Có Con Chim Sơn Ca

Chương 2: Ấy Chính Là Lần Đầu Tiên Chu Dư An Nhìn Thấy Chung Phất Sơ Cười




Tuy rằng đã gây tê cục bộ ngoài da, nhưng dây thần kinh trên xương sườn thì vẫn nhạy cảm như cũ.

Vả lại khoảng cách giữa xương sườn của Chu Dư An tương đối nhỏ, thế nên khi đưa ống dẫn lưu vào giữa xương sườn sẽ không tránh khỏi việc bị chạm vào dây thần kinh.

“A a a!!! Đau đau đau!!!” Chu Dư An kêu oai oái liên tục, mà nghe lại còn có tiết tấu mới hay.

Phải mất một lúc lâu cậu mới ý thức được là mình đang hét thẳng vào mặt Chung Phất Sơ, nên lại vội vã quay đầu sang bên tiếp tục kêu, “Đau đau đau!”

Từ Hành ngồi ngoài phòng bệnh với tâm trạng bồn chồn lo lắng hệt như ông chồng chờ ngoài phòng vợ đẻ.

Khi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Dư An, không hiểu sao hắn lại nhớ đến miếng dán cơ Vạn Thông[1].

[1] Theo tớ hiểu thì tiếng kêu đau của Chu Dư An nghe có tiết tấu mà, nên chắc Từ Hành nghe rồi liên tưởng đến quảng cáo miếng dán cơ Vạn Thông.

Bác sĩ thực tập và y tá bận rộn giữ chặt tay chân đang đạp loạn xạ của Chu Dư An.

Họ đã từng đặt ống dẫn lưu cho không biết bao nhiêu người, nhưng chưa lần nào gặp phải trường hợp nào nó bi thảm như cái trường hợp này cả.

Trái lại, Chung Phất Sơ lại cực độ bình tĩnh, dù có bị âm thanh ma quỷ rót không ngừng vào tai, anh cũng chẳng hề bị phân tâm chút nào, tập trung đưa ống dẫn lưu vào lồng ngực mỏng manh của Chu Dư An.

Chỉ là sau khi làm xong hết thảy, anh cũng không khỏi thở phào một hơi rồi để y tá lau mồ hôi trên trán hộ mình.

Về phần bệnh nhân Chu Dư An, thì chàng ta đã kêu đến mệt lả cả người rồi, bấy giờ mới biết ngượng mà nhắm mắt từ chối đối diện với hiện thực.

Chung Phất Sơ tháo găng tay xuống, nhìn Chu Dư An đang giả chết trên giường bệnh rồi dặn dò: “Có thể đi lại vừa phải nhưng không được vận động quá sức.

Cố gắng tránh chỗ đông người, cẩn thận không được để bị vỗ mạnh vào lưng.

Nếu muốn đi đâu thì nhớ cầm theo bình dẫn lưu.”

Nhớ lại dáng vẻ như lợn bị chọc tiết vừa rồi khiến Chu Dư An chỉ muốn đào ngay cái lỗ mà chui xuống, chứ nào có nghe được mấy lời dặn dò của bác sĩ Chung.

Cậu lén he hé một mắt nhòm Chung Phất Sơ, chợt phát hiện đối phương đang chau mày nhìn cậu.

“Đã hiểu chưa?”

Chu Dư An ngoan ngoãn gật đầu: “Hiểu rồi ạ.”

Chung Phất Sơ tiếp tục bảo: “Khoảng thời gian này cố gắng ho càng nhiều càng tốt, để giúp tống khí trong khoang ngực ra ngoài.”

Chu Dư An nghe xong bèn thử ho xem sao, kết quả mới ho một cái thôi mà đã đau tưởng chết, lại không nhịn được kêu đau inh ỏi.

Bác sĩ gây mê vừa được thưởng thức hài kịch, kịch xong rồi mà vẫn không nhịn được cười: “Cái chất giọng này của cậu mà không phải là ca sĩ trong dàn hợp xướng à?”

Bấy giờ Từ Hành đã đẩy cửa bước vào, nghe vậy bèn nói: “Lạc Lạc của chúng tôi đích thực là dân hợp xướng đấy, hồi còn đại học chính là danh ca top10 toàn trường.”

