Chu Dư An ngồi một mình trong phòng mà hờn cái mình.
Lúc y tá đến kiểm tra phòng, cậu cũng trưng ra cái bộ mặt sưng sỉa không nói không rằng ấy.
“Là ai đã khiến cho Dư An của chúng ta giận dữ vậy nè?” Y tá đã thân quen với cậu nên nói với giọng rất tự nhiên thân thuộc.
“Không phải bác sĩ Chung của các chị thì còn ai vào đây.”
Cô y tá rót cho cậu một cốc nước ấm, cười trêu: “Không phải em thích bác sĩ Chung lắm à? Ngày nào cũng bác sĩ Chung này bác sĩ Chung nọ, bác sĩ Chung bao giờ đến ạ còn gì.”
Chu Dư An tức khắc chối bay chối biến: “Em không thích.
Đã hung dữ quát em rồi còn tịch thu cơm tối của em nữa chứ.” Nói rồi nhắm tịt mắt, ra chiều hờn dỗi.
Chị y tá đương định nói gì thêm thì bỗng thấy Chung Phất Sơ cầm túi bước vào, nhìn Chu Dư An bằng ánh mắt không rõ ý tứ.
Chị liếc nhìn cái túi trong tay Chung Phất Sơ, thấy nhãn hiệu quen thuộc thì bật cười rồi rời khỏi phòng bệnh.
Chung Phất Sơ đặt hộp cơm lên bàn trên giường bệnh, hỏi: “Ai tịch thu bữa tối của cậu?”
Chu Dư An chợt mở choàng mắt, Chung Phất Sơ đang cúi xuống nhìn cậu, khóe miệng như vương chút nét cười.
Ánh sáng trong mắt cậu phút chốc lóe rực, sau khi hoàn hồn lại cố gắng dằn xuống, vênh mặt hứ tiếng: “Anh mua gì đó? Chưa chắc em đã thích ăn đâu nhá.” Song khóe miệng lại chẳng sao khống chế mà muốn nhếch tớn lên.
Chung Phất Sơ lấy hộp đồ ăn trong túi rồi mở từng hộp, sau đấy lấy đũa đưa cho cậu, bảo: “Không thích cũng phải ăn.”
Chu Dư An nhìn bàn tay cầm đũa của anh, không hiểu sao trong đầu cậu lại thoáng hiện dáng vẻ anh cầm dao phẫu thuật, rồi dùng con dao ấy rạch mở lồng ngực của cậu…
“Đũa không ăn được đâu.” Thấy cậu đực mặt ra, Chung Phất Sơ hiếm khi bật ra một câu nói đùa, tuy rằng nhạt thếch.
Chu Dư An hoàn hồn, chực nhận lấy đũa, song bỗng chạm phải tay Chung Phất Sơ.
Bàn tay ấy nhanh chóng rụt lại, Chu Dư An sững sờ nhìn Chung Phất Sơ, thấy anh đã ngoảnh mặt đi tự lúc nào.
Chu Dư An vội với lại đôi đũa trong tay Chung Phất Sơ.
Toàn bộ phần ăn đều là đồ thanh đạm, còn có một bát cháo thoạt nhìn rất chi là bổ dưỡng.
Phía trên cháo nổi lềnh phềnh mấy quả táo đỏ thẫm, như thể đang giễu cợt món lẩu chua cay độ nãy của cậu vậy.
“…”
Chu Dư An cảm thấy sau khi ăn hết đống này xong, chắc miệng cậu cũng sẽ đi tong vị giác mất.
Cơ mà mấy món này là Chung Phất Sơ đặc biệt mua cho cậu đó, sao có thể so sánh cho được, nên là cậu khấp khởi mừng thầm bắt đầu bưng bát ăn.
Có một số người mỗi khi ăn, bất kể là ăn món gì, đều sẽ cho ta cảm giác rất ngon miệng.
Chung Phất Sơ ngồi xuống cái ghế bên cạnh và trông Chu Dư An ăn một cách ngon lành, có phần nghi ngờ bữa tối mình ăn không phải là cùng một nơi sản xuất với mấy món này.
Sau khi Chu Dư An đổ một tầng bê tông xuống dạ mình xong, thì bắt đầu lén lút ngó Chung Phất Sơ đang ngồi kế cạnh.
