Có Công Ngây Thơ Có Ngày Lên Hương

Chương 31: Tiền của tôi




Lần trước chuyện chiếc vòng tay của Giản Du Du đã bị điều tra ra, chính bản thân cô cũng không lấy làm bất ngờ, vì dù sao lúc làm việc này cô cũng chẳng giấu giếm, tới cả Vu Hạ Khôn cũng cảm thấy cô tiêu tiền tới mức khác thường.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Nhưng sau đó chuyện khuy măng sét thì đúng thật là cô bắt đầu thử nghiệm xử lý tiền mặt, vì vậy làm cũng khá bí mật, hiển nhiên món đồ xa xỉ đó cũng không phải là lần đầu tiên bị người như cô quy đổi, nếu không cũng sẽ không ân cần cho cô mua cái hộp rỗng.

Chuyện này đã bị Vu Minh Trung điều tra ra, thật ra cũng không xem là bất ngờ, suy cho cùng bí mật là vì muốn che giấu người thường, còn lão hồ ly Vu Minh Trung này không ngốc nghếch ngây thơ như Vu Hạ Khôn, ánh mắt và lòng dạ anh ta thâm sâu có thể dọa người ta sợ mất mật, cho nên biết được mánh khóe quy đổi cất giấu này cũng không kì lạ.

Giản Du Du chỉ thấy lạ là lần này cô chỉ làm có năm mươi nghìn, năm mươi nghìn tệ, cô nghe dì Vân thuận miệng nói, một cái áo sơ mibất kỳ của Vu Minh Trung thôi mà cũng đã mấy chục nghìn rồi, chút xíu tiền này đáng để lão xấu xa hao tâm đi điều tra một chuyến sao?

Biểu hiện của Giản Du Du quá khiếp sợ, trong ánh mắt hòa lẫn với tâm trạng không kịp che giấu, Vu Minh Trung nhìn dáng vẻ cô như vậy, hừ một tiếng, cũng không kéo Giản Du Du nữa, xoay người đi về phía rừng cây.

Giản Du Du ôm cái cây kia đứng lại một lúc, ở sau lưng Vu Minh Trung nhỏ giọng thương lượng, "Anh trai, anh trai tốt bụng, tôi về phòng mình một chuyến sau đó lại đi theo anh nói chuyện, hoặc anh trai có thể đến phòng tôi uống ly trà?"

Lời này quả thật không giống lời người phụ nữ đoan chính có thể nói ra, tất nhiên là, chuyện Vu Minh Trung kéo cô vào rừng cây, cũng không giống như việc mà một người đàng hoàng có thể làm.

Thật sự thì Vu Minh Trung cũng bị từng tiếng anh trai, anh trai tốt bụng của cô dọa không nhẹ, nhưng quả thực anh ta không giống với Vu Hạ Khôn thiếu kinh nghiệm kia, vừa mới chọc một chút là đã run lẩy bẩy, anh ta đứng vững bước chân, nheo mắt nhìn Giản Du Du, "Cô muốn chơi trò gì? Về phòng gửi tin nhắn cho em trai tôi, để nó bắt gặp nói tôi quấy rối cô?"

Tâm tư Giản Du Du bị chọc thủng, chính xác thì cô nghĩ như vậy, đầu óc Vu Hạ Khôn còn chưa lòng vòng quanh co như vậy, chỉ cần để anh hiểu lầm anh trai mình không an phận với người phụ nữ của anh, "thù mới hận cũ" cộng lại, tới lúc đó cho dù Vu Minh Trung miệng lưỡi lắt léo thì một chữ Vu Hạ Khôn cũng sẽ không tin.

- --Đọc FULL tại Truyenfull.vn---

Bây giờ chắc có lẽ anh đang ra ngoài tìm quần, nếu thật sự không tìm thấy thì chắc chắn bên trong khách sạn cũng có chuẩn bị sẵn, hoặc dứt khoát đi ra ngoài mà không mặc gì cả, chỉ cần kéo dài thời gian thêm một chút...

Vu Minh Trung khoanh tay cười lạnh: "Đừng nghĩ chiêu trò gì nữa, chẳng qua tôi chỉ nói chuyện với cô, cô dám đi lừa người khác mà sợ tôi sao?"

