Có Con Chim Sơn Ca

Chương 1: Tựa Như Đã Từng Gặp Gỡ




Thành phố Văn Hoa cứ đến tầm năm – sáu giờ chiều là tắc đường kinh khủng khiếp.

Từ Hành đập mạnh vào vô lăng, chửi thề một tiếng, nghiêng đầu liếc người đang ngồi ôm ngực trên ghế phụ, không khỏi đá đểu câu:

“Gớm nữa đến mức ấy không, lại còn Tây Thi ôm ngực.”

“Bố đây ôm phổi được chưa!” Chu Dư An ngồi bên cạnh quả thực đang rất đau, cậu ôm lấy ngực trái, trán rịn đẫm mồ hôi, giọng cũng thì thào như muỗi kêu.

“Nếu không phải mày lôi xềnh xệch bố đi chơi bóng rổ, bố cũng sẽ không…” Còn chưa dứt lời đã bắt đầu ho dữ dội.

Từ Hành tức thì héo rũ, tháng sáu Chu Dư An đã bay về từ Mỹ để giúp hắn lo việc công ty mới, từ lúc ấy sức khỏe đã có vấn đề rồi.

Hôm qua hắn bèn kéo cậu đến đại học Văn Hoa để giao lưu bóng rổ với hội sinh viên, tối về đến nhà Chu Dư An cứ thấy ngực đau nhói, đến hôm nay thì càng nghiêm trọng hơn.

Từ Hành thấy không ổn bèn vội vã đưa Chu Dư An đến bệnh viện.

“Dm Chủ tịch Văn Hoa lên cơn điên à mà hết đào chỗ này lại đào sang chỗ nọ, đào cmn cả thành phố rồi còn đéo gì nữa.” Từ Hành đành phải trút lửa giận ngút trời lên ông chủ tịch thành phố.

Chu Dư An kéo cửa kính xe xuống một nửa, cơn gió mát lạnh buổi chiều mùa hạ lập tức tràn vào, cậu vẫn tức ngực khó thở không sao chịu nổi, một hơi thở thôi cũng phải đứt làm mấy đoạn, hơn nữa còn kèm theo cơn đau châm chích nhói nhói như bị kim đâm.

Ngay từ thuở nhỏ sức khỏe cậu đã không tốt, nhưng cậu lại rất ham chơi và hiếu động, thành ra thường xuyên bị bếch lên bệnh viện khiến mẹ cậu lo lắng suốt ngày.

Nghĩ đến đây, cậu vội dặn Từ Hành:

“Từ Hành, mày đừng có mà mách mẹ tao đấy, bà đang chơi vui ở Pháp, nếu biết chắc chắn sẽ đặt vé bay xuyên đêm về luôn.”

“Yên tâm đê, không hót với bố mẹ mày đâu, cho dù mày có phải phẫu thuật thì bố chắc chắn sẽ phục vụ mày từ A đến Z, từ bãi nước đái đến cục cứt nát bét của mày.” Từ Hành đương nhiên không dám nói với mẹ của Chu Dư An rồi, người đàn bà tên Minh Nghiên ấy đã nổi tiếng xưa nay về cái độ nuông chiều con trai cưng của bả.

“Mày cũng đừng có mà nguyền rủa bố, chết bố cũng không phẫu thuật đâu.” Chu Dư An tái mét cả mặt khi nghe thấy hai chữ phẫu thuật, thề, có trời mới biết cậu sợ đau đến mức nào.

Vừa đi vừa dừng cũng ngót nghét một tiếng đồng hồ, đến lúc mà Chu Dư An thấy mình cũng sắp đi chầu ông bà ông vải đến nơi, cuối cùng hai người cũng đến được bệnh viện Hán Nam vào khoảng bảy giờ tối.

Từ Hành lòng vòng quanh bãi đỗ xe nửa ngày mới tìm được một chỗ trống ở đằng trước, đang lúc định đạp ga gạt cần lái đến, thì bỗng bị một con Audi màu đen không biết từ đâu chui ra chiếm xừ mất chỗ.

Lửa giận tích tụ suốt cả đường tức thì bùng nổ, bất chấp quy tắc đến trước được trước, Từ Hành chửi thề một câu, lái xe đỗ xịch ngay cạnh con Audi rồi lao xuống xe và đóng sầm cửa lại.

