Cô Cô, Thỉnh Thủ Hạ Lưu Tình

Chương 90




Bách Lý Thương Mặc không phải lần đầu tiên tiếp xúc với chưởng môn các đại môn phái, chẳng qua trước kia ngoài mặt mọi người đều khách khách khí khí, tuy rằng nội bộ đều vì bản thân mà tranh thủ, ai cũng đều phòng bị người khác nhưng chưa từng xé rách da mặt, không nghĩ tới lại có hành động như chạm vào nghịch lân của môn phái khác, cũng thời điểm để cho bọn họ tìm được rồi lấy cớ tụ nhau về Hâm Hải Vân Các.

(nghịch lân: điểm yếu chết người)

Hơn nữa lời này ngoài ý từ bỏ đám cưới thì chính là tìm đến điều tra.

"Phương trượng đại sư, ngươi ở Phục Long Tự phổ độ chúng sinh đến môn phái toàn là nữ tử như chúng ta làm chi? Chẳng lẽ muốn phổ độ chúng ta sao?" Bách Lý Thương Mặc không giận mà cười, "Ngay cả quan chủ Tu Duyên Quan cũng tự mình đến, hôm nay thật đúng là vẻ vang cho kẻ hèn này".

"Chưởng môn Bách Lý, ngươi không mời chúng ta vào ngồi sao?" nữ quan chủ Tu Duyên Quan cố ý không nhìn ánh mắt tràn ngập địch ý bên cạnh, "Nói thế nào thì người đường xa mà đến cũng là khách, chút đạo lý ấy chưởng môn Bách Lý hẳn là hiểu được chứ?".

Bách Lý Thần ở trong lòng xì một tiếng khinh miệt, người ta ở nơi này tổ chức hôn lễ, ngươi muốn vào ngồi, ngươi không phải muốn khiêu khích thì là gì?!

"Chỉ sợ hôm nay không tiện lắm" Bách Lý Thương Mặc nhẹ nhàng tự mây gió cười cười, "Hôm nay đồ nhi của ta thành thân sợ là không chiêu đãi được các vị".

"A di đà Phật, chưởng môn Bách Lý, ngươi cũng biết hành vi của ngươi hôm nay sẽ mang đến hậu quả thế nào cho Hâm Hải Vân Các không?" Phương trượng cau mày, dùng âm thanh buồn trời thương người nói, "Lệ này nếu có thì Tu Chân Giới tất nhiên đại loạn, chưởng môn Bách Lý, ngươi vẫn nên quay đầu lại là bờ đi!".

"Con lừa ngốc, lời này của ngươi nói rất buồn cười a!" Thú Ca là nam tử suy nhất ở Hâm Hải Vân Các, lại là kẻ sợ thiên hạ không loạn, phía sau có hai vị nương tử chống lưng tự nhiên là không chỗ nào sợ hãi, "Tu chân vốn chính là đi theo con đường nghịch thiên, nay ngươi lại muốn nhà người ta quay đầu lại là bờ, ngươi có biết là ngươi thúi lắm không? Người ta thành thân ngươi e ngại cái quái gì, chẳng lẽ đó là con gái riêng của ngươi sao?".

Thú Ca nói rất đúng! Bách Lý Thần giơ ngón tay cái lên âm thầm cho Thú Ca một ánh mắt khen ngợi, nếu Cô Cô không vô tình và cố ý dùng ánh mắt đe dọa ta, ta cũng muốn nhảy ra a, nay, tất cả nổi bật đều bị Thú Ca đoạt đi.

Phương trượng không nghĩ tới ngoại trừ Bách Lý Thương Mặc, ở đây còn có người dám nói như vậy đối với mình.

Nhìn qua thì thấy một thiếu niên mặc một thân áo tím, bên hông cắm một cái quạt, nhướn mi khoanh tay, dùng loại ánh mắt ngươi bị ngu sao nhìn mình, lập tức chọc giận phật tâm kia. A di đà Phật, tội lỗi tội lỗi.

"Vị tiểu hữu này, ngươi thuộc môn phái nào? Sư phụ là ai?" nữ quan chủ nhìn phương trượng đang tự mặc niệm tâm kinh, không khỏi đối với thiếu niên này nổi lên lòng cảnh giác, chẳng lẽ vị ấy còn không thể nhìn ra đệ tử của tiền bối nào sao?

"Hừ, ta không môn không phái, sư phụ của ta ngươi cũng không xứng để biết, nói cho ngươi ngươi cũng không biết" Thú Ca ngang ngược ngẩng đầu, một chút cũng không đem bà lão trước mặt đặt trong lòng, "Còn nữa, ngươi đừng dùng khuôn mặt kia nhìn ta, ta ghét nhất bị gái xấu nhìn!".

Rõ ràng tính tình thích gây chuyện của Thú Ca nổi lên làm hắn muốn động tay động chân lập tức, hắn cũng đang muốn hoạt động giãn gân giãn cốt đây, từ sau khi khôi phục phần lớn lực lượng hắn còn chưa được đánh ai! Mỗi lần đều bị hai nữ trung hào kiệt trong nhà kia đè nặng đánh, một chút mặt mũi cũng không có.

Lúc này nữ quan chủ kia thật sự vui không nổi, nữ nhân thì mặc kệ già hay trẻ, người thường hay là người tu chân, người nào có thể chấp nhận được việc người khác nói mình xấu? Lại càng không muốn nói đến địa vị của hắn, lời khen tặng sớm đã nghe trở thành quen.

