Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 43: "Ầm!"




Giản Du Du bị gặm đến mức cáu giận, không phải là cô không nghĩ tới lúc gặp Vu Hạ Khôn sẽ như thế nào, dù sao đây cũng là một thế giới, con người ta đã xui xẻo rồi thì uống nước lạnh cũng bị mắc răng, từ nhỏ đến lớn cô không phải là người hay gặp may mắn, bởi vậy nên cũng coi như là có chuẩn bị cho chuyện này.

Chỉ là sự chuẩn bị của cô đều là làm thế nào để giải thích nguyên nhân biến mất không còn tăm hơi, huống hồ Giản Du Du cho rằng, cứ xem như Vu Hạ Khôn có tìm cô thì chắc cũng là gọi đạo sĩ đến giết cô, giết cái cốt truyện yêu nghiệt quỷ quái này.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Mà rõ ràng tình huống này chênh lệch quá xa so với dự đoán, Vu Hạ Khôn thật sự bị kích thích nhưng phương hướng kích thích này lại không đúng lắm.

Giản Du Du đè lại bàn tay của anh đang làm loạn trên người mình, thở hổn hển nghiêng đầu qua, bờ môi tê dại có hơi khó dùng, cô nhấp môi hai lần, lúc này mới hắng giọng, nhỏ tiếng nói: "Anh làm gì thế, muốn làm ở chỗ này sao?"

Vu Hạ Khôn nhắm mắt lại, lúc này mới nhận ra mình thật sự quá kích động, vượt quá giới hạn rồi, chỗ nào cũng có camera giám sát, huống hồ từ trước đến nay anh chưa bao giờ là một tên khốn nạn có thể làm bậy khắp nơi.

Chỉ là anh có hơi mất kiểm soát một chút.

Vu Hạ Khôn từ từ buông lỏng sức lực kiềm chế Giản Du Du, đặt cô xuống khỏi tường, chân Giản Du du từ chạm xuống mặt đất. Vu Hạ Khôn đè lại cảm xúc của mình, đưa tay hơi run rẩy ra sau lưng, kéo dài một chút khoảng cách với Giản Du Du.

Chỉ có đôi mắt là nhìn cô không xê dịch chút nào, Giản Du Du nhẹ nhàng thở ra một hơi, sửa sang lại váy của mình, cúi đầu không nhìn Vu Hạ Khôn, đầu óc cô rối bời, cố nghĩ xem nên ứng phó với chuyện kế tiếp như thế nào.

Cô nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này, nhất định phải mau chóng về nhà nhưng dường như bây giờ trông Vu Hạ Khôn cũng không có vẻ gì là sợ hãi tránh xa cô vì sự kiện biến mất đột ngột một cách thần bí kia cả, hình như lại còn nghiêm trọng hơn so với lúc trước, chuyện này đã mấy tháng rồi, sao vẫn chưa quên cô đi nhỉ?

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Giản Du Du không khỏi cắn môi, chỉ ngủ vài lần mà thôi, sao cái người này lại cứng đầu như vậy, nói không chừng anh cũng không ở bên cạnh Hoắc Kiểu Nguyệt. Vì sao? Hoắc Kiểu Nguyệt không thơm sao? Nếu cô mà là đàn ông thì chắc chắn sẽ muốn Hoắc Kiểu Nguyệt đấy!

Giản Du Du không nói lời nào, Vu Hạ Khôn cũng không nói lời nào, một lúc lâu sau góc này cũng không có ai đi qua, hô hấp của hai người đều dần dần bình tĩnh lại, ánh đèn dây tóc chiếu vào hai người đang cúi đầu, nhưng là một người cúi đầu nhìn mặt đất, một người cúi đầu nhìn người đang nhìn mặt đất.

Bầu không khí vờn quanh hai người này rất lạ nhưng lại lộ ra sự ấm áp khó có thể diễn tả thành lời.

Một hồi lâu sau, Vu Hạ Khôn mới mở miệng nhưng lúc này đây, anh không hỏi Giản Du Du đi đâu, cũng không hỏi người vừa rồi là ai, càng không hỏi lúc trước cô đột nhiên biến mất như thế nào, chỉ nói, "Theo anh về nhà đi.”

Về nhà với anh.

Lại là câu này.

Vốn là trong đầu Giản Du Du toàn là lời ngụy biện và biện pháp để thoát thân, nghe được câu này thì lại lập tức tan biến hết cả, biểu cảm trên mặt vô cùng kỳ lạ, ngẩng đầu nhìn về phía Vu Hạ Khôn.