“Dm đéo thấy bố mày định đỗ à, cướp cái dmm chứ cướp?” Chủ nhân Audi còn chưa xuống xe mà Từ Hành đã ông ổng cái mồm lên chửi rồi.

Chu Dư An nghĩ bụng thôi toang, Từ Hành lần này đúng thật là vô lý, nhưng cậu đau kinh khủng, phải hít thở một lúc cậu mới xuống được xe, vừa xuống xe đã nhìn thấy một thanh niên cao lớn xuống khỏi xe Audi.

Sắc mặt tiều tụy tái nhợt của cậu cũng không khỏi ngẩn tò te.

Người đàn ông này cao cỡ phải 1m9, đeo một hộp đàn màu đen sau lưng, ngũ quan sắc nét lạnh lùng, nhất là ánh mắt, sắc bén không sao tả xiết, lộ ra tia lạnh lẽo ngay giữa ánh sáng hoàng hôn ấm áp này.

Giống một chùm tia sáng lóe lên trên mũi dao, và tựa như đã từng gặp gỡ.

Chủ xe Audi không đáp lại cơn thịnh nộ ngút trời của Từ Hành, anh thản nhiên khóa xe rồi không nhanh không chậm bước ra ngoài.

Có điều khi đi ngang qua Chu Dư An, anh có thoáng liếc cậu một lần, lông mày hơi nhíu, cặp mắt đen láy không nhìn ra cảm xúc.

Chu Dư An bị cái nhìn ấy làm cho sửng sốt.

“Kéo cái gì mà kéo, dm nó nghĩ mình là ai?!” Từ Hành năm nay lớn tướng rồi mà chưa từng gặp cái trường hợp nào nó bị bơ như cái trường hợp này.

Nếu không phải Chu Dư An sắp tèo đến nơi thì hắn nhất định sẽ xông lên chiến luôn rồi.

“Này mày ngơ gì đấy, đau ngu người rồi à?” Từ Hành vỗ vỗ bả vai Chu Dư An.

Chu Dư An hoàn hồn, cơn đau tức nơi lồng ngực đã kéo giật cậu lại buổi tối nóng nực bí bách, sau đấy được Từ Hành dìu đi vào cấp cứu.

“Nhìn phim thì chín phần mười là cậu bị tràn khí màng phổi[1] rồi.

Nếu muốn phẫu thuật thì hãy để bác sĩ khoa ngoại lồng ngực khám cho.” Bác sĩ khoa cấp cứu ngáp một cái rõ dài sau khi xem phim của Chu Dư An, sau đó mặt không đổi sắc viết một vài ghi chú vào bệnh án rồi đưa cho Từ Hành.

“Tràn khí là bệnh gì? Có nhất thiết phải phẫu thuật không ạ?” Chu Dư An nghi ngờ hỏi.

“Nói một cách đơn giản, là sau khi cậu vận động mạnh đã khiến cho phế nang phổi trái bị vỡ, không khí trong phổi chạy vào khoang màng phổi và tích tụ lại.

Giờ nếu phải mổ thì cũng không nghiêm trọng gì đâu, đừng lo lắng, dưỡng mấy ngày là khỏe lại ngay thôi.”

Từ Hành vừa nghe nói là do vận động mạnh, sắc mặt thoáng hiện vẻ ngượng nghịu xen lẫn hối hận, hắn vò đầu bứt tóc bảo Chu Dư An:

“Nếu phải phẫu thuật thật thì tao sẽ vác đồ đến chăm mày, việc công ty cũng không phải ngày một ngày hai là xong được luôn.”

Thấy Từ Hành ỉu xìu, Chu Dư An cắn răng gắng tỏ vẻ thoải mái, bảo: “Xời tiểu phẫu đơn giản ấy mà, hồi nhỏ có gì mà tao chưa từng trải qua đâu, còn có thể sợ cái phọt phẹt này?”

Từ Hành sao không biết cha nội này từ nhỏ đã được nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, mới ngã có xíu thôi mà đã gào cái mồm khóc inh ỏi như bị ai đánh rồi, giờ gáy thế kia cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.

Nhưng mà hắn cũng không vạch trần cậu.

Hai người đến khoa ngoại lồng ngực, y tá nói bác sĩ đang đổi ca và sẽ đến ngay.