Chu Dư An không hiểu tại sao Từ Hành lại tự nhiên gọi tên ở nhà của cậu, và cậu cũng không nhìn thấy một thoáng cứng ngắc của Chung Phất Sơ khi nghe thấy cái tên này.

“Vậy mai bọn em quay lại đây thì nhớ xướng cho bọn em nghe một khúc nha anh.” Y tá tươi cười nói đùa.

“Okela, mọi người chọn bài rồi tôi hát cho.” Chu Dư An khá dẻo mồm, từ khi cậu còn tấm bé đã là cây văn nghệ sĩ, còn đoạt được cả giải ca hát, thế nên mỗi khi gặp ai là mẹ cậu lại gọi ngay cậu lên hát một bài cho mọi người nghe, đâm ra cậu cũng thành quen.

Bác sĩ thực tập liếc Chung Phất Sơ – người nãy giờ muốn rời đi lắm rồi, cười bảo: “Bác sĩ Chung biết chơi đàn, có thể giúp anh đệm nhạc được đấy ạ.”

Chu Dư An hơi ngạc nhiên nhìn Chung Phất Sơ, thốt nhiên nhớ tới lúc chạng vạng gặp mặt, hình như trên lưng anh có đeo một hộp đàn trông khá giống đàn cổ.

Cậu thực tình chẳng thể hình dung nổi một người lúc nào cũng treo lên hơi thở người sống chớ gần như vậy, thì khi đánh đàn sẽ cho ra hình ảnh gì.

Chung Phất Sơ không hề đáp lời, tựa như chẳng khơi nổi hứng thú với mấy câu chuyện đùa nói giỡn này, mà chỉ theo nhiệm vụ nhắc nhở lại Chu Dư An: “Nhớ mấy lời tôi đã nói.” Thấy Chu Dư An gật đầu, bấy giờ mới quay người ra khỏi phòng bệnh.

Các bác sĩ và y tá khác cũng lần lượt chào tạm biệt rồi rời đi.

Từ Hành lượn lờ quanh giường bệnh, sau đấy cười đểu rồi lấy điện thoại ra phát một đoạn ghi âm.

Tiếng kêu thảm thiết hồi nãy lại vang lên, Chu Dư An thoắt cái lôi ra cái gối ném về phía Từ Hành.

Buổi tối Từ Hành thuê phòng ở khách sạn gần đó, Chu Dư An nằm lẻ loi một mình trên giường bệnh.

Nơi bị gắn ống trên ngực vẫn đau nhói, cậu cảm thấy cả người mình cứ như thể là một con kiến bị một con voi giẫm lên vậy, thở cũng không xong.

Mãi mới thiếp được đi, kết quả mới rạng sáng hôm sau, cậu đã bị một cuộc gọi đánh thức.

“Dạ mẹ, mẹ về nước sớm thế ạ?”

“Ừ, mới về hôm qua.

Lạc Lạc à, con ở chỗ nào Văn Hoa thế?” Giọng điệu của Minh Nghiên nghe có vẻ rất vui, có thể là ra nước ngoài du lịch một chuyến đã khiến tâm trạng bà tốt hơn.

Chu Dư An căng thẳng nhìn ra ngoài phòng bệnh, còn may là hành lang không có động tĩnh gì.

Cậu bèn úp úp mở mở bảo: “Con ở nhà Từ Hành mẹ ạ, mà bọn con đều đang bận quá, công ty của nó nhiều vấn đề khoai kinh khủng.”

Minh Nghiên nói: “Cái thằng cu Từ Hành ấy không đáng tin cậy.

Con nghe lời mẹ, hạn chế đi nhậu nhẹt với nó nhé, cũng đừng vận động mạnh, cái tướng nó to khỏe như trâu ấy, còn người con thì sao chịu nổi cho được, nghe chưa?” Mặc dù Chu Dư An năm nay đã hai mươi tư, nhưng đối với Minh Nghiên, cậu vẫn mãi chỉ là cậu con trai nhỏ mới mười bốn mười lăm của bà.

“Dạ biết rồi biết rồi ạ, bọn con sinh hoạt có quy củ cả lành mạnh lắm, không khác gì cán bộ về hưu luôn.” Vừa dứt lời, cậu đã thấy cửa phòng bị đẩy ra, người tới là Chung Phất Sơ và bác sĩ thực tập.

