“A Diệp, dậy mau.”
Minh Diệp ngồi dậy trên chiếc giường gỗ cứng.
Căn gác nhỏ không cách âm cho lắm, giọng của bác Trương dễ dàng lọt qua khung cửa vẳng đến.
Nhìn qua cửa sổ, thấy trời hưng hửng sáng, chắc mới khoảng sáu giờ.
Cậu xuống giường ra mở cửa.
Bác Trương đeo khẩu trang, đôi mắt ánh lên vẻ mỏi mệt, bà nhét xô dụng cụ vào tay cậu rồi nói: “Hôm nay sinh nhật Lạc Lạc, đám trẻ con chắc sẽ leo lên chơi, mày quét dọn tầng ba, đặc biệt là lan can cầu thang, phải lau thật sạch đấy.”
Minh Diệp im lặng gật đầu, bác Trương xoay người đi xuống.
Vì ngày sinh nhật này mà bà bận tối tăm mặt mày, thành thử có thêm một người giúp việc nữa thì tốt không gì bằng.
Minh Diệp lau lan can cầu thang từ trên xuống dưới theo lời bác Trương.
Năm nay cậu mười tuổi, bác Trương chỉ cho cậu làm giúp vào sáng sớm và tối muộn, để tránh chạm mặt chủ nhân của căn biệt thự này.
Lúc lau đến tầng hai, có cánh cửa phòng bật mở, một người đàn ông trung niên trong bộ đồ ngủ sang trọng bước ra.
Ông ta là nam chủ nhân của biệt thự, tên là Chu Thịnh Nam, ngày thường hiếm khi xuất hiện ở đây.
Chu Thịnh Nam soi quần áo Minh Diệp một hồi, cũng không bước tới, mà chau mày bảo: “Làm xong rồi thì về nghỉ đi.
Không cần xuống dưới giúp.”
Minh Diệp liếc nhìn ống tay áo đã rách tươm của mình, đáp vâng một tiếng, nhanh chóng lau nốt cầu thang rồi chạy về gác xép của mình.
Đó là nơi cậu đã sống trong năm năm.
Mùa hè nóng nực mùa đông giá rét.
Trên mái nhà lúc nào cũng rộn tiếng chim Sơn Ca hót líu lo, quấy rầy giấc ngủ vốn chẳng được nhiều nhặn của cậu.
Thế nhưng nơi đó có tầm nhìn rất tốt, qua cửa sổ là có thể nhìn thấy khu vườn phía sau biệt thự, cùng với chiếc xích đu bên dãy hồng leo nở nộ trong sân.
Cậu tì vào khung cửa sổ mà nhìn xuống.
Khu vườn đã được người ta thiết kế rất đẹp vào hôm qua.
Những bông hoa rực rỡ và bóng bay đầy màu sắc được gắn quanh một chiếc vòng quay ngựa gỗ nhỏ mới được vận chuyển đến cách đây vài ngày.
Cậu có thể tưởng tượng chỉ lát nữa thôi, nơi ấy sẽ náo nhiệt thế nào.
Không lâu sau bác Trương lại đến, thấy cậu mở cửa sổ bèn bước tới đóng chặt cửa sổ, nghiêm nghị dặn dò: “Hôm nay mày không được xuống dưới nhà, cũng đừng mở cửa sổ.
Nếu để bà chủ thấy thì sẽ không vui đâu.”
Khi bác Trương nói những điều này với cậu, cậu cảm thấy ánh mắt bà nhìn cậu hệt như nhìn một con chuột.
Cậu căm hận ánh mắt này vô cùng cực, vì vậy mím môi không nói câu gì, mặt hiện vẻ u ám.
Đây là cách duy nhất mà cậu có thể làm để biểu đạt sự tức giận của mình.
Sắc mặt bác Trương càng thêm khó coi, cau mày nói: “Ngày vui thế này bày cái vẻ mặt thối đó cho ai xem! Tối còn thừa bánh kem sẽ mang cho mày.”
Đây là “phúc lợi” hàng năm của cậu, miếng bánh kem còn sót lại trong sinh nhật của Chu Gia Lạc.
Bác Trương không có nhiều thời gian, nói nhanh vài câu rồi vội vàng rời đi.
Minh Diệp không mở cửa sổ nữa, mà lấy một cuốn sổ đã cũ mèm từ gầm giường ra, lại mò mẫm lấy ra một nửa đoạn bút chì ngắn ngủn, bắt đầu vẽ khu vườn dưới biệt thự.
Cậu thích chiếc xích đu trong vườn hoa.
Lúc không có ai, cậu sẽ thường lẻn xuống, lẳng lặng ngồi lên đung đưa.
Nhưng có một lần cậu đụng phải Chu Gia Lạc, chủ nhân nhỏ của căn biệt thự này, ít hơn cậu năm tuổi, đụng một tí là sẽ khóc nhè, khiến cậu không bao giờ còn dám chơi xích đu nữa.
Lúc đó Chu Gia Lạc muốn cậu chơi xích đu với mình, chẳng hiểu vì sao mà cậu lại không từ chối.
Cậu bế Chu Gia Lạc lên xích đu rồi bắt đầu đẩy với biên độ nhẹ vì sợ nhóc sẽ ngã.
