Đây là lần đầu tiên Chu Dư An nghe thấy Chung Phất Sơ khen ai đó dễ thương đấy, còn dùng từ “bạn nhỏ” tình thương mến thương như thế nữa. Cậu không khỏi hỏi: “Dễ thương nhất là dễ thương như nào ạ?”
Chung Phất Sơ đáp: “Dễ thương giống em đó.”
Chu Dư An đỏ mặt, xấu hổ cúi đầu, dụi trán vào ngực Chung Phất Sơ, thì thầm với anh: “Em hâm mộ em trai anh lắm ý, em có thể gặp cậu ấy không ạ?”
Chung Phất Sơ đưa tay khẽ mơn trớn tóc cậu, thay vì trả lời, anh lại hỏi: “Hâm mộ gì thế?”
“Hâm mộ vì có một người anh trai như anh, nếu em mà có anh trai như anh thì tốt biết bao!” Cậu nói xong lại thấy không đúng, bèn lắc đầu liên hồi, “Không không không, so với anh trai, em càng muốn có một người bạn trai như anh hơn!”
Suy cho cùng có anh trai thì cũng sẽ có chị dâu, cậu chỉ muốn một mình độc chiếm Chung Phất Sơ thôi.
Cậu đã không thấy nỗi mất mát thoáng hiện trong mắt Chung Phất Sơ, nói tiếp:
“Nhắc đến anh trai mới nhớ, tối qua tự nhiên em mơ một giấc rất thực luôn, như là đã trải qua thật rồi ý. Trong mơ em cả một anh bị nhốt vào một cái lồng tối thui, em không biết anh ấy là ai nhưng em dựa dẫm anh ấy lắm. Em thì sợ quá nên khóc, thế là anh ấy quẹt một que diêm xong bảo sẽ đưa em về nhà, sau đó…”
Nói đến đây bỗng sựng lại, Chu Dư An nhớ ra rồi, hôm qua cậu mơ giấc mơ này là ở Đường Hoàng, hình như là bị ai đưa vào phòng. Lúc đầu tỉnh lại thì thấy trời tối thui, cậu sợ quá đến đau âm ỉ cả ngực, và “giấc mơ” này đã xuất hiện trong đầu cậu vào chính lúc ấy.
“Sau đó thì sao?” Giọng Chung Phất Sơ cất lên kéo cậu thoát khỏi dòng suy nghĩ. Cậu nhấc mắt nhìn, phát hiện ánh mắt Chung Phất Sơ nhìn cậu có mấy phần nôn nóng.
“Sau đó… không biết là ai đã đón em về nhà. Còn anh ấy thì bị bỏ lại lồng, lúc đi em thấy anh ấy cứ nhìn em mãi, nhìn em.”
Chu Dư An ủ rũ cúi gằm mặt, mang theo chút giọng mũi, nói: “Tuy chỉ là mơ thôi, nhưng chỉ cần nghĩ đến cảnh đó là em lại rất đau lòng. Cái lồng đó tối thui, chắc anh ấy sợ lắm. Thật tiếc em đã không đưa được anh ấy về nhà, chắc chắn anh ấy sẽ trách em.”
Cậu đã gặp nhiều ác mộng, nhưng giấc mơ này khiến cậu thấy buồn và đau lòng đến khó hiểu. Thứ khiến cậu ấn tượng nhất trong giấc mơ là ánh mắt mà anh ấy nhìn cậu, tuy cậu không thấy rõ, nhưng chẳng hiểu sao hễ nghĩ tới là trái tim cậu lại nhức nhói.
“Anh ấy sẽ không trách em đâu.” Chung Phất Sơ bỗng nhiên nói ra câu này.
Chu Dư An kinh ngạc ngẩng đầu, Chung Phất Sơ đang nhìn cậu, ánh mắt nồng đượm cảm xúc, nặng nề nhìn khiến cậu không hiểu.
“Sao anh biết?” Chu Dư An hỏi, chợt thấy đôi mắt Chung Phất Sơ hình như hơi ửng hồng.
Vừa định hỏi anh sao thế, Chung Phất Sơ đã quay mặt đi, khàn giọng nói:
“Em có thể về nhà, nhất định anh ấy sẽ rất vui mừng.”