“Nhìn gì?” Chung Phất Sơ nhận thấy ánh nhìn của cậu, cất tiếng hỏi thẳng.
“Dạ, à sau khi tan làm anh thường làm gì thế ạ?” Chu Dư An rối rít chuyển chủ đề.
Chung Phất Sơ khựng lại một chốc, chừng như đang suy tư, một lúc sau mới đáp: “Không có gì, chỉ đọc sách, tập thể hình rồi đi ngủ thôi.”
Trời ơi cái sinh hoạt chán ngắt gì thế này, Chu Dư An nghĩ thầm.
Chả bù cho cậu, đời sống sinh hoạt phong phú thôi rồi, hết chơi chỗ này lại đến bay chỗ nọ.
“Anh thích đọc sách gì thế ạ?” Cậu gắng tìm chủ đề chung giữa hai người.
“Sách chuyên ngành.”
“…” Thua.
“Thế còn tập thể hình, anh tập ở đâu ạ?” Cậu có thể đến đó mua thẻ tập.
“Ở nhà.”
“…” Chịu.
Chu Dư An có chút nản lòng, cuộc sống của Chung Phất Sơ nhạt đến cạn cả lời quạu cả mình luôn ý, khiến một thân hoạt bát của cậu cũng chẳng thể nào khoan thủng cho nổi.
Bỗng cậu nhớ hình như Tống Địch Tân đã từng bảo Chung Phất Sơ bị mất ngủ, thế là cậu lại xoay sang hỏi: “Ngủ thì sao? Chất lượng giấc ngủ của anh thế nào ạ?”
Chung Phất Sơ sựng người, nói thật: “Không tính là tốt lắm.”
Chu Dư An hứng khởi liền, bắt đầu liến thoắng: “Em ngủ đỉnh cực luôn ý, ngả lưng ra cái là ngáy khò liền à, sấm đánh bên tai cũng không tỉnh.
Bởi vì trước khi ngủ em sẽ uống một cốc sữa á, thề, anh có thể thử xem sao.”
Đối với một người mắc chứng mất ngủ nặng mà nói thì đây cũng không phải là một kiến nghị hữu hiệu gì cho cam.
Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt như hiến báu vật của cậu, Chung Phất Sơ lại không nỡ chối từ.
“Cuối tuần anh thường làm gì ạ? Cuối tuần em hay đi đánh bóng rổ với bạn, cơ mà giờ không đi được nữa rồi.” Chu Dư An hóa thân thành điều tra viên, không ngừng hỏi han này nọ.
Chung Phất Sơ trông hạt cơm bên mép cậu, không nhịn được bảo: “Ăn cơm đi đã.”
“Dạ, oke ạ.” Chu Dư An sựng chốc, rồi bắt đầu vùi mặt ăn cơm.
Chỉ là cũng chẳng được bao lâu, Chu Dư An lại bật công tắc mồm:
“Chị gái hồi nãy đi cùng anh là bạn gái của anh hở?” Cậu nhìn Chung Phất Sơ bằng ánh mắt đặc vẻ cẩn thận, đôi đũa trong tay cũng bất động.
Chung Phất Sơ thản nhiên đáp: “Bạn đại học.”
Chu Dư An chẳng tin cho lắm, giọng điệu và ánh mắt của chị gái kia khi nhìn Chung Phất Sơ trông đâu có giống là bạn học bình thường.
Cơ mà cậu cũng không dám nói thêm nữa, mặc trong lòng vẫn còn chứa chan lời muốn hỏi.
Trái lại, Chung Phất Sơ bỗng hỏi cậu một câu:
“Sao phẫu thuật mà không báo cho bố mẹ?”
Chu Dư An đáp: “Mẹ em lo lắng thái quá lắm, nếu để bà biết em bị bệnh thì nhất định sẽ vác em về nhà ngay.” Nói rồi thở dài một hơi, tiếp tục bảo, “Bố mẹ em kể hồi năm tuổi em bị ốm một trận suýt chết, quên gần hết chuyện trước kia luôn.
Sau đó cũng ốm vặt liên miên nên bị hai cụ quản chặt lắm.”
Chung Phất Sơ trông dáng vẻ sầu bi nhức nách của cậu, đoạn bảo: “Có bố mẹ quan tâm là một chuyện tốt.”