Chu Gia Lạc reo lên, vung đôi chân ngắn ngủn đá loạn trong không khí, phấn khích dang hai tay ra.
Minh Diệp vừa muốn dừng xích đu và tóm nhóc lại thì Chu Gia Lạc đã ngã sấp xuống đất, trán bị xước một mảng, dòng máu đỏ chói rỉ ra, theo đó là tiếng khóc ré lên khiến những chú chim Sơn Ca giật mình vỗ cánh và khiến lòng người run sợ vang dội.
Minh Diệp tay chân lạnh ngắt đứng tại chỗ, không dám chạy, cũng không dám tiến đến ôm Chu Gia Lạc lên.
Cậu như một tên tội phạm ngồi chờ xét xử, chờ nữ chủ nhân của biệt thự, cũng là mẹ cậu, đến trừng phạt mình.
Bác Trương là người đầu tiên lao ra, vội vàng bế Chu Gia Lạc đang khóc toáng lên vào lòng.
Minh Nghiên cũng lao đến, không nói hai lời cho Minh Diệp một cái tát nổ đom đóm mắt, khiến cậu ù cả tai.
“Ai cho mày xuống đây?!”
Bác Trương vội nói: “Bà chủ gọi bác sĩ trước đã, vết thương của Lạc Lạc hình như không nhỏ đâu.”
Minh Nghiên nóng ruột đi theo bác Trương mang Chu Gia Lạc đang khóc vào biệt thự.
Minh Diệp áp lòng bàn tay vào má, đau quá.
Đây không phải là lần đầu tiên Minh Nghiên đánh cậu.
Tại lần đầu tiên cậu gặp bà, chỉ vì gọi bà một tiếng “mẹ”, cậu đã bị Minh Nghiên tát một cái điếng người.
———-
Cậu là đứa con mà Minh Nghiên sinh ra ở thôn Minh Gia, một ngôi làng vùng núi hẻo lánh và nghèo nàn, rất nhiều người không lấy được vợ nên đã mua con gái từ ngoài vào, và Minh Nghiên chính là một trong số đó.
Nhưng rõ ràng bà khác với những người phụ nữ nhẫn nhịn phục tùng kia.
Bà không cam lòng trước số phận, nhiều lần chạy trốn nhưng không thành, đều bị bắt về, và cuối cùng bị ép sinh ra một thằng con trai.
Nhưng may mắn thay, chồng bà là một gã bệnh tật kinh niên, không lâu sau khi đứa trẻ ra đời, gã ta cũng chết vì bệnh tật, cuối cùng bà cũng tìm được cơ hội thoát thân.
Truyện Nữ Phụ
Minh Diệp được bà nội nuôi lớn, nhưng khi cậu lên bốn, bà nội cũng qua đời, bỏ lại cậu một thân một mình phải sống nhờ ở nhà người cô Minh Huệ.
Cô chú bất hòa, mỗi khi chú nhậu say về sẽ lôi cậu ra đánh thậm tệ, mà cô cậu cũng chỉ nhắm mắt làm ngơ.
Ngày càng có nhiều người trong thôn rời chốn này đi kiếm sống, chẳng mấy mà nhà cô cậu cũng rời thôn Minh Gia lên thành phố Trạch Nam làm ăn.
Tại đây, họ tình cờ phát hiện ra Minh Nghiên đã trèo lên được nhà họ Chu giàu có, chuyện này chẳng khác gì trúng số độc đắc với vợ chồng người cô.
Minh Diệp chẳng hay biết rằng trong mắt họ, cậu đã từ một con chuột thối ngáng chân trở thành một cái mỏ vàng chói loá.
Lúc ấy Minh Nghiên mới chỉ là tình nhân của Chu Thịnh Nam, Chu Thịnh Nam vẫn đang đàm phán ly hôn với vợ cũ.
Địa vị của bà như gió thổi cỏ lay, không vững chắc, lúc nào cũng có thể rơi rụng.
Trước khi Minh Diệp được cô mình đưa đến gặp Minh Nghiên, cô cậu đã dặn đi dặn lại cậu rằng: “Mai đến gặp mẹ mày, nếu mẹ mày không nhận thì mày phải gào lên, khóc to cho tao, rồi gọi mẹ to vào, cứ thế không có người mẹ nào là không mềm lòng cả, nghe rõ chưa?”
Cậu gật đầu, lặng lẽ trốn vào trong góc nhà tập gọi “mẹ” thật nhiều thật nhiều lần.
“Mẹ”, từ này quá đỗi xa lạ với cậu, từ bé đến giờ cậu chưa từng gọi lần nào, sợ ngày mai không nói được ra, mẹ cậu sẽ không cần cậu.
Hôm sau, cô cậu mặc cho cậu bộ quần áo mới hiếm hoi rồi đưa cậu đến căn hộ nơi Minh Nghiên đang sống.
Khu căn hộ sang trọng này khiến bà cô sáng lóa cả mắt, dọc đường đi cứ tấm tắc cảm thán không thôi.
Minh Diệp không có lòng thưởng thức, cậu đang căng thẳng đến mức không thở nổi.
