Bách Lý Thần kia là người mở ra bàn tay vàng, cùng Cô cô ngủ một giấc thực lực liền đạt tới Tịch Diệt sơ kỳ, thật đúng là chuyện làm cho người ta ghen tị không thôi.
Ngẫm lại Bách Lý Thương Mặc tu luyện đến Tịch Diệt ky tốn bao lâu, Bách Lý Thần cùng nàng so sánh quả thật là nghịch thiên.
Nhưng mỗ Thần cùng Cô Cô ở một chỗ tương đối yên ắng, nếu không chỉ bằng thục lực hiện nay của nàng quả thật có thể là đệ nhất trong hàng đệ tử của Lục Đại môn phái, bất quá nàng đối với hư danh này rất khinh thường.
Bách Lý Thần tu luyện chỉ vì muốn cùng Bách Lý Thương Mặc đứng chung một chỗ mà thôi, điều khác nàng thật đúng là không cần.
Nay có kẻ không có mắt đến khiêu khích quyền uy Cô Cô, ta đây còn cùng bọn họ khách khí làm gì? Chụp chết, chụp chết toàn bộ!
Giết gà dọa khỉ mới phải.
Ở địa phương mang tên Tu Chân Giới này chính là nhược nhục cường thực, ai quyền to kẻ đó là lão đại, không bản sự cũng chỉ có thể bị giết, tựa như lần trước chính mình bị Mộc Tử Khê đánh chỉ còn lại một hơi, nay Bách Lý Thần nàng không là miếng thịt mặc người vo nhéo, nàng cũng có thể cho người khác sống cũng có thể khiến người khác chết.
"Bà lão kia, ngay cả tảng đá nảy của ta ngươi cũng không ngăn cản được sao?" Bách Lý Thần cười thật đàng hoàng, mặt mày sắc bén nhìn quét qua những kẻ xâm lược, "Ta chỉ mới khai vị, đợi lát nữa còn có nhiều món đặc sắc hơn cho các ngươi xem đây!" Thông Thiên Bi ở trên tay nàng khôi phục nguyên trạng thành tấm bia đá nho nhỏ như trước, "Vừa rồi các ngươi hỏi thần thú? Đúng vậy, Hâm Hải Vân Các chúng ta có, họ đang ở trên Lạc Hà phong, nếu các ngươi hôm nay dám san bằng môn phái chúng ta, các nàng sẽ không để cho các ngươi thấy mặt trời ngày mai!".
Còn một câu Bách Lý Thần chưa nói.
Cho dù không san bằng sơn môn, người có thể nhìn thấy ánh dương ngày mai cũng rất ít ỏi.
Tình tình Thú Ca không chấp nhận được người lạ kiêu ngạo trước mặt hắn.
Lời Bách Lý Thần nói không chỉ làm cho người của ngũ đại môn phái cứng lưỡi không thể tin mà còn làm cho tất cả đệ tử trong Các đều choáng váng, dù sao loại bí tân môn phái này không phải người bình thường có thể biết đến.
Ở trong Hâm Hải Vân Các chuyện này cũng chỉ có Bách Lý Thương Mặc cùng Bách Lý Thần biết thôi.
"Chưởng môn Bách Lý, lời này thật sao?" Mạc Phi Hoàng dù sao không hề động tay, hơn nữa hắn cũng không phải thật tâm vì Hâm Hải Vân Các cho nên hắn không muốn chết cùng đám người này.
Bách Lý Thương Mặc nhìn Mạc Phi Hoàng, vừa không phủ định cũng không dám chắc, "Mạc thành chủ, thật hay không đối với các ngươi mà nói quan trọng sao?" nàng cùng Mạc Phi Hoàng cũng không tiếp xúc nhiều lắm, ở trong mắt Bách Lý Thương Mặc thì Mạc thành chủ cùng người qua đường giáp không khác gì nhau.
Trên mặt Mạc Phi Hoàng lộ ra vẻ xấu hổ, mà phương trượng bên cạnh dường như cũng nhìn ra điểm này, "Bách Lý chưởng môn, mọi người đều thuộc Lục Đại môn phái, nếu Hâm Hải Vân Các thực sự có thần thú tọa trấn cần gì phải lừa gạt cho chúng ta?".
Bách Lý Thương Mặc lạnh lùng cười, "Lừa gạt? Đây là chuyện của bổn môn, cùng các vị chưởng môn lại có quan hệ như thế nào? Nếu Hâm Hải Vân Các thật sự gặp tai ương ngập đầu như vậy thần thú tự nhiên sẽ không mặc kệ ngồi xem, các vị vẫn nên tự giải quyết cho tốt đi" hừ, thật đúng là một đám gió chiều nào che chiều ấy.