Giản Du Du bị bóc trần suy nghĩ, mặt lúc trắng lúc đỏ như củ cà rốt, thầm nói tôi mà sợ anh?! Bực thật tôi mà không dọa chết được anh hả!

Vu Minh Trung nói xong, mở đèn pin điện thoại lên, đi về rừng cây một cách tự nhiên, Giản Du Du suy nghĩ một chút về năm mươi nghìn kia, nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn đi theo sau lưng Vu Minh Trung tiến vào trong rừng.

Năm mươi nghìn xấp xỉ tiền lời mà cái tiệm nhỏ của nhà cô kiếm được trong nửa năm đó nha!

Vu Minh Trung xuất phát từ tâm lý lo sợ Vu Hạ Khôn, dẫn Giản Du Du đi khá xa vào rừng, trong quần Giản Du Du dính nhớp nháp khó chịu, còn có cảm giác hơi đau âm ỉ, Vu Hạ Khôn là một con gà mờ, Giản Du Du cũng chỉ nói suông giả vờ biết kỹ thuật, hai người sáp chung một chỗ, kích động một cái là ngủ với nhau rồi, đó mà có thể là chuyện sung sướng gì kia chứ?

Tầng tâm lý của Giản Du Du lấn át sinh lý, tới bây giờ chắc Vu Hạ Khôn còn chưa có cảm giác gì, lúc làm cũng đau, nhưng mà Vu Hạ Khôn nhát gan, mới bắt đầu cũng không dám nhúc nhích lung tung, Giản Du Du lại không vùng vẫy, thật sự cảm giác xé rách tê liệt cũng không đau đớn dữ dội như trong sách viết.

Từ không dám nhúc nhích cho tới khi dám nhúc nhích, tới khi kết thúc tổng cộng là ba phút, nói chính xác thì cũng không thể nói là có lực sát thương gì, Giản Du Du nhớ lại thấy có chút cạn lời, mặc dù cô thật sự chưa làm qua, nhưng cũng biết chút kiến thức, lần đầu tiên của đàn ông thông thường rất nhanh, cho nên cũng không lấy làm ngạc nhiên, ngược lại Giản Du Du cảm thấy hơi đau nhè nhẹ.

Nhưng mà vô cùng dính nhớp, hai người chẳng chuẩn bị gì, Giản Du Du cũng không sợ vì dù sao cũng chỉ là nằm mơ, không có nguy cơ mang thai.

Nhưng cô không thoải mái cho lắm nên đứng lại, nói với Vu Minh Trung vẫn đang đi về phía trước, "Anh trai, chỉ là nói chuyện mà thôi, ở đây đi, đi thêm nữa không thích hợp mấy, suy cho cùng chúng ta cũng đâu phải đi yêu đương vụng trộm."

Đời này quả thực Vu Minh Trung đã gặp không ít kiểu phụ nữ, nhưng với kiểu người không hề có tí liêm sỉ giống Giản Du Du thì đúng là lần đầu gặp phải, anh ta đứng im ngoảnh lại nhìn, sau lưng là một cái cây tương đối thấp, người này quen ra vẻ, khoanh tay tựa vào cái cây thấp bé kia, nói với Giản Du Du, "Cô qua đây, chúng ta nói chuyện."

Giản Du Du nói, "Khỏi, vẫn nên giữ chút khoảng cách, nói gì thì nói đi, dù sao người như tôi cũng chẳng còn sức chống cự." Nếu như cô có, cũng sẽ không để nảy sinh quan hệ với nam chính.

Vu Minh Trung lại bị nghẹn họng, nhưng vẫn giễu cợt cười một tiếng, "Tôi chả có tí ti hứng thú gì với dạng người như cô."

"Không có hứng thú mà anh năm lần bảy lượt nói chuyện riêng với tôi, nửa đêm canh ba còn ngồi canh tôi không ngủ?" Giản Du Du xuyên tạc sự thật, biết Vu Minh Trung phiền nhất là chuyện này, còn cố ý khiến anh ta ghê tởm, "Anh còn muốn lén lút với tôi, hành vi dụ dỗ em dâu này của anh nếu để anh Khôn biết được, tôi xem anh định làm như thế nào."

Quả nhiên Vu Minh Trung bị cô chọc tức, "Tôi dụ dỗ cô?! Cô?!"

