Có Cong Cũng Phải Cong Hai Mình

Chương 12: Biên Việt kẹp chân cậu?




Lâm Nhất Niên: Không được, không thể ở cùng nhau suốt cả sáng trong nhà được.

Cậu sẽ bị bại lộ trước khi kịp suy nghĩ kĩ và điều chỉnh lại cảm xúc.

Lâm Nhất Niên nhanh chóng ăn xong bữa sáng bằng cách cố nuốt mấy cọng rau khó ăn với sữa, suýt thì nghẹn.

Cậu đấm ngực mấy cái rồi đứng dậy, mở lời: "Vẫn còn sớm, chẳng mấy khi rảnh, đi chơi bóng không?"

Biên Việt đồng ý.

Lâm Nhất Niên bước ra cửa đợi Biên Việt.

Lúc Biên Việt đi ra, hắn đã thay một bộ quần áo thể thao, cúi đầu mở app khóa cửa trên điện thoại.

Lâm Nhất Niên đặt tay lên tay nắm cửa, quay đầu nhìn lại. Đến khi chẳng kiềm chế nổi nữa, cậu quyết định dùng cặp mắt laser quét Biên Việt một lượt từ trên xuống dưới.

"Ting." Cửa mở.

Lâm Nhất Niên vội vàng nhìn đi chỗ khác, ấn tay nắm cửa và bước ra ngoài.

Buổi sáng, sân bóng không nhiều người lắm. Lâm Nhất Niên và Biên Việt chọn đại một trụ bóng rổ không ai dùng, hai người chơi với nhau, dẫn bóng qua lại một lúc, làm nóng người.

Khoảnh khắc Biên Việt ném bóng vào rổ. Lâm Nhất Niên đứng một bên nhìn, một tay chống hông, trong mắt cậu lúc này chỉ chứa bóng dáng nhảy cao của hắn.

Bấy giờ, khi không cần đối mặt hay che đậy nữa, đáy lòng thanh tịnh của Lâm Nhất Niên kết luận:

Biên Việt thật sự rất ưu tú.

Từ gia cảnh, ngoại hình cho đến năng lực cá nhân, tất cả đều là điểm mạnh.

Mấu chốt là hai người họ có mối quan hệ quá đỗi tốt đẹp.

Mặc dù Lâm Nhất Niên chưa thể hiểu được tại sao một tên trai thẳng như cậu đột nhiên lại cong queo, nhưng cậu đã rõ tại sao người khiến cậu cong lại là Biên Việt.

- --- Ưu tú như hắn, sao cậu không nhìn trúng được.

Nhưng sợ rằng, cả đời này sẽ chỉ để mắt tới Biên Việt.

Dù sao trên cõi trần này, khó có thể tồn tại người thứ hai hiểu rõ dù bề ngoài cậu hướng ngoại xán lạn đến thế nào, bên trong vẫn ẩn giấu một tính cách cầu toàn, thất thường, khó ưa.

Và càng khó tồn tại một ai đó bao dung và dung túng một mặt đó của cậu.

Đúng vậy.

Bao dung và dung túng.

Dù ngoài miệng Biên Việt có nói thế nào, thực ra hắn vẫn luôn nhường nhịn cậu, lúc nào cũng hạ mình chiều cậu.

Lâm Nhất Niên đã nhận ra từ lâu, rằng Biên Việt không hề dựng ranh giới giữa người và người lên với cậu.

Hắn để cậu dùng đồ của hắn, mặc quần áo của hắn, xem trọng cậu hơn hết thảy những mối quan hệ cá nhân khác, giống như, bọn họ còn thân thiết hơn so với anh em ruột thịt, chẳng một lần phân định rạch ròi.

Có lẽ vì vậy, cho dù có nhiều bạn đến thế nào, cũng không ai thân với cậu như Biên Việt.

Sâu thẳm nơi đáy lòng cậu, Biên Việt là người tốt nhất, Biên Việt là người gần gũi nhất.

Biên Việt là bạn thân, Biên Việt là bạn thân nhất.

Hắn là kiểu người không tiếc mạng sống để giúp cậu, cậu cũng có thể lao vào biển lửa mà cứu hắn.

Đối với cậu, Biên Việt là một người quan trọng vô cùng.

Là người mà cậu tuyệt đối không muốn mất đi.

Nghĩ như vậy, Lâm Nhất Niên đã thông suốt:

Biên Việt ghét gay? Không sao cả, chỉ cần không cho Biên Việt biết cậu là gay.

Rốt cuộc cậu có thích Biên Việt không? Không quan trọng, cậu sẽ không ngỏ lời yêu Biên Việt.

Chỉ cần Biên Việt không biết, chỉ cần ở cạnh Biên Việt với tâm thái "mãi là anh em" như trước đây, bọn họ sẽ vĩnh viễn là bạn thân nhất.