Chu Dư An không phát hiện ra sự khác biệt trong giọng điệu của anh, hỏi đùa câu: “Anh nhạt nhẽo như vầy là do hồi nhỏ bị bố mẹ quản nghiêm quá đúng hông?”
Cậu mường tượng ra dáng vẻ Chung Phất Sơ thuở nhỏ, chắc chắn là mỗi ngày sau khi tan học sẽ ngoan ngoãn cắm đầu vào làm bài tập về nhà.
Rồi lần thi nào cũng vác về danh hiệu đầu bảng, khiến bố mẹ tự hào cực kỳ.
Khóe miệng Chung Phất Sơ khẽ giật giật, vẻ u ám thoáng qua đáy mắt.
Anh lướt qua đề tài này: “Bao giờ bạn cậu đến?”
Chu Dư An ngẩn người, đáp: “Chắc mai ạ.”
Đúng lúc này, di động của cậu bỗng rung lên bần bật.
Cậu cầm lên xem, sắc mặt thoắt cái biến đổi, là mẹ cậu gọi tới.
“Lạc Lạc này, sao số bước chân ở WeChat của con dạo này ít thế? Toàn ở nhà à?”
Chu Dư An không ngờ mình lại quên xừ mất chuyện này mới chết.
Bộ não cậu vận động hết công suất, tự nhiên cái khó ló cái khôn mà đáp: “Dạo con ở công ty suốt để làm gấp một số hợp đồng nên không đi đâu mấy ạ.”
Minh Nghiên nửa tin nửa ngờ: “Sao chỗ con im ắng thế? Vẫn đang ở công ty à? Từ Hành cũng thật là, công ty của nó lại bắt con vất như thế, ở công ty thì sao mà ăn uống ngủ nghỉ hẳn hoi cho được?”
Chu Dư An vội vàng với lấy quyển sách bên cạnh rồi lật lật mấy trang tạo âm thanh giở hợp đồng, đồng thời đáp: “Môi trường công ty tốt lắm mẹ, có phòng nghỉ đặc biệt, với cả cơm nước đều được đưa tới tận mồm thôi.
Mẹ cứ yên tâm nha mẹ, con không vất vả xíu nào luôn á.”
Minh Nghiên hiển nhiên vẫn không yên lòng: “Từ Hành đâu? Đưa máy cho mẹ nói chuyện với nó, mẹ muốn dặn nó chút chuyện.”
Chu Dư An khóc không ra nước mắt: “Từ Hành có việc ra ngoài rồi mẹ.”
“Thế thì đưa máy cho đồng nghiệp để mẹ nói chuyện.”
Chu Dư An quýnh cả mông, nhìn Chung Phất Sơ bên cạnh, dùng khẩu hình nói ba chữ “giúp em với” rồi nhét di động vào tay Chung Phất Sơ.
Chung Phất Sơ ngần ngừ nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền tới giọng của một người phụ nữ trung niên, có hơi hơi quen thuộc.
Trong đầu anh bỗng xẹt qua thứ gì đó như luồng điện, song lại chẳng thể bắt được nó.
“Cháu là đồng nghiệp của Dư An đúng không? Cô là mẹ của thằng bé đây.”
Chung Phất Sơ đáp: “Cháu chào cô.”
“Là thế này, Dư An nhà cô sức khỏe không tốt.
Hiện nó đang ở thành phố này công tác, lại không cho cô tới cùng, nên cô rất mong các cháu là đồng nghiệp có thể chăm sóc nó nhiều hơn, được không cháu?”
Thanh âm của bà mang theo chút kiêu căng chẳng thể che giấu, nom kiểu không giống như đang nhờ người khác chăm sóc cho con mình, mà là ra lệnh.
Chung Phất Sơ cũng không ngắt lời bà, sau cùng nói: “Vâng.”
Minh Nghiên lại hạ giọng hỏi: “Thằng bé có thân thiết với đồng nghiệp nữ nào không? Hoặc là nó có ở riêng với cô gái nào trên công ty không?”
Chung Phất Sơ khẽ nhếch khóe miệng đáp lại: “Chuyện này cháu không rõ lắm ạ.”
Minh Nghiên dường như thở dài một hơi, bảo Chung Phất Sơ chuyển điện thoại qua cho Chu Du An rồi tiếp tục nhồi cho cậu một tràng, sau cùng chốt câu: “Cậu đồng nghiệp này của con nghe chừng hơi lạnh lùng, có phải có xích mích gì với con không thế?” rồi mới chịu cúp điện thoại.