Dù gì xung quanh cũng không có người, Giản Du Du cũng không giả vờ, hơi nhấc chân lên, cảm nhận được gió thổi qua quần mát lạnh, "Tôi, là tôi, anh không lôi lôi kéo kéo tôi, anh không dụ dỗ tôi mà nửa đêm canh ba không đi ngủ đi gặp tôi, thèm muốn chết rồi chứ gì!"

Lần trước hai người cãi nhau, tốt xấu gì Giản Du Du vẫn còn giống người, lần này hoàn toàn không làm người nữa rồi, "Anh có lời thật lòng gì cứ nói đi, dù sao tôi cũng muốn leo vào nhà giàu, nếu như anh đưa tôi năm tỷ tôi lập lập tức đá em trai anh cho anh vừa lòng!"

Đôi môi Vu Minh Trung run run chỉ tay về Giản Du Du, lùi về sau một bước rồi vươn tay bóp bóp mi tâm, hôm nay không có trăng sao, trong tay anh ta vẫn luôn cầm theo điện thoại, theo động tác của anh ta, ánh sáng chiếu vào gương mặt bị chọc cho tức giận của anh ta cũng rung theo. Giản Du Du hầm hừ tiến về trước hai bước, tiếp tục nói, "Anh trai, anh có mệt không, tôi với anh Khôn là tình yêu đích thực, thà hủy mười tòa miếu không hủy một cuộc hôn nhân, anh lấy gậy đánh uyên ương chỉ sẽ khiến tôi càng kiên trì không thay đổi."

Vu Minh Trung nghiến răng, "Tình yêu đích thực?! Em gái à, cô không cần thể diện thì có thể vứt cho người nào cần đến, cô đừng nhìn thấy em trai tôi dễ gạt, muốn kiếm thêm chút tiền từ chỗ nó chứ?"

Anh ta hướng ánh sáng điện thoại xuống dưới, bởi vì bốn phía không có người và cũng là do Giản Du Du thật sự muốn chọc điên anh ta, anh ta cũng không chú ý đến phong độ nho nhã nữa.

"Cô cứ nói ra con số cụ thể, chỉ cần trong phạm vi hợp lý, tôi có thể đưa cho cô." Hiện tại Vu Minh Trung thật sự muốn của đi thay người, dù gì đối với cô gái không cần thể diện này, nếu như để ngày nào đó cô ta và đứa em trai ngốc nghếch của mình sinh ra một đứa bé, nói không chừng không ai có thể khuyên nổi, cô ta thật sự có thể dựa vào "Cái gọi là tình yêu đích thực" để tiến vào cửa nhà họ Vu.

Giản Du Du khịt mũi khó chịu: "Chả phải tôi nói rồi sao, anh đưa tôi năm mươi tỷ, tôi lập tức rời khỏi em trai anh."

Dù sao cô cũng chỉ thuận miệng nói ra, nhưng Vu Minh Trung nghe thấy thì trợn to mắt, "Bao nhiêu?"

Giản Du Du: "...Tôi tăng giá rồi! Không được hả!"

Năm tỷ biến thành năm mươi tỷ, Vu Minh Trung thấy cô nói như vậy rõ ràng là không muốn nói chuyện đàng hoàng, Vu Minh Trung bắt đầu phân tích tốt xấu với cô: "Em trai tôi rất ưu tú, về mặt năng lực làm việc và những mặt khác, ở Châu Ninh chẳng tìm ra được mấy người, chỉ có khuyết điểm duy nhất là ở mặt tình cảm, khiến bây giờ nó lộ ra vẻ hơi ngốc một chút."

Chính Giản Du Du cũng cảm thấy sâu sắc như vậy, nếu không phải có hơi ngốc một chút thì cô cũng đâu thể lừa gạt thành công, điều này rõ ràng là tình trường chỉ có số không.

Vu Minh Trung tiếp tục nói: "Nhưng nó ngốc một lúc cũng chẳng thể ngốc cả đời, đợi khi nó tỉnh táo lại, dựa vào tính cách này của nó, cho dù cô có vớt được thật nhiều tiền, cô tưởng mình có thể sống an ổn hả?"

Quả thật về mặt tình cảm Vu Hạ Khôn ngây thơ khờ dại, tính cách xác thực không tốt, nhưng vậy thì sao chứ? Cho dù anh có là một kẻ ngang ngược, nhưng cô thoát khỏi giấc mộng, về lại thực tại, chỉ cần không vào nữa thì anh có thể làm được gì chứ?