Cậu sợ bị lộ tẩy, bèn vội vàng nói:

“Mẹ ơi, đối tác công ty đến rồi, bọn con phải vào họp bàn chuyện hợp đồng đây, chuyện này liên quan đến sống còn của công ty nên là con cúp máy trước nhá, con chào mẹ!” Nói xong liền cúp điện thoại, đồng thời thở phào một hơi.

“Sếp Chu thiệt đúng là trăm công nghìn việc nha.” Bác sĩ thực tập cười trêu.

Cô nàng là sinh viên do Chung Phất Sơ dẫn dắt, tên là Lý Tuệ Đình, vừa mới tốt nghiệp khoa Y Đại học Văn Hoa năm ngoái.

Chu Dư An gãi gãi đầu, cười đáp: “Chào buổi sáng, hai người đi làm sớm thế.” Cậu nhìn Chung Phất Sơ đang bước tới, phát hiện trong túi áo blouse trắng của anh có lộ ra một cái tai màu vàng nho nhỏ, trông giông giống Pikachu?

Dường như Chung Phất Sơ đã nhận ra tầm mắt của cậu, anh liền đút tay vào túi che đi cái tai kia, rồi hỏi: “Cậu thấy thế nào rồi?”

Chu Dư An méo xệch cả miệng: “Đau, đau vô cùng.” Do vừa tỉnh nên tóc tai cậu trông như cái ổ gà, đông một chỏm tây một cụm, cả khuôn mặt cũng nhăn nhúm lại như quả mướp đắng.

“Ho vài lần đi.” Chung Phất Sơ bỗng nói.

Chu Dư An ngẩn người, bấy giờ mới hiểu ra là bảo mình ho, nhưng chuyện tối qua đã để lại bóng ma tâm lý cho cậu, thành ra cậu chỉ dám ho nhẹ vài tiếng.

Chung Phất Sơ vẫn nhìn chăm chú vào bình dẫn lưu, lúc này bèn nhìn sang cậu, ánh mắt hơi lạnh, “Mạnh hơn nữa.”

Chu Dư An thầm thở dài, tự mình đếm một, hai, ba, sau đó gắng ho mạnh một cái, rồi xong, cơn đau lập tức truyền đến khiến cậu tái cả mặt.

Nước trong bình dẫn lưu khẽ kêu ùng ục, Chung Phất Sơ cúi đầu viết gì đó vào sổ, sau đấy mới ngẩng lên nhìn Chu Dư An.

Anh phát hiện do ban nãy ho nên đã khiến cậu chảy cả nước mắt, khóe mắt hoe đỏ, phối với cái đầu như ổ gà cùng với vẻ mặt méo xẹo, trông cậu thật đáng thương làm sao.

Chung Phất Sơ hơi mím môi, rồi bảo: “Sợ đau vậy à, thế thì sau phẫu thuật sẽ còn đau hơn nữa đấy.” Vâng, không hề có tí tị tì ti ý tứ an ủi bệnh nhân nào cả.

Chu Dư An rầu thối cả mặt: “Sẽ không chứ, tôi thấy tối hôm qua đã là đau lắm rồi ấy.”

Lý Tuệ Đình kín đáo nhét cho cậu một viên kẹo bơ cứng rồi chớp mắt bảo: “Ca phẫu thuật được gây mê toàn thân nên sẽ không đau như hôm qua, với cả bây giờ bệnh viện cũng sẽ gắng hết sức để giảm đau cho anh ạ.”

Chung Phất Sơ liếc cô một cái rồi quay lại dặn dò Chu Dư An: “Trong quá trình sinh hoạt, cố gắng đừng để chạm vào bình dẫn lưu, nếu phát hiện bình dẫn lưu có vấn đề gì thì hãy liên hệ ngay với chúng tôi.”

Giọng điệu của anh lãnh đạm nghiêm túc, Chu Dư An cũng không khỏi ngồi thẳng người dậy, “Vâng, bác sĩ Chung.”

Đúng lúc này, Từ Hành xách theo một cái túi lớn đi vào, nhác thấy bác sĩ đến còn tưởng là Chu Dư An xảy ra chuyện gì, tim thốt nhiên đập mạnh.

Kết quả đến nơi nhìn một cái liền thấy Chu Dư An tinh thần sáng láng đang ngồi nhai kẹo tóp tép.

