Cô Công Quả Thụ

Chương 19




Kim Hee Chul dữ tợn trừng Kim Jaejoong, sau đó bắt đầu cười cười.

“Kim Jaejoong, em nói xem hyung có phải là anh của em không?” Kim Hee Chul đột nhiên nghiêm túc, khiến cho Jaejoong có chút không hiểu, chỉ biết mở to hai mắt ngạc nhiên gật đầu.

“Rất tốt, vậy bây giờ hyung hỏi em cái gì, em ngoan ngoãn trả lời cái đấy cho hyung!” Han Kyung bị tiếng hét ban nãy của Hee Chul làm cho giật mình tỉnh lại, nhìn hai người.

Hee Chul đang cười xấu xa, lần nào anh cười như vậy là lần đấy sẽ không có chuyện tốt. Ít nhất là đối với Han Kyung.

“Hee Chul à, Jaejoong vừa mới tỉnh, chúng ta để cho em ấy nghỉ ngơi đi!”

Kim Jaejoong nghe Han Kyung nói vậy ra sức gật, tỏ vẻ vô cùng đồng ý. Kim Jaejoong cũng biết rõ, chỉ cần nhìn thấy Kim Hee Chul bày ra bộ mặt như vậy là nhất định không có chuyện tốt.

“Kyung, anh đừng xem vào, ở yên một bên đi!”

“Được rồi, Kim Jaejoong, chúng ta thanh toán nợ nần a!” Kim Jaejoong trong mắt tràn đầy sợ hãi, nhìn Kim Hee Chul đang cười lạnh.

“Đầu tiên, em căn bản không coi hyung là anh của em! Em có chuyện gì cũng không nói với hyung, người không biết còn tưởng rằng hyung là một thằng anh tệ, đây rõ ràng là hủy thanh danh của hyung.”

“Tiếp theo, đi Thái Lan mà không báo cáo một tiếng, em không mang quà gì về cho hyung hết à.”

“Cuối cùng, em biết thằng nhóc kia, sao không nói với hyung?”

Kim Jaejoong vô cùng ngạc nhiên với điều cuối cùng, thằng nhóc nào?

“Jung Yunho, ông đây nói đến Jung Yunho!” Kim Hee Chul không chịu được Jaejoong dùng vẻ mặt ngu ngốc kia nhìn mình.

“Hyung, hyung biết anh ta?” Kim Jaejoong kinh ngạc như phát hiện ra đại lục mới.

“Không, không biết, ai nói ta biết cái tên không có nghĩa khí và không có mắt nhìn người kia!” Kim Hee Chul đột nhiên quay ngoắt đầu sang một bên như hờn dỗi, sau đó không nói gì nữa.

Kim Jaejoong vẻ mặt mờ mịt nhìn Han Kyung, hi vọng Han Kyung giải thích việc này.

Han Kyung nhìn người yêu của mình, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu. Từ từ giải thích với Jaejoong.

“Yunho và Hee Chul quen nhau ở nước Mĩ. Lúc ấy, Hee Chul vẫn còn đang du học, Yunho là học đệ nhỏ hơn cậu ấy hai tuổi. Bọn họ khá thân nhau, về sau không biết có chuyện gì, Hee Chul giận dỗi bỏ về nước, hai người sau đó không liên hệ nữa! Không nghĩ tới, tối hôm qua lại gặp nhau!”

Han Kyung nhún vai, tỏ vẻ mình chỉ biết như vậy thôi.

“Hừ, ai thân thiết với tên đấy!” Hee Chul như đứa trẻ nói xen vào.

“Đúng vậy, hyung của em phong độ đẹp trai, Jung Yunho ti hí mắt lươn, hyung của em hào phóng như vậy, Jung Yunho cả ngày tính toán chi li, hyung của em sao có thể quen anh ta được. Đúng không?”

Kim Jaejoong ra sức nịnh nọt Kim Hee Chul, Junsu nói rất đúng, đắc tội tiểu nhân cũng đừng đắc tội đàn bà, đắc tội đàn bà cũng đừng đắc tội Hee Chul hyung, huống chi tối hôm qua đích thật là Kim mỹ nhân đã chăm sóc cậu cả đêm a.

“Khụ khụ!” Kim Jaejoong nghe tiếng, ngẩng đầu nhìn. Jung? Jung Yunho?

Anh ta không phải về công ty sao? Sao còn ở chỗ này? Mấy lời vừa rồi, anh ta có nghe thấy không?

Kim Jaejoong vẻ mặt nghi hoặc, mặt lại hồng rực lên.

Jung Yunho có chút buồn cười nhìn Kim Jaejoong, sau đó mở miệng trước.

“Cậu đã tỉnh? Tôi đi mua vài thứ, mệt mỏi cả đêm hẳn cậu đã đói bụng rồi, ăn mấy thứ này đi!”

“Ah, cảm ơn!” Kim Jaejoong có chút chột dạ nhận lấy. Anh ta hẳn không nghe thấy a, Jung Yunho nhỏ mọn như vậy, nếu đã nghe thấy khẳng định sẽ không khách khí nói chuyện với mình như vậy đâu.

“Hee Chul hyung, Kyung hyung, hai người cũng ăn đi!” Yunho nhìn Kim Hee Chul tựa hồ vẫn còn giận mình, cố lấy dũng khí mời bọn họ.

Yunho nghĩ đến tối hôm qua lúc Hee Chul nhìn thấy mình, vẻ mặt nghi hoặc xen lẫn kích động, sau đó lại giả bộ như không biết gì nói với Yunho:

“Cảm ơn cậu đã giúp Jaejoong nhà chúng tôi, cậu tên gì vậy!”