Minh Nghiên đang mang thai, nhà cũng chỉ có mỗi người giúp việc là bác Trương, người quen duy nhất của bà ở thôn Minh Gia.
Bà tính sau này phát đạt sẽ để bác Trương tới giúp việc toàn thời gian cho bà.
Người góa phụ nông thôn ít nói này khiến bà cảm thấy rất yên tâm khi ở nơi đất khách quê người.
Bác Trương đưa hai người vào nhà.
Minh Nghiên chẳng buồn ngó lấy Minh Diệp, nói với Minh Huệ bằng vẻ mặt không kiên nhẫn: “Tôi nói trước, nhà họ Minh của các người không liên quan gì đến tôi.
Đừng mơ kiếm chác được ở chỗ tôi một đồng nào!”
Minh Huệ liếc nhìn cái bụng năm tháng tuổi của bà, chế nhạo: “Mang thai giống quý liền quên giống hèn? Nhà chúng tôi tốt bụng nuôi chị, còn để chị sinh con trai cho anh trai tôi, giờ anh tôi chết rồi, chẳng lẽ chị không định nhận nuôi thằng con của chị?!”
Bấy giờ Minh Nghiên mới nhìn sang Minh Diệp.
Lúc trước bà còn tưởng rằng đây là con trai của Minh Huệ, giờ thấy, trên mặt liền hiện đầy vẻ tức giận và ghê tởm.
Minh Diệp bị bà cô đẩy tới trước mặt Minh Nghiên, thúc giục: “Mẹ mày đấy, còn không mau gọi mẹ.”
Cậu ngước mặt nhìn Minh Nghiên, hai bàn tay siết chặt, cổ họng căng thẳng như bị ai bóp lấy, dùng chất giọng cực nhỏ cực nhỏ khẽ cất tiếng gọi: “Mẹ ơi.”
Đây là lần đầu tiên cậu gọi lên tiếng “mẹ”, và cũng là lần cuối cùng cậu gọi ra từ ấy.
Cô cậu bảo cậu gào khóc ôm chân Minh Nghiên, nhưng nỗi lo lắng và đợi mong chiếm trọn đầu cậu khiến cậu không thể rơi nổi một giọt nước mắt.
Và rồi Minh Nghiên giơ thẳng tay tát cho cậu một cái trời giáng, the thé giọng hét lên: “Đừng có gọi tao như thế!” Bà hơi hoảng loạn nhìn chung quanh, như sợ bị người khác nghe thấy chuyện không hay này.
Cậu bị tát đến loạng choạng, trên má cậu đau rát, nhưng tuyệt không hề khóc, chỉ cúi đầu bước đến bên người cô muốn kéo tay cô, nhưng cô lại đẩy cậu ra, hòa hoãn nói với Minh Nghiên:
“Tôi biết chị đang ở thời điểm mấu chốt.
Dù sao tay họ Chu nếu biết chị đẻ con trai cho người khác thì sẽ cưới chị chắc? Chỉ là hiện tại chúng tôi cũng khó khăn quá, nuôi con tôi thôi đã khó rồi, đào đâu ra tiền bạc mà nuôi con người khác nữa.”
Minh Nghiên đưa tay vuốt ve bụng, hít thở mấy hơi, vẻ bực bội nói: “Không phải muốn tiền à? Được, tôi đưa tiền cho mấy người, còn không nuôi được nó nữa?” Giọng điệu đầy khinh bỉ, giống như dùng tiền để giải quyết một thứ phiền toái.
Minh Huệ vốn đã là người nóng tính, bấy giờ nghe thế thì ba máu sáu cơn chửi um lên: “Ai thèm tiền của cái loại đĩ điếm nhà mày! Mày đéo nuôi nó, được, tao sẽ tìm tên họ Chu kia kể hết thảy chuyện tốt mà mày làm cho hắn, để xem hắn còn muốn cưới cái loại đàn bà bẩn tưởi như mày nữa không!”
“Tao làm chuyện tốt gì? Nếu không phải anh mày cưỡng hiếp tao rồi mẹ mày ép tao đẻ thì tao có loại nghiệt chủng này được chắc?!”
Hai người cãi nhau đến khản cả cổ trong phòng khách.
Minh Diệp đứng bên cạnh giơ tay sờ má, không còn đau nữa, chỉ là ướt nhẹp.
Cậu không hiểu hết những gì họ đang cãi nhau, nhưng cậu biết, rằng thế giới này chẳng có ai muốn mình cả.
Về sau, bác Trương, người im lặng nãy giờ bỗng lên tiếng thuyết phục Minh Nghiên: “Thằng nhỏ này cô mà không để ý chỉ sợ tương lai sẽ thành tai họa, có thể quay lại cắn cô bất cứ lúc nào chưa biết chừng.
Cô bảo với ông Chu đây là con trai tôi, tôi giúp cô trông coi nó.
Ông Chu rộng lượng, chắc sẽ đồng ý thôi.”
Có lẽ vì lo lắng mình sẽ bị cái loại quỷ hút máu này ám cả đời, cuối cùng Minh Nghiên cũng thỏa hiệp.
Bà vứt cho Minh Huệ một khoản tiền nuôi dưỡng trước đó là năm trăm nghìn NDT, nói thẳng luôn là tiền bịt mồm.