Chu Dư An và Từ Hành vừa ngồi xuống, còn chưa kịp ấm mông đã thấy cửa bị đẩy ra lần nữa.

Chu Dư An nãy giờ vẫn cúi oằn người vì đau, lúc này mới ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện vị bác sĩ đi vào chính là chàng trai mà mình gặp khi đỗ xe vừa rồi.

Nhưng bấy giờ anh đã khoác lên mình tấm áo blouse trắng tinh sạch sẽ, khiến cho cái hơi thở lạnh lẽo trên người đã dịu đi không ít, tựa như một thanh kiếm sắc bén bị bọc bên trong từng lớp tơ dày.

Anh liếc Chu Dư An đang ngồi trên ghế, có vẻ chẳng hề ngạc nhiên chút nào, rồi ngồi xuống cái ghế sau bàn làm việc.

Còn Từ Hành thì cực độ kinh ngạc, hắn mấp máy môi chực nói gì đó nhưng rồi cũng gắng nhịn, sau đó bộp một tiếng, đập mạnh tấm phim X-quang của Chu Dư An xuống bàn.

Chu Dư An yên lặng ngó bảng tên của bác sĩ, Chung Phất Sơ? Cái tên này thật lạ.

“Bác sĩ khoa cấp cứu nói có thể phải phẫu thuật, bác sĩ Chung anh… anh thấy sao ạ?” Cơ thể vốn đã đau điếng giờ như cũng sắp co lại thành tôm luộc, cậu lo lắng nhìn đau đáu bác sĩ đối diện, vì cậu rất sợ anh sẽ nói ra từ “phải.”

Chung Phất Sơ đầu tiên nhìn phim X-quang một lúc, sau rồi cúi đầu viết gì đó vào bệnh án, giọng điệu lạnh nhạt: “Tràn khí màng phổi bên trái, nhu mô phổi đã bị nén 80%, có khả năng cao là sẽ phải phẫu thuật.

Cậu nên đi chụp CT trước đi.”

Giọng nói này sao mà nghe hay quá, thật giống nam chính của tựa phim về Y khoa.

Chu Dư An thoáng ngẩn ngơ, mãi sau mới giật mình sực tỉnh: “Phải làm phẫu thuật thật ạ?”

Chung Phất Sơ chẳng hề lạ lẫm gì với loại câu hỏi này, dường như anh không có nhiều kiên nhẫn để giải thích bệnh lý, mà chỉ dùng ngón trỏ phải gõ gõ lên bàn và thúc giục: “Cứ làm CT trước đi.”

“À vâng, tôi đi làm ngay đây ạ.”

Chu Dư An lại đành phải đi chụp CT.

Dọc đường đi Từ Hành liên mồm chửi bới sỉ vả Chung Phất Sơ, nhưng Chu Dư An lại như điếc, trong lòng thầm nổi lên một cảm giác khá là quái dị.

Cậu luôn cảm thấy ngờ ngợ như đã từng gặp Chung Phất Sơ ở đâu rồi, tựa như đã từ rất xa xôi thuở xưa cũ, mà cũng như mới chỉ qua chưa được mấy năm.

Nhưng cái tên này lại hoàn toàn xa lạ với cậu.

Cơn đau tái trong lồng ngực khiến cậu không còn sức lực để đào sâu vào trí nhớ, nên tạm thời cậu đành phải gạt câu hỏi này sang một bên, đi chụp CT rồi mang về Khoa ngoại lồng ngực cho Chung Phất Sơ xem.

Chung Phất Sơ nhìn phim và bảo: “Có một bóng khí ở thùy trên của phổi trái, cần phải được phẫu thuật cắt bỏ.”

Từ Hành tỏ vẻ nghi ngờ, nhếch môi trào phúng: “Mấy bác sĩ phẫu thuật các anh trước nay đều nói đen đủi, không phải định lách luật để kiếm chác đấy chứ?” Hắn đã từng nghe nói có rất nhiều bác sĩ phẫu thuật đã cố tình báo bệnh nghiêm trọng để lừa bệnh nhân chấp thuận phẫu thuật.

Vả lại hắn với tay này còn vừa xảy ra mâu thuẫn xong, dẫu cho nó chỉ đến từ một phía.