Đây không phải là lần đầu tiên cô nghe Vu Hạ Khôn nói câu này, lần trước cô nhảy xuống từ trên thuyền, không biết dùng lý do gì để giải thích, bởi vì vòng vo thế nào cũng có vẻ vụng về, Vu Hạ Khôn cũng không hỏi tận gốc rễ, sau khi nghe cô bịa đặt và rớt nước mắt giả dối thì đã dễ dàng cho qua. Khi biết cô còn sống, anh không chất vấn hay trách móc một câu nào, cũng chỉ bước tới muốn Giản Du Du về nhà với anh.

Giản Du Du chưa từng xem thế giới này là hiện thực, chưa từng xem người nơi này là người sống thật sự, bởi vậy nên cô có thể tấn công, lừa gạt mà không hề để ý bất cứ điều gì, lúc rời đi cũng không hề lưu luyến.

Nhưng giờ phút này, cô lại hơi không đành lòng.

Không đành lòng nhìn Vu Hạ Khôn dùng dáng vẻ và biểu cảm này, đè nén chua xót nói những lời như thế.

Quá hèn mọn, cũng quá chân thật, tuyệt đối không thích hợp với thiết lập tổng giám đốc độc tài chảnh choẹ lạnh lùng, không thích hợp với “người giả” trong thế giới.

"Cần gì phải vậy chứ, tổng giám đốc Vu." Giản Du Du nhìn anh, nhẹ giọng mở miệng: "Đừng như vậy, chẳng qua em chỉ là... chỉ là một tình nhân nhỏ mà thôi, anh động một ngón tay là loại phụ nữ như em người trước ngã người sau lên, anh đừng làm loạn.”

Giản Du Du muốn nở một nụ cười như mình chẳng thèm để ý nhưng nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của Vu Hạ Khôn thì lại cười không nổi.

Cô còn nói thêm: "Chẳng qua em chỉ là thế thân của chị Hoắc Kiểu Nguyệt, hiện tại chị ấy đang ở bên trong, tại sao anh lại bỏ lại chị ấy mà dây dưa không rõ với em? Đây không phải là lẫn lộn đầu đuôi sao?”

Vu Hạ Khôn bước về phía cô một bước, Giản Du Du lùi về phía sau một bước, tựa vào tường, không thể lui nữa, nhíu mày đối mặt với Vu Hạ Khôn, thậm chí trong lòng cô hơi giận, Vu Hạ Khôn không nên có biểu hiện như thế này.

Vu Hạ Khôn nghe Giản Du Du nói, cũng không nhúc nhích cơ mặt một chút nào, mấy tháng nay, anh tưởng tượng ra một ngàn loại cảnh tượng gặp lại Giản Du Du và những lời họ sẽ nói với nhau nhưng không có một kiểu nào giống với tình huống trước mắt.

Tiết mục đã diễn thử quá nhiều lần, lúc chính thức diễn thì cảm xúc gần như đã cạn kiệt, Vu Hạ Khôn chỉ nhẹ nhàng thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Theo anh về nhà.”

Giản Du Du giơ tay lên muốn ngăn cản anh, Vu Hạ Khôn lại đi tới trước mặt cô, đưa tay nắm lấy cổ tay cô.

"Đi thôi." Vu Hạ Khôn nói với Giản Du Du, cũng là nói với bản thân mình.

Giản Du Du đi theo anh vài bước, đến cửa lớn sảnh tiệc lại đột nhiên nắm lấy tay nắm cửa, nói với Vu Hạ Khôn: "Anh buông em ra, em còn có chuyện phải xử lý, em nhất định phải xử lý, hôm nay không được, tối mai, tối mai em đến nhà anh tìm anh, được không?”

Giản Du Du rất nghiêm túc nhìn Vu Hạ Khôn, cô không thể tin được cũng không muốn tin tưởng Vu Hạ Khôn có tình cảm sâu đậm với cô một cách dễ dàng như vậy, cho dù là vậy thì cũng phải có một quá trình chuyển tiếp chứ. Quả thật là cô cần chút thời gian nghĩ cách để anh vỡ mộng, huống hồ cô không thể ném Hướng Bân bên kia như vậy được, khó khăn lắm mới khiến anh ta sắp cắn câu mà lại!

Vu Hạ Khôn dừng bước, đang định mở miệng nói gì thì lúc này cửa mở ra, người bên trong đi ra nhìn thấy hai người giằng co ở cửa, nhướng mày.