Cho nên việc cậu là gay sẽ được chôn cùng khi cậu ra đi.

Biên Việt ném mấy quả ba điểm. Lâm Nhất Niên vỗ tay, cổ vũ hết mình: "Anh Việt chiến đét!"

Cậu âm thầm điều chỉnh cảm xúc, nhìn theo bóng dáng không thể rời mắt kia, lạc quan nghĩ: Tốt rồi.

Cậu và Biên Việt vẫn luôn là bạn.

Cứ duy trì như vậy là được rồi.

Có duy trì nổi không á?

Đơn giản.

Lâm Nhất Niên cảm thấy tâm tình đã ổn định.

Cậu chạy tới, tiếp bóng mà Biên Việt truyền đến phía sau vạch ba điểm, lấy đà bật nhảy, ném bóng, vào!

Vô cùng khí thế, vô cùng tự tin.

Cậu nhướn mày nhìn Biên Việt. Đây là vẻ ngoài của một Lâm Nhất Niên như-thường-lệ.

Biên Việt hỏi cậu: "Được chơi bóng nên cậu khôi phục như bình thường à?"

Lâm Nhất Niên chạy tới rổ bắt bóng, rồi dẫn bóng về, hỏi: "Tôi nào có bất thường bao giờ?"

Lâm Nhất Niên truyền bóng cho Biên Việt, quay lưng về trụ bóng rổ, khom người tạo tư thế phòng thủ: "Đấu vài ván đi."

Biên Việt nhận bóng bằng một tay, phủ đầu: "Thua thì phạt sao?"

Lâm Nhất Niên chăm chú nhìn quả bóng, phấn khởi "hừ" một tiếng: "Không thể nào." Sao mà thua được.

Vừa dứt lời, Biên Việt đã làm một động tác giả, vượt qua người Lâm Nhất Niên.

...

Chơi tới nửa buổi sáng, người Lâm Nhất Niên đầy mồ hôi, thua Biên Việt sáu điểm, ngồi dang tay trên ghế bên lề sân bóng.

Biên Việt mua nước từ một máy bán hàng tự động cách đó không xa. Hắn xoay người bước đến, ném chai nước cho Lâm Nhất Niên.

Lâm Nhất Niên duỗi tay tiếp lấy, ngồi thẳng người, thở phì phò, mặt mũi tràn đầy vẻ không phục, nói: "Cứ đợi đó." Lần sau nhất định cậu sẽ thắng.

Biên Việt vặn nắp chai, phì cười: "Vậy tôi sẽ để cậu thắng."

Lâm Nhất Niên ngồi dậy, xông đến, nhào lên người hắn hắn. Với lòng tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng, cậu gắt lên: "Ai mượn?"

Biên Việt bị đẩy lui vài bước. Mồ hôi trên tay hắn hòa chung làm một với người kia, ẩm ướt dinh dính, ngập tràn hơi thở nhiệt huyết của tuổi trẻ.

Đây là cái khí chất tự tin không thể giấu mà chỉ mình Lâm Nhất Niên có, Biên Việt không thể nào khước từ.

Biên Việt nhếch miệng cười, để mặc Lâm Nhất Niên va vào người hắn: "Được, tôi hiểu rồi, lần sau sẽ không nhường cậu, tận tâm tận lực tiếp tục làm cậu bại trận."

"Ai nói tôi sẽ thua!" Lâm Nhất Niên làm bộ muốn bóp cổ hắn nhưng Biên Việt lại vòng qua vai cậu trước, ngửa đầu uống nước.

Lâm Nhất Niên đứng sát Biên Việt, tim đập thình thịch, toàn thân nóng bừng. Cậu tự thoái thác là do bóng rổ nên tim mới đập nhanh thế.

Giờ đây cậu đã thông suốt, đã đưa ra quyết định và cũng ổn định tâm lý rồi, không đặt nặng chuyện mình là gay nữa, bình thường ở cùng Biên Việt thế nào thì cứ vậy mà làm.

Cậu thoát khỏi cái khoác cổ của Biên Việt, cong tay đặt mỏm khuỷu lên vai hắn, lau mồ hôi, hỏi: "Hơn mười rưỡi rồi, hay là đi ăn trưa luôn nhỉ?"

Biên Việt đang uống nước, "Ừm" một tiếng.

Lâm Nhất Niên: "Ăn canh xương không? Đến căng tin hả?"

Biên Việt uống cạn nước trong bình, vặn nắp lại, đáp: "Đến tiệm đi." Nói xong, hắn mấp máy khóe môi ẩm ướt.

