Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 51: Bé mù




"Không thể nào." Giản Du Du nói.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

"Anh thông qua sách để tới được đây?" Nhắc đến chuyện này làm Vu Hạ Khôn nhớ tới cách rời đi của Giản Du Du, sắc mặt càng thêm không tốt.

Giản Du Du biết anh đang cáu nên không nói gì, cứ chờ như vậy. Vu Hạ Khôn nhìn cô một lúc thì mới nói: "Đúng vậy."

"Cho nên anh giấu sách của em?" Giản Du Du nói: "Anh cho rằng anh là Đổng Vĩnh giấu váy của Thất tiên nữ à*?"

(*): Đổng Vĩnh là người phàm, trong một lần bán mình lấy tiền làm ma chay cho cha thì làm cho Thất tiên nữ cảm động, lén trốn xuống trần rồi kết phu thê với chàng. Sau đó chuyện này đến tai Ngọc hoàng, ông ra lệnh nàng phải trở về Thiên giới ngay. Từ đó vợ chồng bị chia cắt. => Hành động giấu váy này là vô ích, vì dù thế nào Thất tiên nữ cũng phải về Trời. Ở đây Giản Du Du nói việc giấu sách cũng như vậy, dẫu sao cô vẫn phải về nhà.

Vu Hạ Khôn bị chặn họng, chuyện này vốn hơi chột dạ, thế nhưng mà nhớ tới chuyện Giản Du Du chờ cũng không chịu chờ, không hề nói một tiếng mà đã dùng cách tự sát để trở về, trong lòng anh tự tin trở lại.

"Anh chỉ đùa có một chút, còn em thì sao, em ngâm mình trong bồn tắm chết thảm như vậy, là trả thù anh à?!" Vu Hạ Khôn trừng mắt nhìn Giản Du Du, bờ môi động đậy, cuối cùng cũng không nói ra chuyện anh suýt chút nữa sợ đến tâm thần phân liệt.

Giản Du Du chớp mắt dí sát vào Vu Hạ Khôn, muốn nhìn nét mặt của anh. Nhưng rồi sau khi cách quá gần thì lại hôn lên nữa.

Vu Hạ Khôn đè vai cô lại, khẽ nói: "Nói chuyện cho xong đi, đùa giỡn lưu manh cái gì. Em đừng tưởng như vậy thì anh sẽ tha thứ cho em, bây giờ anh mà nhìn súp đỏ là muốn ói, em quá khốn kiếp rồi!"

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Giản Du Du nghe anh nói cũng tưởng tượng ra cách cô chết, không khỏi chột dạ: "Em từ thế giới kia đi ra thì thi thể không có biến mất à?"

Có lẽ biến mất mới đúng chứ.

Giọng Vu Hạ Khôn buồn bực: "Không có." Nhưng chuyện này thì anh đã hỏi qua sách. Không mang theo sách xuyên việt thì quả thật có thể rời khỏi thế giới, nhưng thi thể sẽ không biến mất. Vu Hạ Khôn còn tự tay chuẩn bị một đám tang cho Giản Du Du nữa.

"Anh chôn em một lần." Vu Hạ Khôn nói: "Đời này của anh còn chưa tự tay chôn ai. Em biết mà, chỉ có người thân hoặc vợ chồng mới có thể chôn cất mai táng lẫn nhau, lúc này em còn muốn chạy sao?"

Vì Giản Du Du muốn phân biệt rõ biểu cảm của Vu Hạ Khôn nên cách anh rất gần. Vu Hạ Khôn chỉ cho rằng cô đang làm nũng, dù ngoài miệng nói là đừng có đùa bỡn lưu manh nũng nịu nữa, nhưng trên thực tế thì tay đã từ vai cô chuyển xuống eo, ôm không buông rồi.

Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn, thật ra trong lòng cũng không chịu nổi, cô ôm mặt Vu Hạ Khôn nói, "Em cũng không biết nữa. Mỗi lần em đi thì cơ thể sẽ biến mất theo, nhưng không biết sẽ thi thể sẽ bị giữ lại, làm anh sợ rồi."