“Còn đau không Lạc Lạc?” Từ Hành đặt túi xuống rồi hỏi.

Chu Dư An thấy dạo này hình như Từ Hành đang ngứa đòn thì phải, cậu gật đầu đáp: “Đau chứ, đau chết đi được.

Cơ mà nếu có Bảo Sư Phó[2] thì sẽ hết đau ngay đấy.”

[2] Là một thương hiệu bánh ngọt nổi tiếng của Tàu.

Chi tiết xem tại đây.

“Tất nhiên là có rồi, thần phải xếp hàng đợi cả tiếng đồng hồ mới mua được đó, bệ hạ cứ ăn từ từ kẻo nghẹn.” Từ Hành lấy hộp bánh ngọt trong túi, mở nắp rồi đưa cho Chu Dư An, còn cẩn thận đưa dĩa vào tay cậu.

Chung Phất Sơ thấy động tác của Chu Dư An và Từ Hành, bèn cùng với cùng Lý Tuệ Đình xoay người ra khỏi phòng bệnh.

Lý Tuệ Đình cười khen: “Quan hệ của hai anh ấy tốt thật, bị bệnh thế này còn tới chăm sóc cho nhau, khéo còn thân hơn cả anh em ruột chứ chẳng, thật giống anh với bác sĩ Diệp.”

Toàn bộ người trong Khoa ngoại lồng ngực đều biết mối quan hệ không hề tầm thường của Chung Phất Sơ và bác sĩ Diệp Lan khoa chỉnh hình.

Cả hai người họ đều là nam thần được công nhận của bệnh viện Hán Nam, đều cùng học đại học và cùng đến bệnh viện này làm, và hơn nữa, cả hai vẫn còn chưa kết hôn.

Sắc mặt Chung Phất Sơ dịu đi đôi chút.

Nãy anh đã hẹn Diệp Lan đi ăn tối, bấy giờ nghe Lý Tuệ Đình nhắc tới, liền tiện thể lôi di động ra đặt chỗ trước ở nhà hàng.

“Tự nhiên gọi tên ở nhà của tao làm gì? Nghe tởm vãi.” Chu Dư An vừa gặm bánh ngọt vừa hỏi.

Từ Hành cũng ngẩn ra: “Ơ tao cũng đéo biết luôn, chắc tại nhìn mày giờ thảm quá nên đã khơi dậy tình thương của cha trong tao ấy.”

“Cút mẹ mày đi, bố đếch có người cha như mày nhá.” Chu Dư An cười mắng.

Bố cậu là Chu Thịnh Nam, và là bạn kinh doanh cũ với bố Từ Hành là Từ Khải Bân, bởi vậy nên hai thằng quý tử mới là bạn thân của nhau, và dính lấy nhau từ tiểu học cho đến tận bây giờ.

“Mẹ mày gọi cho mày rồi à?” Từ Hành hỏi, thề, hắn sợ người phụ nữ này ớn tợn luôn.

Hồi nhỏ có lần hắn đến nhà Chu Dư An chơi xong vô tình đẩy ngã Chu Dư An, cái rồi bị Minh Nghiên mắng cho lên bờ xuống ruộng, xuống xong lôi lên mắng tiếp.

Còn may là Chu Dư An không bị bà chiều hư, ngoại trừ sức khỏe yếu ra thì cũng không có tật xấu gì cả.

“Sáng vừa làm cú kiểm tra đột xuất xong, may tao tỉnh đúng lúc chứ không thì toang thật sự.” Đến giờ Chu Dư An vẫn có thấy sợ, lý do mà cậu trốn đi du học cũng chính là để thoát khỏi sự kiểm soát quá đà của mẹ.

Chuông di động của Từ Hành bất ngờ reo vang, hắn liếc dãy số gọi đến, rồi vội vội vàng vàng đứng dậy ấn nghe, nghe xong quay lại bảo Chu Dư An: “Công ty có tí việc nên tao phải về một lát, mày ở lại một mình nếu có gì bất tiện thì sang nhờ bệnh nhân hàng xóm nhé.”

Chu Dư An không đồng ý: “Hàng xóm hàng xẹo gì, có việc gì tất nhiên là tao sẽ tìm bác sĩ Chung rồi.”