Nghe vậy, Chung Phất Sơ bèn liếc sang Từ Hành, đáy mắt hiện lên vài phần châm chọc: “Anh có thể đi bệnh viện khác chẩn đoán.”

Ai mà không biết bệnh viện Hán Nam là bệnh viện trực thuộc Đại học Văn Hoa, và cũng là bệnh viện hạng A tốt nhất ở thành phố Văn Hoa chứ.

Từ Hành bị anh nhìn cho choáng váng, bất giác đứng phăng dậy định vác mồm lên chửi.

Bỗng hắn thấy Chu Dư An đã gắng gượng đặt cằm xuống bàn rồi nặn ra một nụ cười chua xót, đôi gò má thoáng hiện hai lúm đồng điếu nhỏ nhắn xinh xinh, cậu nói liên tục: “Tôi làm tôi làm tôi làm!”

Chung Phất Sơ liếc nhìn khuôn mặt vì đau mà đã co lại thành một nhúm của cậu, bình tĩnh nói: “Tối nay sẽ đặt ống dẫn lưu và dẫn lưu khí màng phổi[2] ra ngoài, hai ngày sau sẽ tiến hành phẫu thuật, có người nhà ở đây không?”

Chu Dư An khó xử hỏi: “Bố mẹ tôi đều đang ở nước ngoài, bạn tôi có thể thay mặt ký được không?”

“Có thể, nhưng sẽ phải ký thêm giấy ủy quyền.”

Chu Dư An và Từ Hành đồng thời thở phào nhẹ nhõm, tốt nhất là đừng nên kinh động đến mẹ Chu Dư An thì hơn.

Chu Dư An nhanh chóng được sắp xếp nhập viện, thay áo bệnh nhân rồi nằm trên giường ăn hoa quả do Từ Hành mua.

“Tao mua hết đồ dùng cần thiết hàng ngày rồi, mày tranh thủ tận hưởng mấy ngày được làm hoàng đế đi cu, sau này có muốn cũng đừng hòng được anh đây hầu hạ cho đâu.” Nói rồi lau mồ hôi, hắn mới vừa phải chạy xồng xộc xuống siêu thị mua một đống đồ để nhập viện, thế mà cha nội này lại phơn phớn thảnh thơi ngồi tận hưởng thế này.

“Thiên hạ nào có hoàng đế nào thảm như anh.” Chu Dư An khẽ hừ nhẹ một tiếng, đoạn bảo: “Từ con, cấm mày quay video đấy.”

Hồi còn học cấp hai, cậu đã từng bị ngã gãy chân một lần.

Lúc ấy cậu nằm trong bệnh xá của trường khóc như chết cha chết mẹ, cái rồi bị Từ Hành quay video lại phân tán khắp nơi, khiến danh tiếng hotboy trường của cậu cũng mất sạch sành sanh.

Từ Hành phá lên cười như điên, đáp một tiếng “tuân mệnh”, lại hỏi: “Muôn tâu bệ hạ, hay để thần hú một tiếng cho mấy vị huynh đệ ở thành Văn Hoa của ngài ghé qua thăm ngài nhé? Cái vị Ngô Hạo Vũ ấy không phải người quen của ngài sao?”

Chu Dư An lắc đầu nguầy nguậy: “Dẹp đi, ta cùng hắn đã không liên lạc lâu lắm rồi, ái khanh đừng cho gọi hắn.”

Ngô Hạo Vũ hơn cậu bốn tuổi, vì mối quan hệ của bố cậu nên hồi nhỏ hai người rất hay chơi với nhau, sau đó, nhà họ Ngô đã chuyển đến thành phố Văn Hoa để phát triển kinh doanh.

Khi ấy cậu mới có mười ba, hồi đó còn dỗi bố dỗi mẹ rồi “bỏ nhà ra đi” đến nhà họ Ngô sống một thời gian nữa là.

Chỉ có điều lúc đó đã xảy ra một số chuyện không vui khiến cả hai cãi nhau ỏm tỏi một trận, tuy chưa đến mức tuyệt giao, nhưng mối quan hệ cũng không còn thân thiết nữa.

Là chuyện gì vậy nhỉ? Trong khoảnh khắc, một tia sáng không mấy rõ ràng chợt lướt qua tâm trí cậu, nhưng rất nhanh đã biến mất một cách khó lường.