"Tổng giám đốc Vu, cho dù anh thích bạn gái của tôi thì cũng dễ thương lượng, phụ nữ ấy mà, cần phải dỗ dành, lôi kéo thô bạo như vậy, các cô ấy sẽ chỉ sợ anh, trốn tránh anh thôi."

Người đi ra không phải ai khác, chính là Hướng Bân, phía sau còn có hai người bạn đồng hành của anh ta, sắc mặt Vu Hạ Khôn lạnh lùng nhìn Hướng Bân một cái, hơi thả lỏng tay một chút. Giản Du Du nhân cơ hội này tránh thoát khỏi Vu Hạ Khôn, đứng sau lưng Hướng Bân, nhiệm vụ phải xếp đầu tiên, ba cô còn đang chờ cô đấy!

Lý trí Giản Du Du biết mình làm đúng, cũng không dám nhìn mặt Vu Hạ Khôn, ánh mắt Vu Hạ Khôn gần như muốn hóa thành thực chất, muốn xuyên thấu Giản Du Du, Giản Du Du lại lui về phía sau Hướng Bân theo bản năng.

Trợn mắt muốn nứt ra cũng không đủ để hình dung vẻ mặt của Hạ Khôn, một hồi lâu như vậy, ngực anh đau đến mức không thẳng lưng nổi.

Nhưng anh đứng thẳng lại rất nhanh, cũng khôi phục bình thường, lướt qua Hướng Bân mở cửa đi vào trong tiệc rượu.

Người phía sau Hướng Bân nhỏ giọng nói, "Sao anh lại đắc tội Vu Hạ Khôn làm gì, một người phụ nữ mà thôi, nhường cho anh ta không phải là được rồi sao?”

Nghe được câu này, Giản Du Du nhe răng trợn mắt, nếu không phải vì nhiệm vụ, cô có thể nhào tới cắn cái tên này đến mức mẹ nó nhìn không ra luôn. Tuy Vu Hạ Khôn cũng ăn chơi trác táng không ít nhưng phẩm hạnh anh đoan chính, chẳng trách đám cháu trai này toàn là đá lót đường, là rác rưởi, ngay cả móng tay của Vu Hạ Khôn cũng không thể so sánh được.

Trong lòng Giản Du Du hỏi thăm một lượt tổ tông mười tám đời của bọn họ, Hướng Bân quay đầu lại hỏi cô: "Em thì sao, nghĩ thế nào, theo tôi hay là muốn đi với người vừa rồi?”

Vẻ mặt anh ta rất khinh miệt, Giản Du Du cắn thịt bên má, vẫn cười ngọt ngào như trước, "Hướng thiếu gia, anh nói gì vậy, lời em nói với anh đều là nghiêm túc.”

Mấy người bên cạnh Hướng Bân đều thở dài, lòng hư vinh của Hướng Bân được thỏa mãn vô cùng, nói với Giản Du Du: "Vậy thì như em mong muốn, tối nay thưởng cho em vì đã nghe lời như vậy.”

Anh ta nói xong, muốn đưa tay chạm vào Giản Du Du, bị Giản Du Du khéo léo tránh thoát: "Trên người em dính mùi, lát nữa đi tắm rồi sau đó lại..."

Cô nói chuyện mập mờ, gương mặt gợi tình, đưa tay lấy ra một tấm thẻ phòng khác ở trong lễ phục, đưa cho Hướng Bân.

"Chờ anh đó nha." Sau khi nói xong, cô cười cười quay đầu đi về phía bên kia.

Quay đầu lại, vẻ mặt Giản Du Du lập tức lạnh xuống, chủ yếu là không nhịn được muốn chửi tục, mắng một tiếng đm nó.

Cô đi tới căn phòng mình thuê ở đây, rửa mặt xong, thay quần áo xong, sắp xếp xong camera rồi mở livestream, nói chuyện với màn hình, "Xin chào mọi người, có người livestream chơi game, có người livestream ăn uống, hôm nay tôi đến livestream trừng trị cặn bã, hy vọng có thể cung cấp cho các chị em vài phương pháp phân biệt các loại cặn bã khác nhau nha.”