Phẫu thuật xong cơ thể vẫn còn rất yếu, Chu Dư An chẳng mấy đã ngủ thiếp đi. Chung Phất Sơ ngồi lại bên giường, chăm chú ngắm Chu Dư An đang an yên say ngủ.
Khoảnh khắc Chu Dư An hỏi về em trai anh, ngay lúc ấy anh chợt dâng lên một suy nghĩ bốc đồng.
Anh rất muốn nói với cậu, rằng cậu chính là bạn nhỏ đáng yêu nhất trên đời này của anh.
Nhưng đến tận bây giờ, cậu vẫn không biết rằng mình còn có một người anh trai, thậm chí cậu còn quên mất đứa “con trai” của giúp việc từng sống trên gác xép nhà mình, người luôn dõi mắt nhìn cậu, trông cậu dần lớn lên, lặng lẽ đuổi theo cậu nhưng không dám lại gần.
Cậu không biết mối quan hệ phức tạp giữa họ, không biết đoạn quá khứ chẳng mấy dễ chịu cách đặng hai mươi năm, lại càng không biết anh phải cần bao nhiêu dũng khí mới dám ôm lấy cậu một lần nữa.
Cả đêm qua anh ngồi lặng bên giường bệnh của Chu Dư An, trăn trở đau khổ vì một quyết định, gần như thức trắng cả đêm.
Kỳ thực mấy ngày qua chẳng có đêm nào anh có thể yên giấc, cho dù đang ngủ rồi, cũng sẽ bị giấc mơ đánh thức.
Chỉ là giấc mộng đã không còn là ác mộng xưa giờ nữa, mà trở thành tiếng khóc nấc của Chu Dư An, là đôi mắt ngấn lệ nhìn anh, là từng câu nghẹn ngào khẽ hỏi: “Còn em thì sao?”
Anh lại phải bắt đầu dùng lại thuốc ngủ vào ban đêm, ban ngày thì ném mình vào guồng quay công việc. Cả ngày lẫn đêm đều không được an ổn, gần như biến mình từ người sống sờ sờ thành người hấp hối.
Ngặt nỗi cường độ công việc dù có cao đến mấy cũng chẳng làm nên trò trống gì. Anh vẫn sẽ nán lại giường số 42 lúc đi kiểm tra phòng, vẫn sẽ vô thức ngước mắt lặng nhìn về hàng ghế chờ ngoài phòng khám, vẫn sẽ vô thức đứng bên ngoài văn phòng khoa ngoại lồng ngực để xem người có ghé đến hay không…
Những kỷ niệm ẩn giấu trong từng ngóc ngách của bệnh viện như một nhà tù vô hình, khiến người ta khó lòng cất bước.
Giống như kết thúc một giấc chiêm bao ngắn ngủi, anh bị buộc phải tỉnh dậy và mang theo gánh nặng bước về phía trước. Anh cứng rắn lột sự mềm mại đã bén rễ nơi đáy lòng, mặc cho máu tươi chảy đầm đìa, giống như hai mươi năm trước, hai người lại quay về đôi ngả xa lạ, duyên phận chia lìa.
Nhưng tất thảy những điều này, đã hoàn toàn sụp đổ vào đêm qua.
Khi anh nhìn thấy Chu Dư An nằm im trên bàn phẫu thuật, nhìn thấy bọn họ suýt thì vĩnh viễn xa lìa, khoảnh khắc ấy, bao lùi bước, bao nhẫn nhịn đã thành công dã tràng, hết thảy kiên trì giả tạo mà lý trí xây lên đã ầm ầm sụp xuống.
Đến lúc ấy anh mới biết rằng, có kỷ niệm cả đời này sẽ không thể quên đi, có người cả kiếp này cũng không thể nào dứt bỏ.
Anh bần thần ngồi suy nghĩ cả đêm, đến khi tia nắng ban mai đầu tiên ló rạng rọi vào căn phòng tối, anh đã đưa ra quyết định cho cuộc đời này của mình.
Cuộc đời có được mấy lần hai mươi năm, anh đã đánh mất và đau khổ hai mươi năm rồi, những tháng năm còn lại của sinh mệnh, anh không muốn người quan trọng nhất trong cõi đời này của anh sẽ sống ở một nơi mà anh không nhìn được thấy.