Từ Hành chau mày liền: “Này Chu Dư An, mày sẽ không có hứng thú với cái thằng cha mặt thối hoắc đó đấy chứ? Hai đứa mày không hợp nhau đâu.”

Chu Dư An ngẩn người, cậu chỉ định đùa chút cho vui thôi mà, “Ủa gì, tao tìm trai đẹp giải buồn cũng như mày tìm gái để tán thôi, có vấn đề gì không?”

Từ Hành ngẫm lại xưa nay cái miệng này của Chu Dư An đã bao giờ phun ra được mấy lời đáng tin đâu, hắn hơi yên tâm được chút: “Tuy tao không có hứng thú với việc mày thích nam hay nữ, nhưng mà cái gì cũng phải cẩn thận biết chưa?”

Chu Dư An trợn mắt há hốc mồm, giọng điệu khuyên bảo con cháu của Từ Hành lúc này thật khiến cậu ngờ ngợ không biết có phải Từ Hành đã bị Minh Nghiên nhập rồi không.

“Rồi rồi, nay mày lên cơn cái gì vậy, anh đây chính là dạng phong lưu công tử, lăn lộn qua vạn vạn mỹ nhân cũng có thể thẳng tay dứt áo đấy, biết không hả?” Tuy Chu Dư An gáy hăng thế thôi, chứ thực ra cậu cũng đã từng được trải đâu.

Cậu phát hiện ra tính dục của mình khá muộn nên cũng chưa có cơ hội yêu đương gì.

Từ Hành cũng thấy dạo này mình bị cứ bị sao sao ý, xưa nay hắn vẫn luôn là trai thẳng đến đội trời đạp đất, vừa thô lỗ vừa xuề xòa.

Nhưng kể từ khi Chu Dư An vào bệnh viện này thì hắn vẫn cứ thấy bất an không giải thích nổi, cũng không biết nguyên do là từ bệnh của Chu Dư An hay là gì khác.

Thôi, suy nghĩ nhiều mà làm chi, hắn nói nốt câu: “Nhìn tấm gương đấy mà học tập.” Rồi nghênh ngang ngoảnh đít bỏ đi.

Một lát sau, trong phòng bệnh vang lên một tiếng than thiệt là chán chường.

Chu Dư An ở phòng bệnh một người nên chán muốn chết, cả phòng im thin thít không một tiếng động.

Sau khi cầu xin y tá cho thêm thuốc giảm đau, cậu cũng hết kiềm được cơn ngứa chân nên đã quyết định ra ngoài đi dạo cho đỡ buồn.

Chỉ là bình dẫn lưu được nối giữa xương sườn ngực trái và một chai nước trong suốt chứa đầy nước, và lúc nào cũng phải xách kè kè trên tay.

Cậu nghĩ, ơn giời may mà không phải gắn lủng lẳng trên bụng, chứ không chắc ai cũng tưởng cậu xách theo cái bô di động mất.

Cậu xách bình dẫn lưu đi loanh quanh một vòng, sau cùng tìm thấy một mảnh sân rộng rãi có nắng vàng ấm áp, trên ghế là vài bệnh nhân và thân nhân đang ngồi chuyện trò tán gẫu, phía trong góc có một sân chơi nhỏ, nơi bọn trẻ con nô đùa.

Trên lan can còn có mấy chú chim Sơn Ca tới chơi, chúng nhảy nhót hót líu la liu lo chả hiểu đang chém gió chuyện gì.

Cậu bèn ngồi xuống một chiếc xích đu gần đó, lắc nhẹ cái chai trong tay rồi thoải mái thở phào một hơi.

Bỗng một thằng nhóc con từ đâu chạy tới, nó tròn xoe mắt nhìn cậu như thể muốn ngồi lên xích đu, nhưng lại ngại không dám mở lời, “Chú ơi, bình của chú là bình gì thế ạ?”

Chu Dư An trố cả mắt, móa, vì vóc dáng nhỏ thó của cậu mà xưa nay chưa hề bị gọi là chú bao giờ, ấy thế mà nhóc này lại gọi xoen xoét như vậy, hứ, đúng là chả khéo mồm khéo miệng gì, cậu bèn tiện mồm bịa:

“He he, chú có tiên khí trong người nên bác sĩ phải hút tiên khí của chú vào lọ này đấy, chứ không là chú bay vèo phát là đi luôn.”

