, luồng nóng trong cơ thể bà truyền qua cô làm cô thấy hạnh phúc đến diệu kì. Cô chưa từng được mẹ mình ôm bao giờ cả, vì thế, cô cũng chưa từng hình dung được là nó lại tuyệt vời đến thế. Hôm nay, cô đã được bà ban cho một ân hụê, mà cái ân hụê này có chết cô cũng chẳng thể quên. Bất ngờ, cô khóc, khóc òa lên như một đứa trẻ đang nũng nịu với mẹ.

"Con...con..hức...thật sự...là con rất...rất nhớ mẹ con..hức...ước mơ của con là được gặp mẹ, con muốn hỏi mẹ...hức...là...là sao lại bỏ rơi con, trong khi con rất cần mẹ."

Bà Thành vỗ vỗ lưng cô, an ủi.

"Nín đi Vy, rồi một ngày không xa, ước nguyện của con sẽ trở thành hiện thực, bởi ông trời không bao giờ không phụ lòng người, huống chi con lại là một cô gái tốt."

"Thật không? Có thật là con sẽ được gặp lại mẹ không?"

"Thật chứ! Hãy tin ở bác, hãy tin vào số phận, con phải hướng suy nghĩ của mình theo hướng tích cực, để sống tốt cho hiện tại và tương lai."

"Con...con cảm ơn bác nhiều lắm, bác không là người sinh ra con, nhưng bác lại giúp con có niềm tin vào cuộc sống này. Cảm ơn bác."

"Gì mà bác với bác, phải gọi là mẹ. Bây giờ chúng ta thống nhất nhé! Không có mặt của Mary, con cứ kêu ta bằng mẹ nhé. Sau khi con sinh em bé, mẹ, ba và Nguyên sẽ về quê gặp mặt ba con, bàn về chuyện hai đứa. Con thấy thế nào?"

Giờ phút này đây, cô cảm thấy có lỗi rất nhiều giờ bà, bà ân cần với cô như thế, vậy mà cô lại nhẫn tâm gian dối, đúng là không ra gì mà.

"Vâng, thưa...thưa mẹ."

********-*******-*******

"Ọe...ọe"

Thế là có người phi thẳng vào nhà vệ sinh sau khi ngửi thấy mùi cá, ai cũng đều lo lắng cho cô, sợ cô mệt, sợ sẽ ảnh hưởng đến em bé.

"Sao rồi? Con ổn chứ Vy?"

"Dạ...con vẫn ổn ạ!"

"Tí nữa cùng bác đến bệnh viện kiểm tra xem em bé phát triển thế nào rồi."

"Dạ không cần đâu bác, con thấy vẫn khỏe mà."

"Không được cãi bác, bác là người từng trải nên có kinh nghiệm hơn con, thấy bề ngoài vậy thôi chứ bên trong nó không ổn đâu, cần phải có sự can thiệp của máy móc mới chắc chắn để an tâm."

"Bà ấy nói đúng đấy, phòng bệnh hơn chữa bệnh mà cháu."

Vy cảm thấy lo sợ trước quyết định này, nếu mà đi khám với mẹ Nguyên thì việc lộ tẩy là tất nhiên, có trách là trách cô, ai biểu diễn sâu quá làm chi.

Nhìn qua anh như cầu cứu, anh vẫn rất ung dung dùng cơm, như không có chuyện gì xảy ra cả. Bộ anh ta bị điên sao chứ! Hay là anh ta có cách giải quyết.

Còn về bà Thành, qua những buổi trò chuyện, tâm sự với Vy, bà cảm thấy hai người có sự đồng cảm sâu sắc, bà đã nhận định rằng: Đây là con dâu của bà. Mặc dù bề thế Mary rất hoành tráng, nhưng bà biết, những cô nàng giàu có, xinh đẹp, tài năng thường có một cách nhìn đời theo một phương hướng khác, là những cô gái rất mưu mô, thủ đoạn, lựa vợ thì tiêu chí hàng đầu là phải hiểu chuyện, sống trên đời phải biết được chữ tình, chữ lí, phải là một cô vợ hiền hậu, đảm đang, và bà nghĩ Vy sẽ thích hợp làm dâu của bà. Hơn nữa, cô đã mang trong mình dòng máu Đỗ gia, đứa cháu đức tôn của cả dòng họ.

Mọi người xem Vy là trung tâm, hỏi han, bảo bang, rồi trò chuyện. Đôi khi cũng nói đến Mary, cô đều vui vẻ trả lời, còn động viên Vy cố gắng vượt qua thời kì khó khăn này.

Vy cảm thấy rất ngưỡng mộ Mary, hiếm ai trên đời này lại hoàn hảo như cô, tình yêu không được như ý nguyện mà lại lạc quan đến thế, đã vậy còn quan tâm đến đối thủ nữa chứ.

` Mình đúng là chả có gì để so sánh với người ta mà.´ Vy nghĩ.