Cô biết rõ dù Vu Hạ Khôn nhìn rất ngầu nhưng thực tế thì lá gan không hề lớn. Vu Hạ Khôn tủi thân nhìn Giản Du Du, anh ôm eo cô, áp mặt cô vào người mình, không nói gì lại hỏi: "Cuối cùng em có thích anh không? Chịu theo anh lên giường, cái gì cũng đồng ý với anh, em xem anh là cái gì?"

Vu Hạ Khôn nhắc tới chuyện này thì rất buồn. Anh luôn trốn tránh suy nghĩ, nếu Giản Du Du có biểu hiện kháng cự một chút thôi thì anh thậm chí không có can đảm hỏi. Quá mất mặt rồi, anh theo tới nơi này, thời gian dài như thế cũng không dám lộ diện. Điều hèn mọn nhất trên thế giới này chính là tự lừa mình dối người.

Vừa muốn trả thù, muốn nhìn một cái rồi đi. Nhưng về sau mỗi ngày đều đi theo, căm hận rồi cũng tự tàn phá chính mình mà thôi. Nhìn cô bệnh, anh dường như đạt tới cực hạn, cho dù hôm nay không có thằng nhóc kia thì anh cũng giấu không được nữa.

Nhưng anh lại muốn biết, anh như vậy, trong lòng Giản Du Du có một vị trí nào hay không.

Giản Du Du không trả lời ngay, cô dụi mắt, cúi đầu suy tư chốc lát rồi mới lên tiếng: "Em quen rất nhiều bạn trai, họ đều nói em không quan tâm họ, hoàn toàn không thích họ."

Giản Du Du nhìn Vu Hạ Khôn, mở to đôi mắt mờ mịt nói: "Hiện tại em ngẫm lại, có lẽ là không thích thật. Bởi vì nhiều người như vậy, em cũng không nhớ rõ dáng vẻ họ, không nhớ họ tên gì, thích gì, thậm chí là ở chung lúc nào."

Vu Hạ Khôn nghe Giản Du Du nói đã quen rất nhiều bạn trai thì chìm rồi, lão giấm chua mà.

Tay ghìm trên lưng Giản Du Du dùng sức lớn hơn, Giản Du Du cảm nhận được anh muốn bùng nổ, lập tức vuốt lông nói: "Nhưng em nhớ được anh. Anh thích ăn đồ ăn hương vị thanh đạm, thích sạch sẽ, tính tình cực kỳ tệ nhưng rất dễ dụ, không có ham mê bất lương, chân còn dài nữa. Em nhớ rất rõ ràng."

Vu Hạ Khôn nhìn cô, bế cô ngồi lên đùi. Giản Du Du gần như mặt đối mặt với anh, tiếp tục nói: "Hẳn là em thích anh..."

Vu Hạ Khôn trừng mắt, Giản Du Du lập tức sửa lại: "Chính là em thích anh!"

Vu Hạ Khôn nhìn còn rất bình tĩnh, hầu kết lăn lăn, một lúc lâu sau mới mở miệng, giọng còn hơi nghẹn ngào: "Vậy mà em còn tuyệt tình chạy như vậy, không hề lưu luyến tí nào sao?!"

Giản Du Du bị nước bọt phun đầy mặt, chột dạ rụt cổ lại, "Em có người nhà, có bạn bè, ba của em còn đang bệnh nên em không thể không trở về. Em tìm không thấy sách, bị anh giấu mất rồi, nếu không thì trước khi trở về em còn định tạm biệt anh nữa, nhưng mà..."

Có lẽ là cô sợ hãi. Chuyện tình của hai người rất hòa hợp, chuyện ấy cũng hài hòa, ở chung với nhau thì dường như không hề cãi nhau. Tuy Vu Hạ Khôn có dấu vết diễn rất nặng nhưng gần như hoàn mỹ, ai mà không thích.

Cô sợ mình thích anh, sợ khi chia tay mới hiểu ra. Cô cũng buồn chứ, cô hoàn toàn không tìm được cách giải quyết cho hai thế giới này, cho nên dứt khoát tàn nhẫn cắt đứt nghiệt duyên ngay tại lúc chưa xác định rõ ràng.