“Tiên khí là gì thế ạ?” Cu cậu hau háu nhìn bình dẫn lưu, hơi hơi muốn chạm vào xem xét.

“Tiên khí chính là…” Chu Dư An đang nói thì bỗng dừng giữa chừng, bởi cậu đột nhiên nghe thấy một giọng trẻ con lanh lảnh kêu lên, “Anh bác sĩ ơi.”

Cậu ngoảnh lại và thấy một cô nhóc mặc chiếc váy hồng xinh xắn bỗng nhảy bụp xuống ban công với đôi chân ngắn ngủn, sau đấy dang rộng cánh tay rồi ôm chặt lấy một cái chân dài.

Cậu nhìn theo chân lên trên, người nọ ấy mà lại là Chung Phất Sơ, anh cúi đầu nhìn cô nhóc và đưa giấy tờ trong tay cho thực tập sinh phía sau.

Kế tiếp anh ngồi xổm xuống, vuốt mái tóc đuôi ngựa của cô nhóc rồi nói câu gì đó mà Chu Dư An không nghe thấy.

Và giây tiếp theo, cô nhóc đột nhiên nghiêng người hôn lên má Chung Phất Sơ một cái.

Khoảnh khắc ấy, cả người Chung Phất Sơ rõ ràng đã sững lại, sau đó anh liền nhoẻn miệng nở một nụ cười, băng sương theo đó mà tan vỡ, lòng người cũng vậy mà xôn xao.

Ấy chính là lần đầu tiên Chu Dư An nhìn thấy Chung Phất Sơ cười, lúc đó cậu chẳng thèm nghĩ ngợi gì nhiều, nhưng rất lâu rất lâu về sau, mỗi lần hồi tưởng lại, khung cảnh ngày ấy đều hiện ra rõ mồn một trong ký ức.

Ánh mặt trời thênh thang phủ khắp, tiếng trẻ con lanh lảnh vọng vang và có làn gió hạ dường như đã nhẹ nhàng lướt qua bầu thiên không xanh trong văn vắt.

Còn bấy giờ, cậu lại chỉ ngồi im trên xích đu và vô tư gân cổ lên gọi: “Bác sĩ Chung!”

Chung Phất Sơ theo tiếng nhìn sang, nụ cười thoáng cái tắt lự.

Trái tim Chu Dư An bỗng hẫng nhẹ một cái, cậu thấy Chung Phất Sơ bước về phía mình, không hiểu sao khẩn trương đến lạ, thật giống một học sinh đang nơm nớp chờ đợi giáo viên xuống giảng bài.

Đến cả xích đu cũng chẳng dám đong đưa, mà chỉ ngoan ngoãn đứng im tại chỗ.

“Ngại bệnh mình chưa đủ nặng?” Chung Phất Sơ nhíu chặt chân mày, đáy mắt cũng dần nổi lên tia lạnh.

Anh đã dặn kỹ Chu Dư An là không được đến chỗ quá đông người, kết quả cậu lại chen ngay vào nơi đông người nhất trong bệnh viện, còn chẳng chịu nghe lời bằng đứa con nít.

Chu Dư An chợt thấy tủi thân vô cớ, tại sao Chung Phất Sơ cười đẹp với con nít như thế, mà lại dữ dằn với cậu đến vậy? Từ nhỏ đến lớn cậu vẫn luôn được cưng chiều hết biết, giờ bị vậy, nhất thời không nhịn được bèn cãi: “Ngồi cái xích đu thôi thì xảy ra chuyện gì được? Bình dẫn lưu người ta cũng xách theo rồi còn gì.”

Cậu lắc lắc bình dẫn lưu trong tay rồi ngước lên nhìn anh, trên mặt viết to rõ ràng sáu chữ “người ta nghe lời quá nè”.

Chung Phất Sơ không nói gì nữa, có điều vẻ mặt hiển nhiên là đang nhẫn nại chuyện gì.

Chu Dư An vốn định ngẩng đầu lườm anh, song khi đối diện với ánh mắt rét buốt của Chung Phất Sơ, vẻ phách lối của cậu đã loáng cái bay sạch.

“Chú ấy nói là chú ấy đang phóng tiên khí đó ạ.” Cu cậu vẫn đang quay quanh chiếc xích đu bên cạnh đột nhiên mách lẻo.

“…”