Kể từ đó, Minh Diệp lấy thân phận là con trai bác Trương mà ở lại.
Chu Thịnh Nam quả thật không làm khó cậu, còn làm từ thiện trả tiền cho cậu đi học.
Bác Trương cũng làm đúng như lời bà nói, giám sát chặt chẽ cậu, không cho phép cậu nói chuyện với Minh Nghiên, cũng không cho xuất hiện dưới biệt thự vào ban ngày, hệt trông coi một tên tù nhân đang bị giam giữ.
Bác Trương còn bắt cậu phải gọi mình là mẹ trước mặt người khác, nhưng Minh Diệp tuyệt không gọi một lần.
Lúc đầu cậu nghĩ, cuộc sống bây giờ tốt hơn trước kia nhiều, dầu gì cũng có chỗ ngủ, còn được đi học.
Nhưng ông chú cậu lên thành phố Trạch Nam rồi vẫn tham ăn lười làm, dăm bữa nửa tháng lại chạy đến tìm Minh Nghiên đòi tiền, lấy thân phận của cậu uy hiếp bà hết lần này đến lần khác.
Minh Nghiên vừa hận vừa sợ, sau khi ném tiền đuổi ông chú đi thì quay về tra tấn cậu để xả giận.
Minh Diệp nghĩ đến đó thì không khỏi rùng mình.
Minh Nghiên có rất nhiều cách trừng phạt cậu, đói một hai ngày là chuyện thường như cơm bữa, gắng nhịn là có thể trôi qua.
Nhưng cái cậu sợ nhất là giày cao gót của Minh Nghiên.
Người đàn bà này gần như nghiện giày cao gót, thứ tượng trưng cho sự sang trọng của phụ nữ giới thượng lưu.
Vậy nên bà sẽ thường đi nó kể cả khi ở nhà.
Gót giày gõ xuống sàn nhà, vẳng tới âm thanh giòn giã và vang dội.
Nhưng khi mũi giày da bóng loáng cứng nhọn được chế tác tinh xảo đó đá vào người thì sẽ gây ra đau đớn tột cùng.
Nhọn, sắc, đau đến thấu xương, khiến cả người phát run phát lạnh.
Và cậu không thể khóc, nếu không sẽ khiến mọi chuyện càng thêm tồi tệ.
——–
Ngoài cửa sổ vang lên tiếng đàn dương cầm, tựa hồ còn có cả tiếng hát của Chu Gia Lạc.
Chu Gia Lạc rất thích hát, và Minh Diệp cũng không thể không thừa nhận, rằng nhóc ấy thực sự hát rất hay.
Cậu lặng lẽ mở he hé cửa sổ, để lộ một cái khe, rồi ghé một mắt nhìn xuống.
Trong vườn hoa có rất nhiều người, chính giữa là một cái bánh sinh nhật to mười hai tầng.
Chu Gia Lạc mặc như hoàng tử bé trong truyện cổ tích, đứng trên sân khấu hát ca.
Đám trẻ cũng hát theo, tiếng ca non nớt trong trẻo xuyên qua giàn hoa hồng leo rực đỏ, bay qua làn gió mát và ánh nắng tươi trong, rồi vờn qua vòng đu quay ngựa gỗ, chậm rãi vút lên bầu không cao vời vợi, rồi xà xuống rơi vào ánh mắt hâm mộ của cậu.
Khách khứa nâng cao ly rượu, hướng về Minh Nghiên một thân lễ phục sang trọng mà khen mà nịnh.
Chu Thịnh Nam, người lúc nào cũng nghiêm túc, cũng mỉm cười một cách hiền hòa.
Chu Gia Lạc hát xong, được Minh Nghiên bế lên thổi tắt những ngọn nến nhỏ đầy màu sắc trên bánh kem.
Tiếng hoan hô cùng tiếng vỗ tay nối tiếp nhau vang lên.
Người giúp việc tiến lên cắt bánh, lũ trẻ ùa lên nhận phần của mình rồi chạy đi chơi đùa vô tư lự, chẳng màng đến điều gì.
Minh Diệp nuốt nước miếng cái ực, từ sáng đến giờ cậu chưa được ăn gì cả, dạ dày rỗng tuếch đến chống chếnh.
Thường ngày bác Trương sẽ mang đồ ăn thừa từ nhà bếp lên cho cậu, nhưng hôm nay bác Trương cũng bận tối tăm mặt mày nên không rảnh để ý đến cậu.
Bấy giờ, đột nhiên cậu nhìn thấy Chu Gia Lạc đang đứng giữa đám người cầm bánh vẫy vẫy tay với cậu, lũ trẻ gần đó cũng tò mò nhìn về phía gác xép.
Minh Diệp chợt đóng sầm cửa sổ lại.
Như thể sợ sự đố kỵ và hâm mộ của mình sẽ bị bại lộ trước mặt người khác.
Nhưng quả thực cậu rất ghen tị với Chu Gia Lạc.
Sinh nhật của Minh Diệp là vào ngày mùng một tháng sáu.
Không một ai ở đây biết và cũng chẳng ai thèm quan tâm.