Chu Dư An thở phào nhẹ nhõm, ngượng ngùng nói với Chung Phất Sơ: “Ban nãy cảm ơn anh nhiều ạ, không khiến em bị lộ tẩy.
Ừm, mẹ em là vậy đấy, có hơi dông dài xíu, anh đừng để bụng ha.”
Chung Phất Sơ không nghĩ rằng mình đã giúp được cho cậu chuyện gì: “Không có gì, cô cũng là quan tâm cậu nên mới thế.”
Chu Dư An cười đến vô tâm vô phế, “Thực ra em vẫn mong mình có anh trai, thế thì áp lực sẽ không còn lớn như này nữa.”
Chung Phất Sơ nhìn cậu, rồi dõi mắt ra ngoài cửa sổ.
Ánh đèn bên ngoài song cửa vẫn rực rỡ là thế, có người được bao bọc trong vòng xoáy cưng chiều của người thân, có người lại chẳng có gì.
Cuộc sống vẫn hối hả không ngừng trên từng giây từng phút, chẳng thể nào ngơi nghỉ.
Sau này, Chung Phất Sơ vẫn hay nghĩ, rằng nếu lúc ấy anh biết người phụ nữ đó là ai, thì nhất định anh sẽ không nghe cú điện thoại ấy.
Hoặc chăng nếu anh có thể nhận ra giọng nói của người phụ nữ vào thời điểm đó, thì hết thảy mọi chuyện về sau sẽ không bao giờ xảy ra.
Ký ức sau hai mươi năm đằng đẵng đã như gió, tựa ảo ảnh, đã sớm chẳng thể nắm bắt, nhưng lại vẫn ẩn núp trong giấc mộng của anh hằng đêm, ngày ngày tra tấn dày vò.
Chu Dư An cố ý ăn cực chậm cực chậm, cốt là để Chung Phất Sơ ở lại với cậu lâu hơn.
Hai người thi thoảng nói với nhau đôi lời, và vẫn là cậu nói nhiều, Chung Phất Sơ chêm dăm ba câu.
Có điều cơm thì cũng có lúc phải ăn xong, mà người cũng có khi phải rời khỏi.
Cuối cùng Chu Dư An hỏi về sinh nhật của Chung Phất Sơ.
Chung Phất Sơ trầm mặc một lúc mới đáp: “Mùng 8 tháng 7.”
Chu Dư An ghi tạc trong lòng.
Giờ đã là cuối tháng sáu, cũng không xa sinh nhật anh là mấy.
Trước khi Chung Phất Sơ rời đi, Chu Dư An nhẹ giọng bảo thêm câu: “Bác sĩ Chung, hẹn gặp lại vào ngày mai nha.” Thật giống như hai người vẫn luôn gặp nhau mỗi ngày vậy.
“Ngày mai gặp.” Chung Phất Sơ lên tiếng đáp lại, khép cửa phòng xoay người bước đi.
Anh lái xe trở về căn nhà trống vắng không người chờ đợi, vào phòng thể dục chạy một tiếng rồi đi tắm, sau đó vào phòng làm việc đọc sách, đúng mười một giờ thì lên giường đi ngủ.
Hết thảy mọi thứ đều vẫn hệt như trước, chỉ trừ trước khi ngủ sẽ nhận được thêm một tin nhắn ngắn.
“Bác sĩ Chung nhớ uống sữa nha, thật sự rất hiệu quả đấy ạ.
Chúc anh ngủ ngon ^^”
Chung Phất Sơ ngẩn người, ngồi bần thần nhìn Pikachu bằng bông kế cạnh.
Cuối cùng vẫn đứng dậy đi rót một cốc sữa rồi chau mày uống cạn.
——–
Tan làm hôm đó, Tống Địch Tân bèn đến Vãn Chung Gia Viên một chuyến.
Gã muốn tìm hiểu thêm về quá khứ của Chung Phất Sơ thông qua Chung Mục Viễn, chủ của trại trẻ mồ côi Vãn Chung Gia Viên.
Vãn Chung Gia Viên là một khu nhà vườn ở ngoại ô thành phố, chung quanh có trồng một số loại rau củ như dưa chuột, cà chua, ớt,… Thoạt nhìn là do thành viên trong trại trẻ tự tay chăm bón.
