-Nào đi!_Hắn nhìn tôi cười, ôi sao nụ cười đó ngứa mắt thế nhỉ? Muốn tát hắn quá. kẻ cướp đời con gái của tôi!
-Tùy._Tôi mặt bánh đa ngâm nước, lười biếng trả lời.
-Sao thế? Em quên hôm qua ai cứu em rồi hả?_Hắn xỏ xiên tôi.
-Ai bắt anh phải cứu, anh vô duyên vô cớ cứu tôi làm gì? Chưa nghe câu "Lấy oán báo ân" à?_ Tôi mỉa mai.
-Nếu em không phải con chú Thần anh đã để mặc em chết rồi, không phải dẻo miệng.
-Không phải trù tôi, tôi không dễ chết như thế đâu? Còn phải sống để trả thù anh nữa chứ?_Tôi gằn giọng nhả từng chữ, rồi lườm hắn.
-Ừ! Nếu em đủ sức._Hắn nhe nhởn cười đáp lại.
"Trời ơi. Con sao lại khổ thế này, hắn sẽ là người đi với con hết cuộc đời à? Không! Không thể như thế." Tôi kêu than.
Mặc cho khung cảnh khung quanh đẹp đẽ như thế nào tôi cũng không thèm quan tâm, vào đến phòng trang điểm tôi còn gặp mẹ, người mà thương hắn hơn cả tôi, con gái bà. Vẫn không nói gì, tôi ngồi phịch xuống ghế. Mẹ biết tôi đang giận nhưng cũng không dỗ gì cả ngược lại còn châm chọc. Nghĩ mà buồn vô duyên vô cớ gặp phải hắn ta, bây giờ còn phải kết hôn nữa chứ. Cuộc đời ơi tạm biệt mày, tao đi về địa ngục đây!
Tiếng nói cười cứ "ù ù" bên tai. Nghe mấy lời chúc phúc mà tôi muốn phát điên, gì cơ chứ? "Trăm năm hạnh phúc!", "Vĩnh kết đồng tâm", "Sớm sinh quý tử." Yên tâm sẽ chẳng có trăm năm gì đâu, tôi thề với trời sẽ làm cho hắn đau đầu mà chết đi!
Về tới nhà chồng trong tâm trạng chẳng mấy tốt đẹp gì!
Trời đã về đêm, trăng đã lên rồi mà giờ này không có một ai ở nhà. Im lặng đến mức đáng sợ ngay cả một tiếng thở nhẹ cũng có thể nghe thẩy! Ôi, thật lòng mà nói tôi nghĩ đây là một căn nhà có ma, còn có ma nữ rất đáng sợ, mà hắn giàu thế sao không thuê lấy quản gia nhỉ? Để cái nhà trống kinh như thế này.
Tiếng gió thổi vù vù đập vào cửa kính như càng tăng lên độ ghê rợ của căn nhà. Híc, biết thế không đòi về trước cho xong!
"cạnh"_Tiếng mở của vang lên. Thì ra là hắn về.
-Sao lại ngồi ở đó!_Hắn nhăn nhó khi bắt gặp bộ dạng tôi đang ngồi ở trên cầu thang, hai chân thu lại, chống cằm trên gối.
-Không ngồi ở đây thì đâu?
-Thế nhà hết chỗ ngồi mà ngồi đấy, tôi tưởng em bảo mệt về ngủ cơ mà. Tính ngồi đấy chờ tôi sao?_Hắn đắc ý cười.
-Không...tại trên kia...có...có...._Tôi ấp úng thật không biết phải trả lời làm sao cho vừa, tên này hình như có khả năng làm cho người khác không thể bình tĩnh trước anh ta sao ấy.
-Có cái gì?_Hắn không biết từ bao giờ đã lù lù trước mặt tôi, cúi mặt xuống hỏi.
-Không biết_Tôi bật dậy chạy lên trên, không hiểu sao cảm thấy khó thở vô cùng.
-Haha.
Tiếng cười như vang vọng cả căn nhà, bước chân tôi càng lúc càng nhanh hơn....và bi kịch xảy ra!
****************************************************************
Và sau khi tỉnh lại thì tôi thấy mình nằm ở bệnh viện, đúng là số nhọ ghê gớm. Ôi! Mùi thuốc khử trùng sao kinh khủng thế này!
-Ọe..ọe..._Tôi nôn khan nhưng không được cái gì, chả là cả ngày hôm qua tôi chưa có ăn, bụng đang kêu thì đúng lúc này hắn ta đi vào, ngồi xuống bên cạnh tôi:
-Chắc tôi là người đàn ông xấu số nhất mất, vừa hôm trước cưới vợ hôm sau lại phải vào viện cùng vợ. Aii....!!_Hắt hát cho ma nghe đấy à?Ai khiến hắn vô đây, mà cho hắn sướng đời bây giờ đã thấy hối hận khi rước tôi về rồi? Haha, yên tâm còn nhiều kịch vui lắm, cứ từ từ...rồi hắn sẽ phải khóc cho coi. Tôi mỉm cười đắc ý.
-Vào viện khiến em vui đến cười rạng rỡ như vậy à?_Không biết từ bao giờ khuôn mặt hắn đã kề sát gần tôi. Theo bản năng tôi nghiêng về đằng sau, nhưng lại bị bàn tay của hắn lôi ngược trở lại, làm cho tư thế hiện tại có chút mập mờ.......
-
-Cô
"Aaaaaaaaaa................"