Có lẽ Minh Nghiên cũng nhớ đấy, nhưng với bà chẳng qua cũng chỉ là ngày mang ý nghĩ sỉ nhục.
Còn làm thế nào để tổ chức Tết thiếu thi cho con trai nhỏ của bà mới là điều quan trọng.
Cậu nhớ vào ngày Tết thiếu nhi năm ngoái, trên sofa trong biệt thự chất đầy muôn loại quà khác nhau.
Chu Thịnh Nam còn mua một con ngựa chân lùn để chơi với con trai.
Chu Gia Lạc rất thích con ngựa đó, ngày nào cũng vào vườn hoa để cưỡi.
Mà cậu cũng rất thích, nhưng lại chỉ có thể lặng lẽ núp trong bụi cây trong vườn, xuyên qua những nhành cây mảnh mai, nhìn Chu Gia Lạc cưỡi trên con ngựa lùn, cười khúc khích reo vang.
Hoặc chăng ánh mắt của cậu quá lộ liễu, Chu Gia Lạc rất nhanh đã phát hiện ra cậu, bèn giơ cánh tay nhỏ xíu vẫy vẫy, cười nói với cậu:
“Anh trai, đến chơi cùng nhau ạ!”
Bác Trương đứng bên ra hiệu cho cậu về đi, nhưng chẳng hiểu cậu bị ma sai quỷ ám hay sao mà lại tiến tới.
Chu Gia Lạc lập tức trèo xuống ngựa để cho cậu lên cưỡi, nhưng bác Trương đứng ngay bên cạnh nên cậu không dám, chỉ lẳng lặng dắt ngựa, cho Chu Gia Lạc ngồi lên trên.
Lát sau bác Trương có việc phải đi, bèn dặn cậu trông Chu Gia Lạc.
Cậu chưa bao giờ để ý đến thời tiết, bởi vì mây, nắng, mưa hay tuyết đối với cậu cũng chẳng có gì khác biệt.
Nhưng cậu vẫn nhớ như in, ngày hôm ấy bầu trời xanh trong lắm, gió xào xạc thanh mát, chim Sơn Ca réo gọi.
Lần đầu tiên họ được thoải mái vô tư chơi đùa mà chẳng có ngăn cách, một người yên lặng, một người cười vui.
Thậm chí cậu còn quên lời cảnh báo với chính mình, cảnh báo phải tránh xa Chu Gia Lạc.
Trước khi về, Chu Gia Lạc đã đưa cho cậu một món đồ chơi, là một con Pikachu.
Cậu đã nhìn thấy nó trong bộ phim hoạt hình mà Chu Gia Lạc hay xem.
“Quà Tết thiếu nhi của Lạc Lạc, tặng anh trai!” Chu Gia Lạc cầm món đồ chơi bằng cả hai tay rồi dâng lên cho cậu, đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ chờ mong.
“Tao không cần.” Minh Diệp liếc nhìn món đồ chơi, mặt lạnh tanh từ chối.
Chu Gia Lạc ngửa mặt nhìn cậu, hàng mi dài cong vút khẽ chớp, nhóc nói: “Mẹ dạy phải học cách chia sẻ, cho nên lạc Lạc và anh trai cùng nhau chia sẻ được không ạ?”
Sắc mặt Minh Diệp tối sầm, Chu Gia Lạc vẫn đang bẻ ngón tay bi bô kể những gì mẹ nhóc đã dạy.
“Cùng nhau chia sẻ?” Minh Diệp đột nhiên hỏi, thanh âm chẳng mang chút nhiệt độ.
Chu Gia Lạc gật mạnh đầu, cười đến cong cả mắt: “Lạc Lạc cùng anh trai chia sẻ!”
“Tất cả của mày, cũng có thể chia sẻ à?” Minh Diệp ngồi xổm xuống, mặt đối mặt, hỏi Chu Gia Lạc.
Chu Gia Lạc ngây ngốc nhìn cậu, không hiểu cậu nói gì, nhưng vẫn nghiêm túc gật đầu, lặp lại: “Lạc Lạc cùng anh trai chia sẻ!”
Minh Diệp chợt bật cười, cậu cười nhạo mình mơ mộng hão huyền, thế nhưng Chu Gia Lạc lại tưởng cậu đang vui, bèn giơ món đồ chơi về phía cậu, cười tít lộ rõ đôi lúm đồng điếu bé xinh.
Tất cả mọi người trong biệt thự này đều sẽ cười, nhưng chưa từng có ai cười với cậu, đến nỗi khi nhìn thấy nụ cười của Chu Gia Lạc, cậu thậm chí còn cảm thấy có phần chói mắt, giống như đột nhiên nhìn thấy một tia sáng lóe lên trong bóng đêm ngút ngàn, không nhịn được phải che lại đôi mắt.
Cậu cúi đầu nhìn món đồ chơi trước mặt, biết đây chỉ là một trong vô số món quà ngày Tết thiếu nhi của Chu Gia Lạc, và cũng biết mình nên từ chối.
Nhưng khi nhìn thấy sự mong đợi lấp lóe trong đôi ngươi của Chu Gia Lạc, cuối cùng cậu vẫn nhận lấy.
Coi như là quà sinh nhật của mình, cậu tự nhủ với lòng.