Còn có thể đi theo ra sao?

Trong lòng Giản Du Du không khỏi cười nhạo, cũng đâu phải quay xuyên không về cổ đại, kẻ ngang ngược còn có thể xuyên từ kẽ hở nào đó đến thế giới thật hả.

Cho nên cô không hề dao động, nhìn Vu Minh Trung đứng đó phân tích, sau khi phân tích xong, Vu Minh Trung lấy cuốn sổ nhỏ ra, viết loẹt xoẹt con số lên trên đó, xé ra đưa cho Giản Du Du, "Cầm lấy đi, tôi không để cô thiệt đâu, có khi cả đời cô cũng chẳng kiếm được nhiều tiền như vậy."

Dường như Vu Minh Trung đối với tất cả mọi người, bao gồm luôn một số người anh ta ghê tởm chịu không nổi, cũng không ăn nói chanh chua cay nghiệt như vậy, nhưng nó sẽ khiến Giản Du Du hết sức tức giận, cho dù anh phỉ nhổ bản thân mình vì lời nói này nhưng thật ra nói cũng đã miệng.

Giản Du Du không bị kích thích một chút nào, nếu thật sự Vu Minh Trung đưa cho cô năm mươi tỷ, đối với cô mà nói thì chi bằng cầm năm mươi triệu bên chỗ Vu Hạ Khôn, không cầm đi được, đều là giấy vụn mà thôi.

Nhưng Vu Minh Trung đã đưa chi phiếu qua, dù sao Giản Du Du vẫn tò mò, tò mò xem Vu Minh Trung vì muốn cô rời khỏi Vu Hạ Khôn đến tột cùng đã không tiếc đưa ra bao nhiêu.

Vì vậy cô chần chừ một chút, vẫn tiến về trước hai bước, chìa tay ra nhận lấy chi phiếu dưới ánh mắt khinh miệt của Vu Minh Trung, dựa vào đèn pin điện thoại của Vu Minh Trung nhìn vào con số trên chi phiếu.

Hàng chục, hàng trăm, hàng nghìn, chục nghìn, triệu, chục triệu, năm mươi triệu.

Bằng với phí chia tay mà Vu Hạ Khôn đưa ra, hai anh em nhà này, vào một số thời điểm có giá trị quan giống nhau.

Cắt đứt một chuyện tình, thế này cũng đã ở mức giới hạn cao nhất rồi.

Giản Du Du vươn tay phủi tấm chi phiếu, vẻ mặt khoa trương hít một hơi, đối diện với gương mặt đang mang vẻ "Cô kia, cô vừa ý, cô nhìn thấy chưa hả?" của Vu Minh Trung, đè tay lên lồng ngực, "Anh trai hào phóng ghê, nhiều tiền quá."

Quả thật là nhiều tiền, nếu thật sự có thể mang đi được, bây giờ Giản Du Du sẽ cầm tiền biến mất tăm.

Đáng tiếc.

Vừa đúng lúc có một trận gió nổi lên, Giản Du Du vờ như không nắm chắc, buông lỏng tay, chi phiếu rơi xuống đất bị gió cuốn bay đi mất, Giản Du Du "A" lên một tiếng, nói với vẻ cường điệu, "Tiền của tôi!"

Vu Minh Trung vô thức chìa tay ra chụp, không chụp được, lại xoay người đi tìm, nhưng vào ngay lúc Giản Du Du thấy anh ta xoay người thì muốn chuồn đi, Vu Minh Trung bất thình lình "A" một tiếng, tiếp theo là một loạt âm thanh loạt xoạt, Vu Minh Trung biến mất dạng.

Giản Du Du:...

Cô tiến về trước một bước, đang chuẩn bị lấy điện thoại ra nhìn một chút, đột nhiên mặt đất rung chuyển, cô không kịp giẫm về phía sau, lại là một tràng sột soạt lào rào, kèm theo là mùi đất tanh tưởi làm người ta sặc sụa, đầu óc Giản Du Du choáng váng rồi lăn lông lốc, sau đó đập vào một vật thể mềm mại mới dừng lại.

Vu Minh Trung khẽ rên một tiếng rồi bất tỉnh.