Lâm Nhất Niên vốn đang nhìn thẳng mắt hắn, thấy hắn như vậy, không thể không hướng mắt nhìn xuống, khóa chặt nơi khóe môi ướt áo, không tự chủ được mà mím môi theo.

Biên Việt nghiêng đầu nhìn sang, Lâm Nhất Niên nhanh chóng rời mắt, thả cả khuỷu tay đang đặt trên vai hắn.

Nhưng lần này, tim cậu đập rộn ràng rõ ràng không phải vì chơi bóng.

Tâm trạng Lâm Nhất Niên vẫn ổn, tự an ủi mình: Không sao, vừa mới cong nên đành vậy, lẽ thường tình thôi.

Biên Việt không phải sinh ra đã bảnh củ tỏi, không trách cậu được, trách hắn dậy thì quá thành công.

"Đi thôi." Lâm Nhất Niên đi ra ngoài sân vận động, vặn chai nước trong tay, uống một hơi, tiện tay rưới một chút vào lồng ngực, làm nó nguội đi chút nào hay chút đó.

Uống xong một chai, có vẻ cũng nguội đi chút chút rồi. Biên Việt lúc này cũng đi đến. Hai người sóng vai tiến bước.

Thấy đầu Lâm Nhất Niên đầy mồ hôi, ướt đẫm nước, Biên Việt lấy chiếc áo khoác thể thao trong tay hắn trùm lên đầu cậu, xoa tóc cho cậu.

Lâm Nhất Niên vừa quay đầu đã cảm nhận được một làn hương chỉ thuộc về Biên Việt xông thẳng tới mũi, chạy lên đỉnh đầu, làm hồn vía cậu run lên, đứng cũng chẳng vững.

!

Lâm Nhất Niên giơ tay đẩy ra, phản đối: "Đừng!"

Biên Việt vẫn lau tóc cho cậu.

Lâm Nhất Niên: "Bỏ ra!"

Biên Việt bỏ ra thật, nhưng vì hắn đã lau xong.

Lâm Nhất Niên:...

Biên Việt "hừ" nhẹ: "Cậu càng ngày càng đanh đá đó."

Tim Lâm Nhất Niên nhảy tưng tưng, sắp nhào ra khỏi cổ họng luôn rồi.

Đâu có trách ai nổi, cứ phải tự trấn an mình: Không sao, vừa mới cong nên đành vậy, lẽ thường tình thôi.

Lẽ thường cái gì mà lẽ thường!?

Nếu biết trước làm gay sẽ thế này, cậu mà được chọn, cậu chọn làm trai thẳng suốt đời, không, mấy chục đời!

Lâm Nhất Niên thầm thở dài: Xem ra ngoài việc duy trì quan hệ hiện tại, cậu cũng phải tập thích nghi với xu hướng tính dục mới nữa.

"Sao thế?" Biên Việt nhận thấy Lâm Nhất Niên không vui, hắn bắt đầu nghĩ xem hồi nãy mình lau tóc cậu có mạnh tay quá không.

Lâm Nhất Niên: "À, không sao."

Cậu điều chỉnh cảm xúc và nét mặt rồi nói: "Tôi thích cảm giác đầu ướt đẫm mồ hôi."

Sau đó lắc mãi tóc, "Vui lắm đó!"

Biên Việt buồn cười, đưa tay xoa đầu cậu: "Giống hệt husky."

Lâm Nhất Niên: "Husky gì cơ? Ít ra cũng phải là Border Collie (*), tôi thông minh vậy cơ mà!"

Biên Việt nói lời ẩn ý: "Quyết định theo họ tôi luôn rồi à?"

(*): Border Collie (边境牧羊 hay Biên cảnh mục dương, có cùng chữ Biên trong Biên Việt)

Lâm Nhất Niên quay đầu, chẳng hề biết xấu hổ mà kêu: "Ba."

Biên Việt phì cười: "Gọi anh."

Lâm Nhất Niên: "Anh ơi."

Đến tận khi đặt chân tới quán canh xương, khóe miệng Biên Việt cũng chẳng hề hạ xuống.

Ngay cả Đậu Miêu Miêu cũng nhìn ra tâm tình hôm nay của ông chủ tốt thế nào.

Giữa trưa, cửa tiệm đông khách, Đậu Miêu Miêu vô cùng bận rộn.

Nhìn thấy Biên Việt và Lâm Nhất Niên đến, cô nàng đứng trong bếp định hỏi hai người ăn gì thì Biên Việt đã bước tới. Hắn vén rèm lên, vào bếp: "Cô lên tiếp khách đi, tôi tự làm được."

"À, dạ." Đậu Miêu Miêu bưng canh xương tới cho khách, tiện đi ngang qua bàn của Lâm Nhất Niên: "Chào bà chủ."