Đó cũng là món quà đầu tiên mà cậu nhận được trong đời.
Nhưng chẳng mấy chốc bác Trương đã nhìn thấy món quà này trên gác mái của cậu, nghĩ cậu lấy trộm của Chu Gia Lạc, lập tức nghiêm khắc mắng cậu, còn mách cả với Minh Nghiên.
Đúng lúc ông chú lại tìm Minh Nghiên đòi tiền, thành ra cậu đã không thoát được “dạy dỗ” của Minh Nghiên.
Mặc kệ co quắp đau đớn trên mặt đất, cậu vẫn nghiến răng nghiến lợi phủ nhận, từ đầu chí cuối không thừa nhận mình đã ăn trộm.
Chỉ là cậu hối hận, hối hận vì đã đến gần Chu Gia Lạc.
Chẳng ai thèm đếm xỉa đến một món đồ chơi nhỏ tí, Minh Nghiên làm thế cũng chỉ là để trút giận.
Cuối cùng chẳng ai nhớ bắt cậu phải trả cho chủ nhân của nó, mà cậu cũng trở lại ném nó vào thùng rác, tựa như bảo vệ tôn nghiêm đáng thương của mình.
Nhưng đến nửa đêm, cậu lại lặng lẽ ngồi dậy moi nó ra khỏi thùng rác.
Cậu tự nhủ rằng đó là vì món đồ chơi có một cái nút, hễ nhấn vào thì nó sẽ phát sáng.
Trời mùa đông chẳng rõ ngày hay đêm, lúc cậu dậy sẽ cần thứ gì đó có thể phát sáng.
Đúng, sẽ phát sáng, và trái tim đen tối của cậu cũng cần ánh sáng, dù chỉ là một chút.
Nhưng con người mà, nào ai thoát được lòng tham, có một chút, ắt sẽ muốn nhiều hơn.
Cậu luôn không kìm được mình đuổi theo ánh mắt của Chu Gia Lạc, nhìn nhóc cười, nhìn nhóc dỗi, nhìn nhóc khóc, nhìn nhóc vô tư chạy nhảy đùa vui trong khu vườn ngát hương hoa.
Cậu sẽ lặng lẽ gấp một chiếc máy bay giấy rồi phi từ gác xép xuống dưới vườn hoa, nhìn Chu Gia Lạc chạy đuổi theo nó, giống một chú chim nhỏ chao lượn trong đám mây xanh.
Cậu sẽ lặng lẽ núp nơi lùm cây trong vườn, chờ Chu Gia Lạc tìm được mình, sau đó miễn cưỡng chơi đùa với nhóc, nhìn nhóc ngước đôi mắt to tròn hân hoan nhìn mình, nhìn nhóc cười với mình bằng nụ cười độc quyền của trẻ thơ, nhìn nhóc “chia sẻ” với mình những món quà nhỏ nhặt tầm thường, và cậu sẽ miễn cưỡng nhận lấy tất cả.
Cậu có một chiếc hộp gỗ do chú làm vườn cho cậu, bên trong cất giấu tất thảy món quà nhỏ mà Chu Gia Lạc tặng cậu như bút chì, yoyo, ô tô đồ chơi,…
Còn có một hộp kẹo nữa, nghe bác Trương bảo là hàng nhập khẩu, Chu Gia Lạc chỉ thích ăn mỗi nhãn hiệu này.
Nó được đóng trong lon thiếc màu đỏ rất tinh xảo và đẹp mắt.
Lon kẹo đó là thứ cậu rất quý trọng, nên thi thoảng mới lấy ra ăn một cái.
Những thứ nhỏ nhặt chẳng đáng kể ấy dần lấp đầy trong chiếc hộp gỗ cũ kỹ, tựa những ngôi sao dạ quang, tỏa sáng trên bầu trời đêm đen thăm thẳm.
Và nhóc cũng chính là ngôi sao sáng duy nhất của cậu trên thế giới này.
Nho nhỏ, tỏa sáng, chỉ có thể ngắm nhìn từ xa, ghen tị và khao khát.
“Bang, bang, bang—”
“Anh ơi! Ăn bánh kem!”
Ngoài cửa truyền tới tiếng gọi của Chu Gia Lạc, và có vẻ như còn có tiếng ồn của cả lũ trẻ.
Minh Diệp bịt tai lại, cậu không muốn kiếm chuyện vào thân.
Cậu ngồi im trên giường không mở cửa, muốn chờ Chu Gia Lạc tự đi xuống.
Nhưng Chu Gia Lạc vẫn kiên trì đập cửa, bên ngoài hình như có đứa trẻ khác đang cười: “Lạc Lạc, cậu nói dối bọn tớ chứ gì, ở đây làm gì có ai?”
Chu Gia Lạc cãi lại: “Anh trai Lạc Lạc ở bên trong, Lạc Lạc vừa mới thấy đấy.”
Nhóc vẫn kiên trì đập cửa, còn khe khẽ cất giọng hát: “Anh Diệp ơi, mở cửa ra cho nắng sớm vào phòng, nắng cùng em hát và cùng chơi múa vòng…”
Minh Diệp không thể chịu nổi nữa, cậu sợ động tĩnh quá lớn sẽ dẫn Minh Nghiên lên, đành phải ra mở cửa.