Lúc gã đến, Chung Mục Viễn đang nằm thảnh thơi trên ghế hóng gió.
Mái tóc ông giờ đây đã bạc trắng, nhưng trông ông quắc thước lắm.
Đôi mắt đã đục ngầu nơi ông tỏ rõ cái sự độ lượng và hiểu rõ sự đời.
Trong sân thì có mấy đứa nhỏ đang chơi cờ vây và đọc sách, một khung cảnh thật thơ mộng và yên bình.
Sau khi Tống Địch Tân nói rõ mục đích khi đến, Chung Mục Viễn bèn đưa gã vào phòng, rót cho gã một tách trà rồi nói: “Thằng nhóc Phất Sơ này, hầy, thật lâu đây trước tôi đã cố gắng khai sáng cho nó nhưng rồi cũng vô dụng, nó không thể tự mình thoát ra được.”
Ông phe phẩy cái quạt giấy trong tay, nhớ lại rạng sáng hôm ấy, cái ngày cách đây hai mươi năm.
Đó là vào tháng 7, thời điểm nóng nhất trong năm, ông đang ở thành phố Trạch Nam để xử lý công việc.
Bởi trong trại trẻ có một đứa nhóc đột nhiên bị ốm, nên ông phải lái xe về Văn Hoa ngay trong đêm.
Trên đường cao tốc nối liền hai thành phố vào rạng sáng cũng chẳng có mấy xe chạy.
Trời thì tờ mờ, ông lái xe cũng không nhanh, chợt thấy phía trước có một đứa trẻ đang rê từng bước chầm chậm bên lề đường, bộ dáng chật vật tơi tả.
Ông không rảnh chú ý đến việc khác, vội vàng đậu xe vào vạch dừng khẩn cấp của đường cao tốc, rồi chạy xuống xem đứa trẻ kia.
Đó là một cậu bé ăn mặc rách rưới, độ chừng mười tuổi, đang nắm chặt một cái đồ chơi lấp lóe ánh đèn.
Mặt mũi cậu lấm lem bụi đất, duy chỉ có đôi mắt là vẫn sáng ngời, ánh mắt tỉnh táo và quật cường khôn cùng.
Ông không chần chừ lập tức bế thốc đứa trẻ lên xe.
Đi bộ trên đường cao tốc quá nguy hiểm, ông cũng không thể mặc kệ mà ngồi xem được.
Cậu bé ấy cũng chẳng hề phản kháng, ngay sau khi lên xe đã ngủ gục ở băng ghế sau.
Về đến thành phố Văn Hoa rồi ông mới phát hiện cậu bé đã ngất xỉu, khắp mình mẩy chằng chịt vô vàn vết thương lớn nhỏ, và hết thảy đều đã nhiễm trùng lở loét, quả thực thảm không nỡ nhìn.
Ông vội vàng đưa cậu bé đến bệnh viện.
Đến nơi, bác sĩ vừa thấy vết thương của cậu bé thì lập tức báo cảnh sát, báo hại Chung Mục Viễn suýt bị hiểu lầm thành tội phạm.
Sau đó cảnh sát cũng không tìm được gia đình của cậu bé, như thể cậu bé đột nhiên xuất hiện trên thế giới này vậy.
Những tháng ngày điều trị ở bệnh viện, cậu bé không hề hé răng kêu đau một lần nào, chừng như không có tri giác.
Bàn tay cậu vẫn siết chặt món đồ chơi nom bẩn thỉu và chẳng còn sáng đèn nữa.
Hình như ông đã từng thấy món đồ chơi đó trong phim hoạt hình Nhật Bản mà trẻ em hay xem thì phải.
Ông hỏi cậu bé: “Con tên là gì?”
Cậu bé vẫn im lìm chẳng nói chẳng rằng.
Ông không còn cách nào, đành phải nhận nuôi cậu bé và đặt cho cậu một cái tên mới.
Ông nói với cậu bé rằng: “Đời người cũng giống như một cái cây, bất kể là cành lá tươi tốt hay lá rụng suy tàn, thì gốc rễ và cái tên của con vẫn sẽ luôn ở đó, kiếp này không bao giờ có thể vứt bỏ được.
