Có Con Chó Nhỏ Tên Du Hoan Hoan

Chương 9




Mãi cho đến nửa năm sau của năm nhất Đại học, tôi vẫn không hiểu nổi, với thực lực của Nhược Thần, sao lại có thể vào đại học T chứ. Dĩ nhiên, đại học T cũng không thiếu nhân tài kiệt xuất ^_^

Aiz ~ làm như vậy, tôi cảm thấy như nhân tài không được trọng dụng vậy …

Bất quá, giấc mộng mỹ nam của tôi cũng từ lúc Nhược Thần vào trường mà hoàn toàn tan vỡ!!!!

Không biết là mắt thẩm mỹ của mẹ tôi biết giảm xuống, hay là trường học cố ý điều mỹ nam đi hết rồi, tóm lại, trong lòng tôi chỉ có một cảm xúc duy nhất: tôi lại bị lừa gạt!!!!

Đại học T đúng là có rất nhiều nam sinh, tỷ lệ nam nữ là 9:2. Vào trường không bao lâu, tôi mới cảm giác được cái gì là nam sinh đầy đường. Tập thể dục buổi sáng, đi học, tan lớp, ăn cơm, đi dạo … Chỉ cần ở trong trường học, đâu đâu cũng thấy được một loài sinh vật quen thuộc – - – nam sinh.

Nhưng mà, nhiều nam sinh như vậy, lại không thể tìm ra được một tên mỹ nam chứ. Bề ngoài không được đẹp thì thôi đi, còn lôi thôi lếch thếch, suốt ngày lôi tha lôi thôi. Một tên mọt sách với cái tổ quạ trên đầu, cùng một mãnh nam vạm vỡ, hoàn toàn là hai phong cảnh trái ngược nhau a!!!

Thử nhìn sang đại học F đi, người ta đều là nam sinh có tri thức, hiểu lễ nghĩa, cử chỉ khéo léo lịch sự thanh tú. Còn chúng ta thì sao? Cho dù là mùa đông lạnh lẽo cũng không chịu mặc một cái áo, suốt ngày chảy đầy mồ hôi, trên đầu thì như có khí nóng bốc lên, ngay cả cái bánh bao trên tay cũng nóng hôi hổi để tăng thêm “nhiệt huyết”.

55555 ~~ thật sự là trái ngược hoàn toàn mà ~ chẳng trách sao mỗi lần đi qua cửa đại học F, tôi đều yên lặng rơi lệ …

Tôi đã biết tôi sẽ không tốt số như vậy mà, lý tưởng của tôi, giấc mơ của tôi, tất cả đều tan thanh mây khói rồi.

Cũng chính vì như vậy, Nhược Thần trở thành thứ để điều tiết cơn giận duy nhất của tôi. Khi nào không chịu nổi nữa, tôi lại len lén nhìn cậu ta, trong lòng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Aiz, ai bảo cùng các khoa cùng ngành thì có thể học chung chứ. Thiếu gia thường ngồi cùng bàn với tôi, đây là sắc đẹp đưa đến tận cửa nha, không nhìn thì đúng là lãng phí.

Nhìn thử xem, đúng là đàn ông trưởng thành thì thay da đổi thịt mà. Trước kia cậu ta cao gầy, bây giờ thân hình càng lúc càng cường tráng, kỳ lạ là một chút mỡ cũng không có nha, vóc dáng mạnh mẽ cao ngất, không giống những người khác, lúc nào trên người cũng đầy mồ hôi ~~~~

Dáng vẻ khi cậu ta cười lên quả thật là hại dân hại nước mà, đôi mắt đào hoa khẽ nhếch lên, lơ đãng mà bắn tia điện khắp bốn phía, chẳng trách sao đám nữ sinh trong khoa cứ gọi là thần hồn điên đảo, suốt ngày chạy theo cậu ta.

A, mỹ nam quay đầu lại kìa, hử? Đang cười với tôi sao? Nhưng mà, sao ánh mắt của mọi người nhìn tôi có vẻ khó chịu quá vậy chứ?!!

“Du Hoan Hoan, nước miếng của cậu chảy xuống sách rồi kìa.”

Tôi lúng túng quay đầu sang chỗ khác lau miệng, trong lòng thầm giết cậu ta một ngàn lần ~~~ đây chỉ là phản ứng sinh lý bình thường của loài người thôi mà, có cần phải vạch trần rõ ràng vậy không, hu hu ~

Lúc này, giáo sư anh minh thần võ của chúng tôi bắt đầu lên tiếng, “Đến giờ lên giải đề hôm qua tôi đã giao, ừm . . .”

Ông ta lật lật tờ danh sách, “Loại ABB đi.”

Haiz, giáo sư của chúng tôi tên Ứng Minh, ông ta cũng không tệ, chỉ là mỗi ngày đi học đều kêu vài học sinh lên chửi bới cho đã nghiền, hôm nay không biết là ai xui xẻo nữa.

Khoan đã, sao mọi người đều xoay lại thương cảm nhìn tôi chứ, thiếu gia bên cạnh lại càng thương xót hơn nhìn tôi.

“Loại ABB, loại ABB ~~” a a a a! ! ! Không phải là tôi sao?!!

Quả nhiên, ngẩng đầu lên đã nghe thấy ông ta gọi tên tôi, “Du Hoan Hoan ~~~ “

Tôi thoáng cái luống cuống tay chân, giật lấy bút và sách của Nhược Thần, lật vài trang, sau đó nhanh chóng ghi chép lại với tốc độ thần tốc. Đứng dậy, tôi vẫn không chịu ngừng lại,viết thêm vài chữ nữa.

Ứng Minh bắt đầu mất kiên nhẫn, “Du Hoan Hoan, em nhanh lên đi.”

“Vâng ~” Tôi không yên lòng đáp lại, chậm rãi từ từ đi, giỡn à, không thừa cơ hội này viết thêm vài chữ, để cho bị ông bắt sống sao?!

Được rồi được rồi, chỉ cần nhớ kỹ công thức tính toán, viết lên bảng đen là được. Đứng trước tấm bảng đen, tôi đưa tay lên …

“Cạch cạch cạch” Vài âm thanh khó chịu vang lên, Ứng Minh chống tay lên cái bàn bên cạnh, vẻ mặt đen kịt.

Sao vậy? Tôi khó hiểu nhìn Nhược Thần, vai của cậu ta co rúm lại, che miệng, chỉ chỉ vào tay của tôi.

Tôi từ từ nhìn xuống, a a a a a ~~ tôi là ngu ngốc mà, đúng là ngu ngốc mà ~~

Tôi lại dùng bút bi viết lên bảng …