Chu Gia Lạc bưng bánh kem bằng cả hai tay, cười hì hì chạy vào, nói: “Anh ơi! Bánh kem của anh đây ạ!”
Minh Diệp cúi xuống nhìn miếng bánh kem ngọt ngào mềm mại ấy, lạnh lùng nói ngay: “Tao không cần.” Cậu luôn từ chối trước, rồi mới nhận quà của Chu Gia Lạc.
Chu Gia Lạc vẫn không nản lòng, cười ra hai má lúm đồng điếu, kiễng chân nâng miếng bánh lên cao hơn, lớn tiếng nói: “Thật sự ngon lắm, miếng to nhất to nhất cho anh trai!”
Mấy đứa khác vừa tiến vào đã bị căn gác xép này thu hút.
Chúng vừa nghe Chu Gia Lạc khoe khoang trên tầng ba có một căn cứ bí mật, có một anh trai rất lợi hại, thế nên bọn nó mới bỏ vườn hoa chạy lên đây.
Nhưng lên rồi lại chỉ thấy mỗi Minh Diệp, trông chẳng có vẻ gì là giống lợi hại cả.
Vì thế bọn nó chuyển mục tiêu và bắt đầu chạy ầm ầm lục tung rồi la hét tìm đồ, như đang săn tìm kho báu.
Minh Diệp siết chặt nắm tay, chỉ có thể nhẫn nhịn chịu đựng, lũ quỷ nhỏ này không thể nào chọc đến được.
Cho đến khi nhìn thấy Pikachu của mình bị một đứa lấy đi, rốt cuộc cậu cũng không kiềm chế được hét lên: “Đừng động vào đồ của tao!”
Thằng nhóc kia vóc dáng khá cao, chắc cỡ tám, chín tuổi, bị mắng thì không vừa ý giơ chân đạp mạnh vào ghế, nói khẩy: “Đồ của mày? Cái này tao thấy Lạc Lạc từng cầm chơi, chắc chắn là mày ăn trộm của nó!”
Thằng này hẳn là đại ca của đám con nít, thấy đám trẻ gọi nó là anh Tiểu Vũ.
Bấy giờ nghe nó nói thế cũng mồm năm miệng mười hô lên “Ăn trộm, ăn trộm.”
Minh Diệp nhìn chòng chọc đứa tên Tiểu Vũ đang vênh mặt cười đểu, không nói một lời, vẻ mặt u ám.
Tiểu Vũ bị sắc mặt của Minh Diệp dọa cho hơi hoảng, nhưng xưa nay nó vẫn luôn là đứa lì lợm, bèn ném món đồ chơi đang cầm đi, hỏi Chu Gia Lạc đang đứng ngốc bên cạnh: “Lạc Lạc, cái này ngày trước là của mày đúng không?”
Chu Gia Lạc nghiêng đầu nhìn một hồi, mới đáp: “Đây là Lạc Lạc cho anh.”
Tiểu Vũ không tin, nói: “Chắc chắn nó lấy trộm của mày, để tao tìm!” Nó đá Pikachu văng đi, rồi kéo chiếc hộp gỗ ra.
Khoảnh khắc Minh Diệp nhìn thấy hộp gỗ, mắt cậu tức khắc đỏ quạch, tựa như bảo vật quý giá nhất của mình bị kẻ khác đào lên.
Cậu vội vàng xông lên tính đoạt lại hộp gỗ, nhưng lại bị né ra.
“Không ngờ mày dám ăn trộm nhiều như thế! Lạc Lạc, mày bị trộm đồ cũng không biết hả?” Tiểu Vũ dốc sạch đồ đạc trong hộp gỗ xuống đất, rơi vãi khắp sàn nhà.
“Không phải! Đây là Lạc Lạc đưa cho anh trai!” Chu Gia Lạc hét lên, miếng bánh kem trong tay úp xuống đất, nhớp nhúa trên sàn.
Minh Diệp lặng lẽ ngồi xổm xuống nhặt từng thứ lên bỏ vào hộp gỗ.
Chu Gia Lạc nhặt giúp lon kẹo, chạy đến chỗ Minh Diệp ngoan ngoãn đưa cho cậu, song Minh Diệp chẳng thèm nhìn nhóc, chỉ lẳng lặng nhặt những thứ khác.
“Anh ơi, của anh đây.” Chu Gia Lạc cầm lọ kẹo đã hết hạn từ lâu nhưng vẫn còn đầy kẹo, tò tò theo sau Minh Diệp, thì thầm với cậu: “Sau này đồ của Lạc Lạc đưa anh trai hết nhé ạ?”
“Cậu còn gọi nó là anh trai, loại ăn trộm xứng làm anh trai cậu à?” Có đứa nói với Chu Gia Lạc.
“Cô giáo bảo nếu gặp ăn trộm thì phải báo chú công an đến bắt kẻ trộm.”
“Lạc Lạc, bọn tớ gọi chú công an giúp cậu nhé.”
Một đám nít ranh vây quanh Chu Gia Lạc xì xào bàn cách gọi cảnh sát và cách bắt kẻ xấu, còn có đứa nói phải đến mách chú Chu cả cô Minh.