Hy vọng con có thể dũng cảm đối mặt với quá khứ, ‘Phất vong bản sơ[1], vậy đặt tên con là Phất Sơ đi.”
[1] Câu gốc là弗忘本初, có nghĩa là không quên gốc rễ/cội nguồn của mình.
Kết quả là một lời thành sấm, về sau Chung Phất Sơ thật sự chẳng thể nào thoát được khỏi “bản sơ” của mình, nhằng nhịt quấn quanh, hằng đêm mộng hồi.
“Nếu tôi biết quá khứ khiến thằng bé khốn khổ như vậy, tôi cũng chẳng đặt cho nó cái tên như thế.”
Chung Mục Viễn không khỏi cười khổ.
Ông vốn là giáo sư khoa Văn học của trường Đại học Văn Hoa, sau khi từ chức thì lập nên trại trẻ mồ côi này.
Đối với những đứa trẻ không có họ tên như vậy, ông đều sẽ dùng họ của mình và đặt tên cho bọn trẻ, đa phần đều sẽ đặt những cái tên có ngụ ý.
Tống Địch Tân nhớ lại đống Pikachu mà gã nhìn thấy khi ở nhà Chung Phất Sơ, trong đầu cuối cùng cũng có câu trả lời.
Món đồ chơi phát sáng ấy chính là ánh sáng duy nhất và là chỗ dựa cho Chung Phất Sơ, người đang lâm vào hoàn cảnh tuyệt vọng lúc bấy giờ.
“Anh ấy chưa từng kể với ông về quá khứ của mình ạ?” Gã quả thực không thể hình dung nổi một đứa trẻ mười tuổi sẽ đi trên đường cao tốc với thương tích khắp mình mẩy như thế nào.
Chung Mục Viễn lắc đầu, thở dài đáp: “Ngay cả tên mình mà thằng bé cũng chẳng nói cho tôi, giống như là sinh ra từ tảng đá vậy, mà trên thế giới này hình như cũng chẳng có ai tìm nó.
Đứa trẻ nhỏ như vậy sao có thể có tính cách như thế chứ, không hề chảy một giọt nước mắt nào, một câu cũng không nói.”
Thoạt đầu, Chung Phất Sơ mới tới Vãn Chung Gia Viên thì y hệt một con nhím, trốn trong góc không nói không rằng, và cũng không một ai dám đến trêu chọc cậu.
Một đôi mắt chứa nặng tăm tối u ám, sẽ chỉ buông xuống cảnh giác khi đối mặt với Chung Mục Viễn.
Chung Mục Viễn cho cậu đi học, dạy cậu trồng hoa, đánh cờ, và còn dạy cậu chơi cổ cầm để lấy tu thân dưỡng tính.
Thêm nữa, đa phần những đứa trẻ trong cô nhi viện đều rất thật thà và đáng yêu, đặc biệt là có Diệp Lan và Chung Nguyên, hai đứa nhỏ xấp xỉ tuổi đã luôn ở bên bầu bạn với Chung Phất Sơ, vậy nên cậu mới có thể dần dần hòa nhập được vào gia đình này.
Tống Địch Tân nghe đến đây bèn hỏi: “Chung Nguyên hiện giờ đang ở đâu ạ?” Sao gã chưa từng nghe Chung Phất Sơ nhắc tới?
Đôi mắt đục ngầu nhuốm thêm mấy phần bi thương ảm đạm, ông thở một hơi dài, rồi mới lên tiếng: “Hồi Chung Nguyên mười sáu tuổi được chẩn đoán có khối u ác tính trong phổi.
Chúng tôi đều phải tìm cách xoay tiền cho thằng bé phẫu thuật.
Những đứa gọi là lơn lớn, gồm cả Chung Phất Sơ lúc ấy đang học lớp mười hai, đều phải ra ngoài đi làm kiếm tiền.
Về sau tiền kiếm được gần đủ rồi nhưng phẫu thuật không thành công, Chung Nguyên vẫn rời khỏi thế giới này.”
Tống Địch Tân không ngờ còn có chuyện như vậy, vội vàng nói vài câu an ủi Chung Mục Viễn.
“Ông bảo Chung Phất Sơ đi làm xoay tiền cho Chung Nguyên chữa bệnh, nhưng khi đó anh ấy mới có mười tám, hãy còn đang đi học thì có thể kiếm tiền kiểu gì ạ?” Tống Địch Tân không nhịn được hỏi.