“Phất Sơ!”
Chung Phất Sơ hoàn hồn, Chu Dư An chau mày như gặp ác mộng, liên tục gọi tên anh. Anh nắm lấy bàn tay Chu Dư An, cúi người đặt lên bàn tay cậu một nụ hôn.
————
Trong cuộc đời coi đau đớn là kẻ thù của mình, Chu Dư An chưa bao giờ cảm thấy nằm viện lại hạnh phúc đến nhường này. Chung Phất Sơ tạm thời chưa cần đi làm, cả ngày đều ở bên với cậu. Do tay phải cậu bị thương nên Chung Phất Sơ không cho cậu làm gì cả, phục vụ cậu từ A đến Z, đến cả cái kẹo cũng phải bóc vỏ xong mới đút vào miệng cậu.
“Cửa sổ đối diện có người! Giết nó!”
“Á bom đến! Chạy chạy anh ơi!”
“Oa, được của nó, tối nay ăn gà rồi! Người yêu em đỉnh của chóp luôn!” Chu Dư An dựa nửa người vào lòng Chung Phất Sơ, chọc ngón trỏ trái vào màn hình, chụp lại màn hình chiến thắng PUBG.
Vì không chịu nổi buồn chán, với cả bất lực không chơi được game với cái tay tàn của mình, nên cậu đã bảo Chung Phất Sơ chơi game giúp cậu. Vốn cậu định làm quân sư quạt mo chỉ Chung Phất Sơ chơi, ai dè Chung Phất Sơ mới chơi ba bốn ván đã quen tay, còn giúp cậu ăn gà[1] mấy lần.
[1] Ăn gà tức chiến thắng trong một ván PUBG, khi thắng màn hình sẽ hiện chữ “Chicken chicken winner” nên Tàu mới gọi là ăn gà nha các ông.
Cậu tính bảo Chung Phất Sơ chơi thêm ván nữa, song thấy Chung Phất Sơ đã tắt di động rồi bỏ xuống giường, kế đó ôm lấy cậu, ghé tai cậu hỏi: “Tối nay muốn ăn gì?”
Chu Dư An cảm thấy bên tai ngưa ngứa, bèn dụi người trong lòng Chung Phất Sơ, kết quả là eo bỗng bị véo nhẹ cái. Cậu ngẩng lên dựa đầu vào vai Chung Phất Sơ, ra chiều nghĩ ngợi.
“Ừm, em muốn ăn gà.”
“… Chơi thế đủ rồi, mắt phải nghỉ ngơi.” Chung Phất Sơ bảo một cách nghiêm túc.
Chu Dư An nghe thế thì buồn cười quá, cười đến rung cả bả vai, rồi xong, đụng ngay vào vết thương trên ngực, vui quá hóa đau kêu lên tiếng, nhăn hết mặt mày: “Em muốn ăn gà thật mà, con gà mà xòe ra hai cái cánh ý.”
Chung Phất Sơ buông cậu ra, vén áo kiểm tra băng gạc, cau mày nói: “Mới tăng thêm giảm đau, vẫn đau sao em?”
Chu Dư An yêu cực kỳ cái dáng vẻ lo lắng cho cậu như này của Chung Phất Sơ, vì thế cố ý gật đầu bảo: “Đau lắm ạ, nhưng anh hôn em một cái là hết ngay.”
Chung Phất Sơ thở dài, hôm nay Chu Dư An đã dùng lý do trẻ con này để đòi anh hôn ba, bốn lần rồi. Anh biết Chu Dư An vẫn ít nhiều lắng lo về mối quan hệ của cả hai lúc này. Nhưng anh cũng không hề mất kiên nhẫn với cậu, vẫn cúi người nâng cằm cậu lên rồi đặt xuống một nụ hôn.
Chu Dư An vốn tưởng rằng Chung Phất Sơ sẽ hôn phớt như mấy lần trước, chứ không ngờ nụ hôn lần này lại là một nụ hôn sâu và dài. Cậu bị buộc phải ngẩng đầu, môi lưỡi được dịu dàng mút mát tỉ mẩn, mọi nơi nhạy cảm trong khoang miệng cậu đều bị lướt qua trêu chọc. Cậu không kìm được túm chặt lấy ga trải giường, hàng mi dài khẽ run run.