Giữa rừng tiếng ồn ào vây quanh, Chu Gia Lạc không thể nói lại được, chỉ đành không ngừng hét lên “Anh trai Lạc Lạc không phải ăn trộm!”
Minh Diệp vẫn ngồi ở nơi cũ nhặt đồ, nhặt hết thảy những thứ bị bọn chúng ném ra rồi để vào hộp gỗ.
Cậu cúi gằm mặt, không ai thấy được vẻ mặt cậu, tựa một con thú hoang bị nhốt trong đấu trường mặc người thỏa sức chơi đùa, thưởng thức.
Tiểu Vũ đột nhiên giơ chân đá văng chiếc hộp gỗ, tất thảy đồ đạc lại lăn tung tóe.
Nó cười há há hết sức mất dạy, nói: “Ối, tao lỡ chân, mày nhặt lại đi nhé.”
Minh Diệp đột ngột ngẩng lên nhìn chằm chặp nó, nỗi căm hận lạnh lẽo trong mắt cậu chiếu thẳng vào người khiến Tiểu Vũ sợ hãi.
Nó đỏ mặt tía tai, tức thì gân cổ lên chửi: “Làm sao, thích gì, muốn đánh nhau?”
Nó vừa dứt câu, đã bị Minh Diệp thụi một đấm vào mặt, hét toáng lên thảm thiết.
Lũ nít ranh còn lại cũng rối rít sợ hãi hét lên.
Tiểu Vũ mất mặt, liền giơ nắm đấm thụi lại Minh Diệp.
Hai đứa lao vào choảng nhau, ngặt nỗi Tiểu Vũ nào có phải đối thủ của Minh Diệp, lại còn bị Chu Gia Lạc ôm chặt lấy chân.
“Không được bắt nạt anh của Lạc Lạc!” Chu Gia Lạc đấm liên tục vào Tiểu Vũ.
Tiểu Vũ lại bị ăn một đấm từ Minh Diệp, điên tiết hét lên: “Là nó đấm tao trước!”
Chu Gia Lạc không ngăn được hai người, hết cách đành phải khóc toáng lên.
Thanh âm vang dội khiến tất cả mọi người lặng im phăng phắc, cuống cuồng chạy đến dỗ cho nhóc nín.
Không lâu sau, một số phụ huynh đi lên tìm con, dẫn đầu là Minh Nghiên và bác Trương.
Bác Trương thấy Chu Gia Lạc khóc đến độ thở không ra hơi, lập tức bế lấy dỗ dành rồi đưa xuống lầu trước.
Minh Nghiên liếc Minh Diệp, hỏi Tiểu Vũ lớn nhất chỗ này xem đã xảy ra chuyện gì.
“Thằng này trộm đồ của Lạc Lạc xong còn đánh cháu!” Tiểu Vũ vênh mặt chỉ vào Minh Diệp.
Mẹ Tiểu Vũ vội ôm con vào lòng, xót lòng xót dạ sờ vết bầm tím trên mặt con trai, phàn nàn với Minh Nghiên: “Sao nhà Chu phu nhân lại có đứa trẻ như thế chứ, đã ăn trộm rồi lại còn đánh con nhà người ta, ngữ mất dạy vô học.”
Một phu nhân nhà khác có lẽ đã sớm không ưa Minh Nghiên, bèn cười quái dị, nói: “Hoàn cảnh sống của đứa trẻ là quan trọng nhất.
Đa phần người từ quê lên đều có thói xấu cả, nhưng đừng dạy hư Lạc Lạc nhé.
Chu phu nhân vẫn nên suy nghĩ thấu đáo, làm mọi việc cho thỏa đáng.”
Mặt Minh Nghiên đỏ bừng, hung tợn lườm Minh Diệp, cố chấp nở nụ cười nói lại: “Xin lỗi chị Ngô, nó là con trai của chị giúp việc, nhà em thấy thương nên cho ở lại, ai ngờ lại láo lếu như thế.
Lát nữa để bác sĩ qua khám cho Tiểu Vũ chị nhé.”
Minh Diệp từ đầu chí cuối vẫn chỉ cúi đầu nín lặng, ôm chặt chiếc hộp gỗ trong lòng.
Sau cùng tất cả kéo nhau rời đi, Minh Nghiên ở lại cuối cùng.
Giày cao gót nện mạnh xuống sàn nhà, mỗi một tiếng vang là một lần trái tim cậu co rút.
Minh Nghiên không có nhiều thời gian để dạy dỗ cậu, cầm bình nước nóng trên bàn lên.
Cậu thấy thế thì hoảng sợ lùi về sau, nhưng vẫn bị nước nóng tạt vào đùi.
Đau đớn tột cùng khiến đôi mắt cậu tức khắc đỏ quạch, song cậu vẫn không hé lấy một tiếng, nghiến răng không để rơi một giọt nước mắt, chỉ ngoan cố nhìn chằm chặp miếng bánh kem đã bị giẫm nát bét trên sàn nhà.
Con người đều luôn muốn thoát khỏi bóng tối để theo đuổi ánh sáng.
Nhưng nào ai hay, rằng những thứ có thể tỏa sáng, cũng có thể làm bỏng người.