Chung Mục Viễn run run rẩy rẩy đứng lên, xoay người lấy trong tủ ra một tấm ảnh rồi đưa cho Tống Địch Tân xem.
Khung cảnh trong ảnh hình như là một buổi hòa nhạc, dưới khán đài có rất nhiều khán giả đang ngồi ngước mắt xem.
Trên sân khấu là một cậu thiếu niên mặc áo trắng dài, cúi đầu ngồi gảy đàn sau tấm bình phong.
Rõ ràng chẳng thể thấy mặt, nhưng chỉ qua một bóng người cao gầy yên tĩnh, tựa như có thể nghe được tiếng đàn lảnh lót hoà với gió mây thoát ra dưới đôi bàn tay của người ấy.
“Tài gảy đàn của tôi không cao nên chỉ có thể dạy Phất Sơ nhăng nhít vài cái.
Sau đấy Chủ tịch Hiệp hội cổ cầm[2] Lục Linh Cửu đã nhận Phất Sơ làm học trò rồi thường xuyên cho thằng bé tham gia biểu diễn, thi thoảng cũng có tiệc riêng mời thằng bé đi đàn, nếu may mắn thì có thể kiếm thêm chút đỉnh.”
[2] Cổ cầm 古琴: là một loại nhạc cụ của Trung Quốc thuộc bộ dây dạng gảy gồm có 7 dây.
Đàn này được chơi từ thời cổ đại, thi thoảng người Tàu sẽ nhắc tới nó như là “cha của âm nhạc Trung Quốc” hoặc “nhạc cụ của hiền nhân”.
Xem thêm tại đây.
Một bác sĩ phẫu thuật khoa ngoại lại là một nghệ sĩ cổ cầm, điều này thực khiến Tống Địch Tân cảm thấy có phần mới lạ.
Cuối cùng gã hỏi: “Ông còn nhớ ngày mình nhận nuôi anh ấy không ạ?”
“Mùng 8 tháng 7, tôi vẫn luôn nhớ rõ.”
———
Đêm ấy, Chu Dư An đã có một giấc mơ lạ kỳ.
Khung cảnh trong mơ là khu vườn xanh mởn trong biệt thự nhà cậu.
Làn gió ban mai nhẹ vương tươi mát và thơm ngọt, cậu đang ngồi trên một chiếc xích đu nho nhỏ, sau lưng chẳng rõ là ai đang đẩy đưa.
Cậu bay vút lên cao rồi lại hạ xuống, tiếng cười khanh khách và tiếng reo hò vang dội khiến những chú chim Sơn Ca giật mình vỗ cánh, từng chậu hoa chứa cánh hồng leo rực rỡ nở rộ.
Kế tiếp, cậu lại mơ thấy một chàng trai mặc sơ mi trắng ngồi dưới tán hoa gảy đàn.
Thế nhưng ánh mắt chàng trai ấy nhìn cậu lại bị che khuất trong màn mưa nặng hạt.
Cậu co chân đuổi theo chàng trai ấy, tay cầm chắc chiếc ô, chạy thật nhanh thật nhanh, tưởng như mãi mãi chẳng thể nào đuổi kịp.
Hôm sau cậu tỉnh rất muộn, ngoài cửa sổ trời quang mây tạnh, ánh mặt trời rạng rỡ rọi thẳng vào không chút keo kiệt.
Cậu xem đồng hồ thì thấy đã là chín giờ, chắc Chung Phất Sơ đã đến và lại đi rồi.
Cậu không khỏi thở dài chán nản.
Cái đầu này, sao mà lại quên đặt báo thức thế không biết.
“Thanh niên mà thở ngắn than dài gì thế.” Lý Tuệ Đình bước vào, đặt cái túi trong tay xuống bàn.
Chu Dư An nhìn cái túi, khịt khịt mũi, ngửi được mùi hương thoang thoảng bay ra, hỏi: “Đây là cho em hở?”
Lý Tuệ Đình cười đáp, “Hồi nãy bác sĩ Chung mang đến cho cậu nhưng cậu vẫn đang ngủ, nên vẫn để ủ ở hộp giữ nhiệt.”