Bách Lý Thương Mặc kỳ thật cũng không nguyện ý tạo sát nghiệt, nhưng nếu bọn họ vẫn khăng khăng một mực, vàng đỏ nhọ lòng son, như vậy hôm nay việc này cũng không cần thiết hiểu rõ. Người ta tát một bên mặt của ngươi đương trường, chẳng lẽ còn muốn đem bên còn lại dâng lên sao?!
(vàng đỏ nhọ lòng son: chỉ lòng tham của con người)
"Bách Lý Thương Mặc, khẩu khí thật lớn, ta cũng không tin Hâm Hải Vân Các ngươi thực sự có thần thú tọa trấn, nếu đúng như này, Hâm Hải Vân Các đã sớm đứng đầu Lục phái, làm sao lại lưu lạc đến bộ dạng ngày hôm nay?" nữ quan chủ tuy rằng bị Bách Lý Thần làm cho chật vật không chịu nổi nhưng miệng vẫn còn rất cứng, ánh mắt nhìn Bách Lý Thương Mặc rõ ràng có thêm một phần kiêng kị cùng sợ hãi.
"Liễu, miệng nữ nhân này thế nào lại thối đến như vậy? Ta thật muốn đánh nàng!" Ngư Tuyết ở một bên xem náo nhiệt, cũng không dám nhảy nhót quá lợi hại chỉ sợ bị Tần Liễu trừng mắt.
"Nhìn ngươi náo nhiệt kìa, còn chưa tới phiên ngươi động thủ đâu" Tần Liễu trắng mắt liếc Ngư Tuyết một cái, chúng ta đến trợ trận, chủ nhân cũng chưa lên tiếng nào có chuyện tự mình xông lên đánh? Mình cũng không phải là Bách Lý Thần vô pháp vô thiên, ỷ vào có chỗ dựa là Bách Lý Thương Mặc.
Ngư Tuyết chỉ có thể nhìn hiện trường náo nhiệt mà lệ rơi đầy mặt.
Liễu là người xấu!
"Một khi đã như vậy thì còn cái gì mà nói nhiều? Quan chủ liền thử xem!" Bách Lý Thương Mặc khoanh tay đứng trên bậc thang, bậc thang phía đối diện cùng phía dưới dao động không chừng là chính đạo nhân sĩ, cười cười, "Bách Lý Thương Mặc liền đợi ở trong này".
Trong lúc nhất thời mọi người cũng không biết có nên tiến lên hay không.
Phía trước có Thú Ca cùng Bách Lý Thần cường thế, hơn nữa Bách Lý Thương Mặc nửa phần cũng không sợ hãi, bình tĩnh thong dong, tuy rằng nói sự tồn tại của thần thú là hư vô mờ mịt nhưng mọi người cũng không dám khẳng định Hâm Hải Vân Các rốt cuộc có hay không.
Nếu nói có thì biệt rằng đám người này không đủ nhét kẽ răng cho thần thú.
Nhưng nếu không đúng sự thật, việc hôm nay truyền ra thì về sau bọn họ làm sao còn mặt mũi lăn lộn trong Tu Chân Giới? Bị người Ma Tông chê cười, ăn trộm gà không thành còn mất luôn nắm gạo.
"Được, hôm nay để cho bản quan chủ so tài cùng 'Đệ nhất mỹ nữ tông sư Tu Chân Giới', đến tột cùng là dựa vào cái gì làm cho người ta khó quên như thế!" nữ quan chủ hiển nhiên đã quên một kích chật vật vừa rồi, ngược lại còn muốn chọn Boss lớn hơn nữa, cũng không biết làm sao tin tưởng nàng? Không chừng là bị cái danh 'Đệ nhất mỹ nữ tông sư Tu Chân Giới' này làm ghen tị mất lý trí.
Bách Lý Thần đối với nữ nhân này hết chỗ nói rồi, dám một mình đấu Cô Cô, muốn chết hả?
Chẳng lẽ nàng nghĩ thủ đoạn của Cô Cô cùng ta giống nhau sao? Không chỉ làm ngươi chật vật mà muốn làm ngươi muốn chết cũng không được?!
"Cô Cô cố lên! Cho bà lão này biết cái gì là hâm mộ lẫn ghen tị!" Bách Lý Thần ở một bên hò hét.
Lời này vừa nói ra, không ít đệ tử trong Các cười ra tiếng.
Cùng chưởng môn so sánh về cái gì đều có thể, chính là đừng so sánh dung mạo, thật sự so không nổi.
Trừ bỏ hâm mộ ghen tị, thật đúng là không có biện pháp.
Bách Lý Thương Mặc nhịn không được xem thường trong lòng, tuổi tác của mình so với bà lão trong miệng Thần Nhi còn lớn hơn, vậy mình là cái gì?!
Cũng không muốn tiếp tục nói vô nghĩa, bàn tay trắng nõn khẽ xoay, kiếm tiên liền hiện lên.