Giản Du Du thật sự không biết khi không mang theo sách thì thi thể sẽ không biến mất, cũng không muốn sinh ly tử biệt giống như phim truyền hình. Dù sao đều là người trưởng thành, cô sống trong thế giới này, nam nữ trong thực tế dù yêu sâu đậm thì chia tay thì cũng rất ít khi có bộ dạng không sống nổi.

"Nhưng cái gì?" Vu Hạ Khôn thấy cô không hé răng, tiếp tục truy vấn.

Giản Du Du nói: "Nhưng người thân của chúng ta ở hai thế giới, em không thể bỏ lại người nhà, anh cũng không thể, hà tất gì..."

Biến mình thành bi kịch.

Vu Hạ Khôn hận không thể bóp cổ Giản Du Du. Người phụ nữ này, ngoài miệng nói thích mình nhưng thực chất bên trong vẫn là bạc tình bạc nghĩa.

Mắt anh đỏ lên, hỏi tiếp, "Vậy cuối cùng em thích anh bao nhiêu?"

Câu này trả lời sao đây? Giống diễn phim truyền hình quá.

Giản Du Du gãi chóp mũi, ngượng nghịu nói sang chuyện khác: "Anh dựa vào sách để đến đây, vậy trong hiện thực đang ngủ à?"

Vu Hạ Khôn nhẹ gật đầu, sau đó mới ý thức được mình bị dắt mũi, bóp eo Giản Du Du nói, "Anh đến đây rồi mà em còn muốn chạy à?"

Trong lòng Giản Du Du tự nhủ, thế giới của em mà em chạy cái gì. Nhưng mà cô vô thức kêu lên với Vu Hạ Khôn, "Sao thế được, em nhớ anh đến không tưởng."

Vu Hạ Khôn nghe những lời này thì quả thật rất muốn khóc, không phải cảm động mà là tức giận. Cô tùy tiện lừa gạt anh đến thuận miệng như thế. Vu Hạ Khôn có thể phân biệt được, nhưng anh khó có thể tin, lúc ấy sao anh lại bị lời kịch và hành động vụng về của cô lừa gạt đến ngay cả đồ lót cũng không còn!

"Em cho rằng anh rất dễ nói chuyện sao?!" Tay Vu Hạ Khôn bao trùm lên phần gáy yếu ớt của cô.

Giản Du Du ho một tiếng, vẻ mặt nặng nề hơn một chút.

"Em thật sự nhớ anh mà."

Đây không phải là lời nói dối. Từ thế giới kia rời đi, trạng thái của cô luôn không tốt lắm nhưng lại biểu hiện rất bình thường. Nhưng Biện Hạ và mẹ cũng nhận ra cô có gì không đúng, còn Giản Du Du trước sau không muốn thừa nhận. Động tâm với nhân vật trong một quyển sách, đây là quả thật là truyện cười ngày nay.

Nhưng nếu là người này, sống sờ sờ đứng trước mặt cô, nói ra thì có chút lạnh lùng nhưng anh ấy vì cô mà đi đến thế giới hiện thực, sao cô có thể không thừa nhận được nữa đây.

Cô thật sự thường xuyên nhớ đến anh, kìm nén bản thân mình nhớ đến anh. Có lẽ không nồng nhiệt như Vu Hạ Khôn nhưng lại là chân thật.

Nhưng Vu Hạ Khôn không tin, anh không hề tin tưởng những gì Giản Du Du nói. Xem như những lời cô nói là giả dối thì anh cũng thích nghe. Điều này nói ra thật bi thảm, nhưng anh lại không thể nào khống chế được.

Vu Hạ Khôn bạnh mặt, Giản Du Du ghé sát vào nhìn anh, Vu Hạ Khôn lại hiểu lầm: "Em đừng có mà lẳng lơ. Không phải nói phải về nhà à, còn như vậy nữa thì không về được đâu!"

Giản Du Du lập tức ngồi thẳng, dứt khoát không nhìn nữa.

"Thật sự phải về. Mỗi ngày vào giờ này ba em đều phải mát-xa, em phải về nấu cơm nữa."