Lại nói tiếp, nữ nhân này đúng là không xấu, bộ dáng nhìn qua cũng khoảng bốn mươi tuổi, dựa vào dung mạo cùng lời nói, trong mười điểm thì nàng tối thiểu cũng phải có tám điểm. Đáng tiếc, Thú Ca nhìn qua nữ nhân, Bách Lý Thần là kém cõi nhất cũng được chín điểm về nhan sắc, lại càng không nói đến hình dáng nhóm nương tử của mình, còn Cô Cô của Bách Lý Thần nàng dung mạo cũng là mười điểm, cho nên nữ nhân này so sánh với các nàng căn bản không thể sánh bằng.

Một phần kém, vạn phần kém.

"Ngươi, ngươi, tiểu súc sinh này!" Nữ nhân có giáo dưỡng cũng nhịn không được, huống chi nếu nàng giáo dưỡng tốt thì cũng sẽ không tìm tới cửa, "Muốn chết!" Không chút dấu hiệu sẽ nương tay, phất trần tàn nhẫn hướng tới trên đầu mà đánh Thú Ca.

Đòn này nàng dùng chín phần thực lực, có thể nói trong ảo tưởng của nàng thì thiếu niên nàu hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Bất quá, sự thật cùng ảo tưởng vẫn rất khác nhau, thiếu niên thật nhẹ nhàng cầm lấy phất trần của nàng, trên mặt tràn đầy vẻ đùa cợt, "Ngươi như vậy cũng dám tìm đến gây phiền toái, xem ra Tu Chân Giới này thật sự cần phải tẩy rửa thật tốt một lần nữa. Không thể chấp nhận loại mặt hàng chỉ thích ra vẻ này!".

Vẻ mặt nữ quan chủ không thể tin, ánh mắt nhìn về phía thiếu niên không khỏi lộ ra sợ hãi.

Không khí trong lúc nhất thời ngưng trệ, Thú Ca cũng tạm thời không muốn động thủ, cao thủ luôn thích đánh cuối.

Nàng ta là bà lão mà đánh mở đường đầu tiên, những người sau đó làm sao bây giờ?

Buông tay ra, nhàn nhã tiêu sái đi đến phía sau ba sư tỷ muội Bách Lý Thần mà đứng.

"Chưởng môm Bách Lý, cũng không biết ngươi làm sao mời người ngoài đến đây" mặt mũi bị mất hết trước mặt nhiều người, sắc mặt quan chủ Tu Duyên Quan tự nhiên là khó coi, bất quá thái độ này vẫn dịu đi vài phần, có thiếu niên này không biết nguyên nhân tồn tại, nàng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Ta nghĩ quan chủ là sẽ không muốn biết" Bách Lý Thương Mặc coi như không sợ hãi, tuy rằng bản thân nàng hực lực mạnh mẽ, nhưng nếu ngũ đại môn phái vây công, nàng một người thật đúng là không thể cứu được. Nay, có tứ đại thần thú đứng sau lưng, nàng nói chuyện tự nhiên cũng kiên cường hơn. Có thể nói, không cần khách khí.

Phương trượng Phục Long Tự cùng quan chủ Tu Duyên Quan đều không nghĩ đến điều này, Bách Lý Thương Mặc còn có thể vân đạm phong khinh như vậy, dường như đối với nàng mà nói những điều bọn người này làm chẳng qua là một mớ trò khôi hài, là đàn kiến, cảm giác này làm cho người ta thật không thoải mái. Cho nên, nàng lạnh lùng cười, "Hà tất phải như vậy, cho dù ta không muốn biết nhưng mấy vị chưởng môn khác sợ cũng không nghĩ như vậy" nàng vừa dứt lời liền có người ngự phong mà đến, cũng có người chân đạp phi kiếm, theo phương hướng sơn môn bay tới.

Bách Lý Thương Mặc cười mà trong mắt tràn ngập hàn khí, điều này đối với Hâm Hải Vân Các mà nói tuyệt đối là vũ nhục.

Thử nghĩ một chút, khách không có sự đồng ý của chủ nhân liền xông vào nhà người ta, thậm chí còn đánh thẳng vào bên trong, lại tự cho là chuyện tất yếu phải làm, ý tứ của hành động này nàng còn có thể không rõ sao?

Bọn họ là cảm thấy qua hôm nay sẽ không còn lo lắng vì Hâm Hải Vân Các nữa phải không?!

Người đến không có một trăm thì cũng tám mươi, hẳn chưởng môn nhân mang theo đều là đệ tử tinh anh.

Bách Lý Thương Mặc cố ý nhìn về hướng kia, ở đây duy nhất không ngự kiếm phi hành, ngự phong mà đi cũng chỉ có người của Thiên Đạo Tông.

Hơn nữa, Thiên Đạo Tông chỉ có mười người đến, Tần Thiên, Tần Liễu, Ngư Tuyết là ba người duy nhất nàng nhận ra.

Tần Thiên dường như cũng cảm ứng được ánh mắt Bách Lý Thương Mặc, lễ phép hướng nàng mỉm cười vuốt cằm, nghĩ đến hắn tới nơi này hẳn không phải muốn đối đầu với Hâm Hải Vân Các.

Lục Đại môn phái tề tụ, nhưng mục đích là để thảo phạt một môn phái cũng từng nằm trong Lục Đại môn phái Hâm Hải Vân Các, nghĩ đến buồn cười cỡ nào?!

Đến tột cùng là lòng lang dạ sói hay là thiên lý không tha?!