"Thần Lộ" nữ quan chủ nhìn quanh thân thanh kiếm tiên này đều có khí lạnh tỏa ra không khỏi lộ ra loại tình cảm cực nóng, "Thần Lộ kiếm, thật đúng là một thanh kiếm tiên xinh đẹp" thật sự là cái chuyện gì tốt đều dính vào người Bách Lý Thương Mặc, nàng hận!
Tâm ghen tị giống như lời nói ác độc ăn mòn lòng nàng, ý nghĩ của nàng, có cơ hội liền chỉnh chết Bách Lý Thương Mặc, ngay từ đầu đã là như thế.
"Người khác luôn tốt" Bách Lý Thương Mặc thản nhiên nói một câu sau đó phi thân nhảy xuống, Thần Lộ kiếm trong tay hiện sương mù hướng nàng quét ngang mà đi.
Phất trần ra chiêu, vận khí tiến nhập, tuy rằng bỏ qua sương mù xung quanh rồi nhưng sợi tơ trên phất trần đã gần như bị đóng băng.
Chống lại Bách Lý Thương Mặc, nàng cũng không dám làm liều giống như vừa rồi khinh thị Bách Lý Thần, không muốn lại làm cho mình chật vật như vậy.
Ba ngàn chỉ bạc trên phất trần giống như tóc dài không ngừng sinh trưởng, dường như có sinh mệnh hướng tới bên hông Bách Lý Thương Mặc mà đi.
Bách Lý Thương Mặc biết bị nó cuốn lấy sẽ bị động, bất quá trừ bỏ vũ khí thuộc tính hỏ thì những thứ còn lại sẽ không phiền như vậy.
Thần Lộ kiếm tiên huyền phù đỉnh đầu, tay viết kiếm quyết, chỉ thấy hàn khí trên thân kiếm càng nhiều, sương mù ngưng kết thành băng, nháy mắt liền dày gấp ba.
"Đi ---" bàn tay Bách Lý Thương Mặc mềm mại giương lên, kiếm tiên hướng tới phất trần mà đi thẳng, bộ long dính trên phất trần kia trong nháy mắt liền kết thành bông tuyết, rốt cuộc dài không được nữa.
Phất trần đứt từng khúc, mà Thần Lộ kiếm cũng không giảm tốc công kích thẳng hướng nữ quan chủ.
Nháy mắt ở không trung một hóa ba, ba hóa chín, chin chín tám mươi mốt, mỗi một chuôi kiếm ảo như kiếm thật.
Ta dựa vào! Vạn kiếm quyết a!
Bách Lý Thần vẫn là lần đầu tiên nhìn chiêu thức như vậy, không khỏi trầm trồ khen ngợi trong lòng, rất soái!
Tuy rằng kiệt lực ngăn cản nhưng vẫn là bị thua, một ngụm máu tươi phun trên tảng đá chói mắt như thế.
"Ngươi, Đại Thành sơ kỳ?" trừng lớn hai tròng mắt tràn đầy vẻ không tin.
Bách Lý Thương Mặc thản nhiên nhìn nàng một cái, "Đúng vậy".
"Ha ha, thì ra là như vậy!" miễn cưỡng bò dậy, ánh mắt nhìn Bách Lý Thương Mặc tràn đầy hận ý, "Nhưng thì thế nào, hảo hán không đánh lại nhiều người, hôm nay sẽ không còn Hâm Hải Vân Các" nhìn về các vị chưởng môn đang ngập ngừng phía sau, "Các vị chưởng môn, chẳng lẽ các ngươi không muốn tâm pháp này, đan dược, tài nguyên sao? Nếu muốn, các ngươi còn chờ cái gì? Việc hôm nay chẳng lẽ còn có thiện được sao?!".
Một lời làm dao động, Bách Lý Thương Mặc lạnh lùng nhìn cũng không ngăn cản.
Quả thật, hôm nay không thể thiện.
Cũng không biết là ai bắn một viên đạn tín hiệu lên trời, trong lúc nhất thời một người tiếp một người đạn tín hiệu bay lên trời, đẹp như hoa nở.
Đáng tiếc, bông hoa xinh đẹp ấy là một bông hoa đã bị ích lợi ăn mòn nụ.
Bách Lý Thương Mặc nhìn lên bầu trời màu sắc nở rộ kia là tín hiệu tiến công cũng là ám hiệu giết người.
Không thể tưởng được ý niệm nhất thời của mình lại dẫn đến một trận gió tanh mưa máu như vậy, hối hận sao? Không không không, chỉ có chút cảm thán, đây là Tu Chân Giới sao? Quả nhiên, tuy rằng đã biết, nhưng thời điểm chân chính nhìn đến vẫn không khỏi có chút thổn thức.
Trận chiến này nàng sẽ không thua, bởi vì ngay từ đầu nàng đã thấy được kết cục.
Có được nhiều thuộc tính nghịch thiên, cho nên trận chiến này các nàng đã sớm thắng.