Cô nói xong thì đẩy Vu Hạ Khôn đứng dậy, nhìn không rõ phía trước lắm nên híp mắt đẩy cửa phòng ra, đi một bước thì nghe tiếng "loảng xoảng",  cô cúi đầu nheo mắt phân biệt. Đụng vào bàn trà rồi, nhưng lại không thấy đau, trên đầu gối lại là nhiệt đô nóng hầm hập do Vu Hạ Khôn kê tay lót ở đó.

Giản Du Du nhìn về phía anh, không đeo kính nên cô không thể thích ứng, vô thức híp mắt lại rồi trợn to ra, ngắm nhìn không chính xác.

Vu Hạ Khôn ôm lấy eo cô đặt lên đùi mình, ôm mặt cô quay qua quay lại nhìn, sau đó vui vẻ nói: "Quá xấu."

Giản Du Du: "..." Được rồi, không hợp mắt anh, thật sự rất xin lỗi.

Vu Hạ Khôn nói: "Còn mù."

Giản Du Du: "... Em chỉ có hơi cận."

"Hừ" Vu Hạ Khôn cười lạnh một tiếng, Giản Du Du câm miệng. Được rồi, bình thường cô quá ỷ lại vào mắt kính, cận hơn 600 độ*, thêm cả loạn, quả thật đứng hơi xa thì người vật chẳng phân biệt được.

(*) Trên biểu đồ thị lực thì tầm 4.1 hoặc 4.2

Vu Hạ Khôn cười tươi, trong mắt đều là thích thú: "Em không đau lòng à?"

Giản Du Du: "Cái miệng của anh giết người không 1000 cũng 800, em mà đau lòng thì tim đã sớm vỡ vụn rồi."

Vu Hạ Khôn thích cô như vậy nên lúc nào cô cũng có thể phân biệt anh đang đùa hay thật. Không cần cố gắng giải thích, chẳng cần để ý đến cảm xúc yếu ớt của cô. Anh có thể không kiêng nể gì cả, như là mặc đồ ở nhà mềm mại dễ chịu, thoải mái tùy ý.

"Anh đưa em về."

Anh nói xong thì đứng lên dẫn Giản Du Du ra cửa. Trên đường đi còn cố ý dẫn cô đi vào chỗ gồ ghề, chỗ có gạch trong sân, lúc xuống bậc thang còn cố ý không đỡ cô.

Vẻ mặt Giản Du Du bất đắc dĩ. Vu Hạ Khôn thì chơi đùa không biết mệt, trái tim xấu xa không biên giới nhưng cũng không để cô ngã, có gì thì thừa cơ ôm một cái, chiếm tiện nghi một chút mà thôi.

Giản Du Du ngồi xuống ghế lái phụ. Vu Hạ Khôn ở nơi này chỉ mua nhà và xe, thuê nhân viên tạm thời, không có tài xế và người làm nên tự mình lái xe.

Thắt chặt dây an toàn, trên đường đi họ không nói chuyện nhiều nhưng bầu không khí lại ngọt ngào thoải mái, ngọt đến không chịu được.

Vu Hạ Khôn ỷ vào việc Giản Du Du không nhìn thấy nên thỉnh thoảng cố ý đụng tay vào cô một cái, khi Giản Du Du mờ mịt quay đầu qua nhìn thì Vu Hạ Khôn sẽ lộ ra ý cười.

Giản Du Du bị đụng mấy lần, biết rõ anh cố ý nhưng rồi cũng dung túng, cũng biểu lộ vui vẻ.

"Anh biết nhà em ở đâu à?" Giản Du Du cảm nhận được cảnh vật mơ hồ xung quanh có hơi quen thuộc, Vu Hạ Khôn dừng xe lại.

"Anh đã đến nhiều lần rồi." Vu Hạ Khôn cũng không có ý giấu giếm.

Giản Du Du không biết nói gì, cô không giỏi tạo không khí nên chỉ "à" một tiếng.

Vu Hạ Khôn nhịn không được nói: "Có phải em hơi bất thường không, tại sao phản ứng lúc nào cũng bình thản như vậy, tình cảm không đủ à?!"

Xe dừng ở một chỗ không người trong tiểu khu, Giản Du Du gãi đầu, "Em rất bình thường, ngược lại là anh đó. Ông cụ hay làm mấy chuyện nổi da gà, nói một câu cũng làm cho người ta run rẩy, tình cảm của anh quá nồng nàn à?"