"Nhân vật chính đêm nay là thiếu gia nhỏ của Quốc tế Hướng Nguyên, Hướng Bân, bạn gái quen cùng một lúc của anh ta gồm có..." Giản Du Du run rẩy đếm trên đầu ngón tay những tư liệu mà cô có được mấy ngày nay, hiện tại số lượng người trên livestream không nhiều lắm, mới chỉ có mười mấy người nhưng không sao cả, cho dù livestream này flop dập mặt thì cô cũng chỉ cần một video, đến lúc đó dựa theo địa chỉ của những cô gái xinh đẹp của Hướng Bân rồi gửi đi, để cho Đổng Tư - vốn là nữ chính nhưng lại bị Hướng Bân mê hoặc có thể thấy rõ bộ mặt thật của anh ta là được.

Cô không nói được mấy câu thì đã đặt màn hình lên trên tủ hồ sơ, chỉ để lại một lỗ nhỏ của camera lộ ra từ bên trong một con búp bê, bình luận trên màn hình đều đang nhảy loạn xạ, kích thích vân vân.

Giản Du Du tùy tiện nhìn lướt qua thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa.

Cô cất dùi cui điện nhỏ và bình xịt hơi cay vào túi, đi ra cửa mở cửa nhưng cô không ngờ ở cửa không chỉ có một người, Giản Du Du nhíu mày, cô cũng không sợ, nếu gấp quá thì cô sẽ biến mất khỏi nhân gian nhưng cô thật sự đánh giá quá cao phẩm hạnh của những người này. Dáng dấp người kia trông như dì hai của Trư Bát Giới, bước tới hỏi: "Tiểu mỹ nhân, đêm nay ba người chúng ta, thế nào?”

Hướng Bân vừa đi vào trong phòng vừa cười cởi cà vạt, điện thoại di động bị nhét vào trong búp bê, trong vài phút ngắn ngủi, số người xem livestream đã lên mấy ngàn, họ chưa từng gặp qua livestream nào giống vậy, bình luận chạy ngang màn hình đều điên cả rồi, bởi vì có rất nhiều người biết Quốc tế Hướng Nguyên và cũng biết Hướng Bân, thậm chí có người nhận ra người đàn ông đề nghị threesome đi theo sau Hướng Bân.

Hai người vào phòng, hai tay Giản Du Du đút vào túi, lui về phía sau vài bước, một tay cầm dùi cui điện, một tay cầm bình phun hơi cay, chuẩn bị cho từng người một, đêm nay không khiến người ta nói thật được thì đánh cho nói thật cũng như nhau. Cô chưa từng chơi lớn đến mức trực tiếp ép người ta nói thật ra  như thế này, nhưng ở thế giới này thì không sao.

"Hướng thiếu gia, chơi lớn như vậy không tốt lắm đâu." Giản Du Du ra vẻ thẹn thùng: "Tuy là em biết Hướng thiếu gia có rất nhiều phụ nữ nhưng không nghĩ tới anh còn chơi tập thể. Em không chơi nổi đâu.”

"Sợ cái gì, đảm bảo sẽ làm cho em sung sướng vô tận." Bình thường trông Hướng Bân còn giống con người, lúc này vạt áo mở rộng chuẩn bị dùng cà vạt trói Giản Du Du lại, biểu cảm trên mặt đã làm bại lộ bộ mặt thật hèn mọn của anh ta.

Giản Du Du suy nghĩ, thế này chắc là đủ rồi, đợi lát nữa cướp điện thoại của Hướng Bân, lại gửi vào group chat cho đám tình nhân nhỏ của anh ta đến đây tụ tập, nữ chính Đổng Tư yêu Hướng Bân như vậy, cô ấy nhất định sẽ đến, so với việc xem video thì tận mắt chứng kiến tên đàn ông cặn bã sẽ càng tốt hơn!

Giản Du Du nghĩ kỹ xong xuôi, lấy cái bình xịt nhỏ và dùi cui điện từ trong túi ra, đang định động thủ thì cửa lại đột nhiên bị đá văng ra.

Một tiếng “Ầm!” vang lên, tiếng vang có thể so sánh được với tiếng súng.

Giản Du Du vô thức rụt bả vai lại, nhìn về hướng phát ra tiếng động. Một người bay vào cửa, quả thực là bay vào, sau khi chạy hai bước đà, Giản Du Du chỉ nhìn thấy đôi một chân dài, một cước đạp lên đầu Hướng Bân ngay trước mặt cô, tiếng giày da tiếp xúc với vỏ não vang vọng như tiếng bổ dưa hấu... Hướng Bân dập thẳng đầu lên mặt đất ngay lập tức.

Một giây, K.O.

Tác giả có lời muốn nói: 

Giản Du Du: Phạm quy... Tôi thật sự không có sức chống cự lại đôi chân này.