Lúc được thả ra thì khóe mắt cậu đã ướt át đỏ bừng, thở hổn hà hổn hển, còn Chung Phất Sơ thì trông vẫn thế. Cậu không khỏi thầm oán căn bệnh mà cậu mắc phải, hơi một tí là lại hụt hơi, quá là ảnh hưởng đến hiệu suất hôn của cậu luôn.
Đương lúc cậu âm thầm trách mình thì nghe thấy Chung Phất Sơ bỗng hỏi cậu:
“Tự trông mình đến lúc anh quay lại được chứ?”
Chu Dư An ngớ ra, nhìn thấy nụ cười trêu chọc trong mắt Chung Phất Sơ thì mới phản ứng lại, nhất thời cả người đỏ bừng như tôm luộc. Cậu hơi cong lưng, khẽ gật đầu, nhẹ giọng ừm tiếng.
Chung Phất Sơ ra ngoài lâu lắm rồi mà nhiệt độ trên mặt cậu vẫn chưa tan hoàn toàn, cậu bèn vỗ nhẹ vào má mình cái, ép bản thân phải tỉnh táo lại để suy nghĩ về lựa chọn mà Chung Phất Sơ hỏi cậu ban sáng.
———–
Chung Phất Sơ ra ngoài bệnh viện mua bữa tối cho Chu Dư An thì tình cờ gặp Tống Địch Tân. Cả hai vẫn chưa gặp lại nhau kể từ lúc kết thúc tư vấn đến giờ. Tống Địch Tân hỏi han Chung Phất Sơ tình hình dạo này, và biết được chuyện hai người đã quay lại với nhau.
“Anh chắc chắn? Nhưng không phải hai người là…” Tống Địch Tân ngó quanh bốn phía, dùng khẩu hình nói với Chung Phất Sơ, “Anh em ruột à?”
Chung Phất Sơ mua một phần cháo gà, nói vẻ thản nhiên, “Tôi cũng từng đau đầu về vấn đề này, nhưng giờ thấy nó không còn quan trọng nữa rồi.”
Tống Địch Tân vẫn không sao hoàn hồn lại được. Thực tình gã chỉ là người ngoài cuộc, không nói được bên trong là đúng hay sai, chỉ có thể cảm thán vận mệnh vô thường.
Thay vào đó, Chung Phất Sơ đột nhiên hỏi gã: “Bác sĩ Tống, nếu một người phải một cú sốc tâm lý khi mới còn nhỏ, liệu có thể bị mất đi một đoạn ký ức không?”
Tống Địch Tân ngớ ra, nhanh chóng nhận ra Chung Phất Sơ có thể đang hỏi về Chu Dư An, bèn trả lời: “Quả thực có trường hợp như này. Tâm lý trẻ nhỏ rất yếu ớt, nếu phải chịu một cú sốc lớn thì rất có thể sẽ mất một cách có chọn lọc những ký ức mà chúng không muốn nhớ, trường hợp tuổi quá nhỏ thì còn có thể quên hết.”
Gã khựng phút chốc, rồi nói tiếp: “Nhưng cũng có thể sẽ nhớ ra nếu phải chịu cú sốc tương tự.”
Chung Phất Sơ lẳng lặng nghe. Anh từ biệt Tống Địch Tân rồi quay về bệnh viện, mở cửa phòng, thấy Chu Dư An đang ngồi thừ người trên giường. Vừa thấy anh vào, đôi mắt cậu phút chốc bừng sáng, lúm đồng điếu bên khóe miệng lằn sâu, nhoẻn một nụ cười thuần khiết.
“Phất Sơ, anh về rồi!”
Lúc nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Chu Dư An, Chung Phất Sơ đã thầm nghĩ, thật may là cậu đã không nhớ ra.
Hồi ức thống khổ như thế, anh thà rằng để cậu quên anh đi, còn hơn bắt cậu phải nhớ lại.
Những quá khứ nặng nề ấy, mối quan hệ không được thiên hạ bao dung ấy, hãy để một mình anh gánh chịu. Cho dù sau này Chu Dư An có biết hay không, liệu có hận anh hay không, anh cũng sẽ không hối hận vì quyết định ngày hôm nay.