Nói xong thì Giản Du Du dỗi, Vu Hạ Khôn cũng không nói gì mà im lặng nhìn chằm chằm cô, vẻ mặt kiểu này rất dọa người. Vốn kiểu người như anh lớn lên khá có khí thế, nếu đổi lại là nhìn người khác, dù không chột dạ cũng phải sợ hãi.

Nhưng mà không dùng được trên người Giản Du Du đang trong trạng thái nửa mù. Cô giằng co với anh một hồi thì cảm thấy không khí không đúng, vô thức muốn thò tay ra mở cửa nhưng Vu Hạ Khôn thoắt cái đã khóa xe lại.

Anh nghiêng người về phía Giản Du Du, đè cô lên ghế. Lông mi cô rung rung, nhìn thấy gương mặt anh dần rõ ràng. Cuối cùng hai chóp mũi cũng dán sát.

"Nếu em là một thằng đàn ông, nhất định phải là thằng cặn bã nhất trên đời." Vu Hạ Khôn nói xong thì nhấn vai Giản Du Du, dịu dàng ngậm lấy môi cô.

Anh nhớ tới quyển sách trong thế giới mình có một câu nói, gọi người phụ nữ này là thứ ngọt ngào đáng chết.

Tuy Vu Hạ Khôn cảm thấy những lời này thẹn tới nỗi cuộn cả ngón chân lại nhưng cũng không phải không có đạo lý.

Giản Du Du thật sự ngọt ngào làm anh ăn chẳng biết đủ, kiểu thế.

Giản Du Du đặt tay lên ót Vu Hạ Khôn, sờ lên tóc anh. Vu Hạ Khôn rốt cuộc cũng để ý sẽ có người lui tới, chỉ là quá nghiện để thối lui, thế nên lại hôn lên tai cô một cái.

Anh nói: "Bé mù, ăn cơm tối xong rồi đi chơi với anh, được không?"

Giản Du Du hơi dao động, nhưng cũng bình tĩnh nói: "Em ăn cơm xong thì phải dỗ em bé."

Vu Hạ Khôn biết cô phải dỗ con nhà ai, lập tức cảm thấy không công bằng: "Con của người khác quan trọng hơn anh à! Ngày kia anh đi đó!"

Giản Du Du lưỡng lự: "Nhưng mà em chưa ra khỏi nhà buổi tối bao giờ, nếu mẹ hỏi thì em trả lời sao đây."

"Em mấy tuổi rồi? Học sinh tiểu học à?" Vu Hạ Khôn kinh ngạc: "Thì em nói em yêu đương rồi, ăn ngay nói thật đi, chẳng lẽ em còn muốn che giấu anh?"

Giản Du Du: "...Đi thì đi, anh đừng gọi, tối em xuống."

Vu Hạ Khôn đã sớm thêm phương thức liên lạc của hai người rồi, nghe cô đồng ý thì mới nở nụ cười. Trước khi thả Giản Du Du xuống xe anh còn cắn tai cô: "Nhóc mù, em cẩn thận bước sang bên cạnh đi."

Bên tai Giản Du Du hơi hồng, bị cắn cũng hơi xấu hổ. Dù sao nơi này cũng là trong tiểu khu, có rất nhiều chú dì ở đây quen biết cô từ nhỏ, nói không chừng sẽ bị người ta nhìn thấy.

Cô vội vàng "ừm!" một tiếng, chạy xuống xe.

Vu Hạ Khôn nhẹ nhàng bóp còi một cái, lúc này mới lái xe rời đi.

Giản Du Du dựa vào tường, ở chỗ rẽ chính là nhà của cô, vừa bước một chân vào thì đã bị mạnh mẽ kéo lại.

"Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, người lúc nãy là ai!" Biện Hạ cười tủm tỉm kéo Giản Du Du lại: "Cậu hay ha, sau lưng mình yêu đương vụng trộm với đại gia phải không?!"

Giản Du Du:...Đúng là cũng xem như đại gia thật.

___________________

(1) Nguyên văn "水乳", nó không có giải thích cụ thể nhưng thường gắn với ngữ cảnh là chuyện nam nữ *nụ cười dần trở nên đen tối*