Kim Hee Chul như vậy khiến cho Jung Yunho không biết nói gì. Biết rõ tính Hee Chul, anh ta ngoài miệng là như vậy thôi, kỳ thật hẳn Hee Chul cũng rất nhớ Yunho. Nhưng Kim Hee Chul dù chết cũng phải dữ lấy sĩ diện, cho nên Jung Yunho chỉ có thể tiếp tục chơi cái trò chơi nhàm chán này với anh.

“Không cần cám ơn, ha ha, tôi tên là Jung Yunho, là sếp của Kim Jaejoong!”

“Ah, sếp à! Ha ha, quả thật rất quan tâm đến Jaejoong nhà chúng tôi, quan hệ không tầm thường a!” Trong lời nói khiêu khích của Kim Hee Chul tựa hồ còn có hàm ý khác.

Jung Yunho rất thức thời ngậm miệng lại. Miệng lưỡi Hee Chul vẫn lợi hại như trước. Nếu còn nói thêm gì nữa, nhất định sẽ đổi trắng thay đen.

Nhớ lúc mở điện thoại Kim Jaejoong ra, thấy số của Kim Hee Chul, mặc dù hơi kinh ngạc nhưng trên thế giới này, người trùng họ tên rất nhiều, cùng không cảm thấy kỳ quái lắm. Mãi đến lúc gặp Hee Chul đầu đầy mồ hôi chạy đến bệnh viện mới thật sự kinh ngạc.

Vẫn nghĩ là không còn cơ hội gặp lại Hee Chul, ha ha. Lúc gặp lại không ngờ lại ở trong bệnh viện, nguyên nhân lại là vì Kim Jaejoong, thế giới có lúc thật kỳ diệu a.

Đáng tiếc, khi Jung Yunho mời bữa sáng, Kim Hee Chul bỏ qua, nhưng lại rất tự nhiên đoạt lấy cái túi trên tay Jung Yunho, lục tìm đồ ăn. Sau đó rất không khách khí trừng mắt nhìn Han Kyung đã ngồi ăn nãy giờ.

“Người ta cho cái gì cũng ăn, cẩn thận có độc đấy!” Nói xong, bản thân cũng bắt đầu dùng thìa xúc cháo trứng muối thịt nạc ăn.

Han Kyung cùng Jung Yunho bất đắc dĩ liếc nhìn nhau, hiểu rõ cười cười.

“Hee Chul hyung, yên tâm đi. Tuy rằng em lớn lên ti hí mắt lươn, lòng dạ hẹp hòi, nhưng không đến mức hạ độc đâu!”

Kim Hee Chul bị lời nói của Jung Yunho chọc cười, tiếp tục húp cháo.

”Jung Yunho, cậu muốn tôi chết sặc đúng không?”

Jung Yunho chỉ cười cười. Sau đó nhìn Kim Jaejoong dường như đã hóa đá rồi, ngơ ngác ngồi, nhưng mặt còn hồng hơn vừa nãy.

Yunho thấy trên tay Jaejoong vẫn còn ống truyền dịch liền cầm một bát cháo lên, dùng thìa từng chút thổi nguội đút cho Kim Jaejoong.

Jaejoong không tin nổi vào mắt mình.

Jung Yunho anh ta, không hề giận cậu, còn cẩn thận đút cho cậu ăn. Trời ạ, cái thế giới này thật là điên rồi!

Kim Jaejoong vẫn có chút xấu hổ.

“Tôi có thể ăn, không sao đâu.” Nhưng Jung Yunho như không nghe thấy, từng thìa từng thìa đút cho Kim Jaejoong.

“Kyung à, cháo này thật nóng a, anh cũng thổi rồi đút cho người ta đi!”

Một câu này, khiến Han Kyung thiếu chút nữa phun cháo ra, khiến Kim Jaejoong mặt càng thêm đỏ, khiến tay Jung Yunho cầm thìa run lên một chút.

Kim Hee Chul, quả nhiên không phải người hiền lành gì a!

“Kyung à, anh ăn xong chưa? Ăn xong rồi thì chúng ta đi thôi! Em thấy tên nhóc kia hiện tại đỡ rồi, không cần chúng ta nữa đâu! Mình ở lại đây là cản trở người ta đấy!” Nói xong, không đợi Kim Jaejoong mở miệng, kéo Han Kyung phi như bay ra khỏi phòng bệnh.

Jung Yunho sờ trán Jaejoong, không nóng ah, sao mặt lại hồng như vậy?

“Hiện tại cậu thấy thế nào?”

“Tốt hơn nhiều rồi, tối hôm qua rất cảm ơn anh!”

Jaejoong kì thực vẫn còn chút chột dạ, xấu hổ với mấy lời mình vừa nói sau lưng Jung Yunho, kỳ thật trong tâm cậu, Jung Yunho không hề ti hí mắt lươn. Lần đầu cậu nhìn thấy anh, đã cảm thấy người này thật đẹp trai, một vẻ đẹp xuất sắc mà hiếm người có. Dù sau này, tất cả mọi người đều nói Jung Yunho mặt đen, cả ngày lạnh như băng, nhưng Kim Jaejoong vẫn cảm thấy, nếu tính anh ta tốt hơn một chút, thì anh ta thật sự rất tuấn tú a!

Kỳ thật Jung Yunho, thật sự không tồi. Chỉ là mọi người ít khi trò chuyện, huống hồ, cấp trên luôn mang đến cho người ta cảm giác khó ở chung, Jung Yunho lại là người cẩn thận tỉ mỉ, công việc yêu cầu nghiêm ngặt, cho nên càng khiến người ta dễ hiểu lầm a!