Lâm Nhất Niên đang rút khăn giấy ra, im lặng ngước mắt nhìn.

Lại xưng hô sai? Muốn trừ lương lắm rồi phải không?

Đâu Miêu Miêu rụt cổ, nhanh chóng rời đi.

Biên Việt từ phòng bếp đi ra, bưng theo cơm canh và bát đũa.

Lâm Nhất Niên ngồi không từ đầu tới cuối, mông cũng chẳng nhích lấy một li, diễn tròn vai một công tử bột cả năm chẳng phải động tay vào việc gì.

Đậu Miêu Miêu đứng sau quầy thu ngân, giúp các bạn học sinh gọi món. Cô ngẩng đầu bĩu môi, thế mà bảo là bạn bè, kiểu bạn gì mà được chiều chuộng thế, chỉ có bà chủ mới được ông chủ đối xử vậy thôi.

Lâm Nhất Niên cầm đũa, nhìn bàn ăn trước mặt. Ôi lượng cỏ vượt quá mức quy định. Một nồi xương hầm kèm cải thảo.

Lâm Nhất Niên gắp thịt, gặm xương trong nồi, cương quyết không đụng vào rau củ, cải thảo cũng không luôn.

Biên Việt gắp rau, giơ đến trước mặt cậu: "Ăn đi."

Lâm Nhất Niên bưng bát né tránh, lẩm bẩm: "Sáng nay ăn rồi mà."

Biên Việt không gắp vào bắt, hắn huơ huơ đũa rau: "Giờ ăn chút đi, tối cậu muốn ăn gì cũng được."

Lâm Nhất Niên sửng sốt, cậu nhìn đũa rau rồi lại nhìn Biên Việt.

Biên Việt ra hiệu cho cậu ăn đi, hắn cứ tưởng cậu không ừ hử gì là do không muốn ăn rau, thế là dỗ dành: "Ăn mấy miếng thôi."

Lâm Nhất Niên: Đây là vấn đề ăn mấy miếng rau? Rõ ràng là vấn đề Biên Việt đút cậu ăn.

Nghĩ lại mới nhớ, đây là lỗi của mình.

Hồi trước cứ nũng nịu, mỗi lần ăn rau đều đòi Biên Việt đút.

Biên Việt đút cho cậu mấy lần thì nhận ra nếu làm vậy, cậu mới bằng lòng ăn. Kể từ đó, hắn bắt đầu chủ động đút cho cậu, chẳng mượn cậu động tay.

Cái này gọi là gì?

Gọi là gậy ông đập lưng ông!

Lâm Nhất Niên:...

Lâm Nhất Niên cố gắng vùng vẫy để thay đổi tình hình, nhưng chiếc bát nọ vẫn đến trước mặt cậu.

Biên Việt thẳng tay nhét đũa rau vào miệng cậu, mắng yêu: "Quen cái thân, không đút thì không ăn."

Lâm Nhất Niên quyết định, từ nay về sau sẽ vâng lời, nhiều rau đến mấy cũng ăn!

Đang ăn, cậu cảm nhận được ánh mắt chăm chăm của Biên Việt, cậu ngẩng đầu nhìn lại hắn, nghĩ rằng Biên Việt đang giám sát tiến độ ăn rau của cậu.

Ăn tiếp một lúc, Biên Việt vẫn đang nhìn cậu.

Lâm Nhất Niên ngước mắt:?

Trong ánh mắt Biên Việt hiện lên vẻ mong chờ mà cậu không hiểu nổi.

Lâm Nhất Niên chớp mắt: "Sao đấy?"

Biên Việt: "Tôi không quen." Hắn hướng mắt xuống dưới gầm bàn.

Lâm Nhất Niên không hiểu, cho rằng hắn không quen cậu ngoan ngoãn ăn rau như vậy.

Thế là cậu tiếp tục "chuyên môn", còn không quên khen ngợi hắn: "Do cậu giám sát tốt thôi."

Chợt, cậu chấn động cả người, kinh hãi ngước mắt nhìn lên.

Chân cậu, chân cậu, Biên Việt kẹp chân cậu?

Dưới gầm bàn, Biên Việt thực sự đang kẹp chân cậu bằng hai đầu gối hắn.

Hắn nhìn lại Lâm Nhất Niên với vẻ ung dung: "Tại cậu thường ngày không ngoan, ăn cơm mà cứ đòi cọ chân tôi, còn muốn vừa kẹp vừa ăn cơ."

"Hôm nay cậu nghe lời quá, tôi không quen."

Biên Việt bình tĩnh nói tiếp: "Thôi cứ vừa kẹp vừa ăn đi."

Lâm Nhất Niên không vững tâm nổi, ăn tiếp thế nào, trong đầu toàn là suy nghĩ: Báo đời quá tôi ơi!