Cành lá héo hon rủ gục nãy giờ đột nhiên tràn trề sức sống mà vươn thẳng, Chu Dư An vui đến mức thanh âm cũng cất cao: “Giờ bác sĩ Chung đang ở đâu thế? Em muốn đích thân đến cảm ơn anh ấy.”
Lý Tuệ Đình lại nói: “Cậu cứ đi lung tung thế, bác sĩ Chung thấy lại càng không vui đâu.”
Chu Dư An nài nỉ: “Em sẽ đi thật chậm thật chậm, tuyệt đối không nhảy nhót lung tung, chị nói cho em biết đi mà.”
Lý Tuệ Đình sao chống cự nổi chiêu này, đành chào thua: “Cậu ăn cơm trước đi đã.
Sáng nay bác sĩ Chung không có ca mổ, giờ chắc là đang ở chỗ ông Lục giường số 15 ở Khu ngoại trú cho bệnh đặc biệt[3].” Dứt lời, lại dặn thêm câu: “Cơ mà nhớ là đừng có bảo là chị nói cho cậu biết đó.”
Chu Dư An tất nhiên là đồng ý ngay tắp lự, bắt đầu ngốn đồ ăn như vũ bão.
Ăn xong bèn hỏi y tá cách đến khu điều trị đặc biệt rồi xách theo bình dẫn lưu đi bộ đến đó.
Trong hành lang là một khung cảnh ồn ào, có người ho khù khụ điên cuồng, lại có người than ngắn thở dài vì cơn đau mà căn bệnh mang tới.
Cậu cẩn thận tránh người đi đường, lướt người sượt qua vai nhau mà rời khỏi.
Khu ngoại trú cho bệnh đặc biệt không ở cùng tòa nhà với khu phòng bệnh bình thường.
Nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều, đoán chừng là đặc biệt chuẩn bị cho cán bộ lãnh đạo.
Còn chưa bước tới phòng số 15, cậu đã tựa hồ nghe thấy loáng thoáng tiếng đàn.
Bất giác, cậu đặt nhẹ bước chân, rảo đến trước cửa phòng bệnh.
Cửa không đóng, cậu đứng nghiêng bên cửa, ghé mắt nhòm vào.
Bức màn tuyết tinh bị gió thổi phật tung lên.
Có một người mặc chiếc áo trắng dài sạch sẽ, trên đầu gối đặt một chiếc cổ cầm Tiêu Diệp thức[4].
Ánh mặt trời lờn vờn tạo thành một vầng hào quang tinh tế huyền ảo quanh người anh, mà những ngón tay từ đôi bàn tay đã biết bao lần cầm dao phẫu thuật giờ đang uyển chuyển gảy từng dây đàn thanh mảnh, thanh âm réo rắt sao mà tròn đầy, mà tinh tế đến vậy.
Ông lão trên giường bệnh đeo mặt nạ thở, những đường ống lạnh lẽo cắm khắp mình mẩy, ngay cả ánh nắng rực rỡ là thế cũng chẳng sao gột được đi bóng tà dương nơi ông.
Chỉ có máy móc vô tình là chứng tỏ sự tồn tại của sinh mệnh yếu ớt ấy.
Dẫu đớn đau dẫu thống khổ là vậy, thế nhưng đôi bàn tay già nua nhăn nhúm của ông lại khẽ rung động, tựa hồ đang hòa vào nhịp phách của tiếng đàn.
Vốn là một chốn tầm thường trong bệnh viện, nơi những tấm thân phải hứng chịu sự tra tấn của thể xác, oằn mình chờ được cứu rỗi và giải thoát.
Ấm áp, băng lạnh, khổ cực, đớn đau đều cố thủ ở chốn này, ấy nhưng lại tựa như đã được tiếng đàn du dương dần dà xua tán.
Chu Dư An hãy đứng đấy, không xông vào trong bức họa nơi kia.
Cậu như một con thuyền cô độc lang bạt giữa hồ, chỉ cảm thấy tiếng đàn rõ ràng gần là thế, mà lại xa là vậy.
Từ trong mênh mông sóng lớn, nó rẽ nước quạt mây, băng rừng vượt thác mà xà vào lòng cậu.
Ký ức đã ngủ đông bấy lâu bắt đầu rục rịch nhốn nháo, và những ái mộ thuở thiếu niên cũng bén rễ đâm chồi.
Cậu nhớ ra một người, cách đặng mười hai năm.
———–