Cậu từ bỏ suy nghĩ, song chả hiểu thế nào lại chợt nghĩ đến Chung Phất Sơ: “Ê mày có nghĩ anh bác sĩ đẹp trai ban nãy sẽ phẫu thuật cho tao không? Nếu vậy thì chắc tao sẽ vui hơn được xíu ấy.”

Từ Hành nhíu mày: “Đệch, trai đẹp suýt bị trục xuất lượn lờ trước mặt mày thế này mà mày vẫn còn tia được thằng khác hả?” Hắn đã biết xu hướng tính dục của Chu Dư An từ lâu rồi, và đó đã từng là khoảng thời gian khá buồn đối với hắn.

Có điều mọi chuyện đã qua, bây giờ thậm chí hắn đã còn có thể thoải mái tự mang mình ra mua vui.

Chu Dư An biết hắn nói đùa, liền khinh miệt cười khịa: “Cái mặt mày á? Không có cửa.” Thực ra Từ Hành cũng là một anh chàng đẹp trai và có skill tán gái thượng thừa, nhưng so với bác sĩ Chung thì quả thực là chưa đủ.

Lời vừa dứt, cửa phòng đột nhiên được mở ra, ba bác sĩ bước vào, trong đó người dẫn đầu là Chung Phất Sơ, đi sau là y tá đang đẩy một chiếc xe phẫu thuật di động.

Chu Dư An vội vàng vứt hột quả trong tay, căng thẳng hỏi: “Đặt ống dẫn lưu bây giờ luôn ạ?”

Nãy cậu mới biết là đặt ống dẫn lưu không cần đến phòng mổ, có thể tiến hành luôn tại phòng bệnh, cho nên cậu cứ ngỡ là đơn giản thôi.

Song giờ thấy thế trận như này, cậu lại có chút không chắc chắn.

Bác sĩ gây mê là một bác sĩ nam có vóc người nhỏ con, khi cười mắt sẽ cong tớn như vầng trăng non, anh ta cười bảo: “Đúng rồi, đầu tiên sẽ rạch một đường cơ bản trên ngực cậu, sau đấy đưa ống vào khoang ngực của cậu là xong.”

Bác sĩ trợ giúp là một nữ thực tập trẻ tuổi, cô nàng lườm bác sĩ gây mê rồi mỉm cười bảo Chu Dư An: “Anh đừng nghe anh ấy nói quá, vết thương không lớn, ống cũng rất nhỏ nên sẽ không đau đâu ạ.”

Nghe là nghe vậy, chứ Chu Dư An vừa nghĩ đến sẽ bị một cái ống nhét vào trong người thì da gà da vịt là nổi hết cả lên.

Cậu siết chặt hai tay thành quả đấm, gắng gượng xuất ra vài phần khí thế của tráng sĩ đoạn cổ tay, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy các anh hãy cắm nhè nhẹ thôi, và đừng cắm lệch nhớ.”

Ai nấy nghe xong cũng cười phá lên, duy chỉ có Chung Phất Sơ là ngoại lệ.

Chung Phất Sơ đã bắt đầu chuẩn bị, thờ ơ với hết thảy mọi thứ trước mắt.

Anh khẽ ho một tiếng, mọi người tức thì bình tĩnh trở lại.

Anh lưu loát đeo găng tay rồi cầm lên một con dao mổ.

Chu Dư An luôn cảm thấy tia sáng lạnh lẽo mà cậu bắt được trên con dao trông thật giống với ánh mắt của Chung Phất Sơ.

Từ Hành đứng bên cạnh như thể con kiến ​​trên chảo nóng.

Thú thật là hắn trời không sợ đất không sợ, duy chỉ sợ thấy máu.

Hắn nhất thời không chịu nổi nữa, bèn đánh bài chuồn: “Tao chờ mày bên ngoài, mày… gắng chịu đựng nhé.” Nói rồi tức tốc rút lui khỏi phòng bệnh.

Chu Dư An thầm chửi Từ Hành đúng là anh em cây khế.

Lúc này y tá đã tiến lên cởi áo cậu, cậu liền túm lấy vạt áo, ngập ngừng hỏi dò: “Nếu tôi lỡ cử động linh tinh thì sao?” Cậu thực rất lo lát sẽ sợ quá mà đạp một cú bay cái đường ống thì toi.

Cô nàng y tá cười ngọt ngào: “Bọn em sẽ đè anh lại ạ.”

Chu Dư An vẫn thấy sợ lắm, hốc mắt cũng đo đỏ cả lên rồi.

Cậu nhìn Chung Phất Sơ, bắt gặp anh cũng đang nhìn cậu, nhưng ánh mắt lại vẫn lạnh nhạt như thường, lúc này đây còn có thêm phần mất kiên nhẫn.

Anh lạnh lùng hỏi:

“Chuẩn bị xong chưa?”

Chu Dư An cam chịu số phận nằm im lại, thấy Chung Phất Sơ hỏi cậu, cậu còn càng lo hơn.

Y tá cởi cúc áo của cậu rồi cười bảo: “Anh à da anh đẹp thật đấy, anh dùng sữa tắm hiệu gì vậy ạ?”

Chu Dư An ngượng mà đỏ hết cả lỗ tai, mặc dù cậu biết y tá làm vậy để giúp mình bớt căng thẳng, nhưng mà đàn ông đàn ang mà lại được khen là da đẹp thì vẫn khiến cậu thấy kỳ kỳ.

Bác sĩ gây tê cục bộ[3] ngực trái của cậu, thực ra cũng không đau lắm, nhưng Chu Dư An vẫn cắn chặt răng siết nắm tay, hai chân thì duỗi thẳng đơ, như thể một con chuột bạch sắp lên bàn thí nghiệm.

“Gây tê xong sẽ không đau nữa đâu.” Thấy cậu căng thẳng, bác sĩ gây mê bèn an ủi.

Chu Dư An vẫn hơi nghi ngờ: “Thật ạ?”

Chung Phất Sơ – người vẫn im lặng nãy giờ – bỗng nhiên lên tiếng: “Nhắm mắt lại.” Nếu giọng điệu của anh mà nhẹ nhàng hơn thì sẽ giống là đang ân cần với bệnh nhân đấy, chỉ tiếc là giọng điệu của anh lại là một mệnh lệnh chẳng thể nào nghi ngờ cho nổi.

Chu Dư An sững sờ nhìn Chung Phất Sơ, mặt đối phương vẫn chẳng có biểu cảm gì, nhưng ánh mắt cũng không còn lạnh lẽo như trước nữa.

Cậu ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Một lúc sau, chỗ được gây tê đã chẳng còn cảm giác gì, nhưng cậu vẫn nhắm mắt mà hỏi: “Các anh bắt đầu chưa ạ?”

Bác sĩ gây mê đáp: “Đã mở một cái hang to tướng trên ngực cậu rồi.”

Chu Dư An bị miêu tả của anh ta dọa cho sợ chết khiếp, song vẫn phấn khởi kêu lên: “Hình như không đau thật!”

Nói rồi mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cậu là đôi hàng mi rất dài.

Cậu ngớ người, mới sực nhận ra khuôn mặt của Chung Phất Sơ đang cách cậu thật gần.

Chung Phất Sơ khom người chúi đầu về phía ngực cậu thực hiện thủ thuật, sườn mũi cao thẳng nghiêng mình đón sáng, tựa như đỉnh núi tuyết trong trẻo dưới ánh bình minh.

Đôi hàng mày sắc ngọt như được tạc bằng lưỡi kiếm, lại được rặng mi dài rỏ xuống một giọt nhu hòa vi diệu, khung cảnh trước mắt như họa như thơ.

Chu Dư An nhìn mà ngây ngẩn cả người.

Cậu nghĩ, thì ra đặt ống dẫn lưu cũng chẳng đáng sợ như cậu tưởng, nhưng cậu nào có ngờ tới động tác tiếp theo của Chung Phất Sơ.

Ngay sau đó, một tiếng hét thảm thiết bậc nhất trần gian đã vang vọng khắp dãy phòng bệnh nhân này.

Về sau, khi Từ Hành nhớ lại trải nghiệm chờ đợi bên ngoài phòng bệnh ngày hôm đó, ông đã cho biết rằng, “Khi đột ngột nghe được tiếng hét ấy, tôi đã tưởng đó là tiếng hét của một con khỉ khi bị ô tô cán chân.”

———