Đổ mồ hôi, đây là cái gì? Ngọc Trai tinh?!
Bách Lý Thần quýnh lên.
Chỉ thấy một sinh vật thật lớn giống như sò hến từ trong hồ hiện lên, độ cao của toàn bộ vỏ sò tương đương với một người lớn.
Màu sắc của vỏ sò này không phải màu trắng bình thường mà là màu sắc rực rỡ, điều làm người ta lấy làm kỳ lạ là vỏ sò này bán trong suốt, thấy loáng thoáng bên trong có một nữ tử đang nằm.
"Đây là cái gì?!" ánh mắt Bách Lý Thần nhanh chóng nhìn thẳng, tuy rằng nói thế giới này có sơn tinh quỷ quái nhưng ngoại trừ Ngư Tuyết cùng tứ đại thần thú, yêu quái khác nàng thật đúng là chưa từng thấy qua, đặc biệt là loại biến hóa nguyên hình này.
Tần Liễu kéo Ngư Tuyết lui về phía sau từng bước, nguy hiểm ở nơi này các nàng đã từng chứng kiến qua, bây giờ hẳn là trạm tiếp theo đi.
Chỉ thấy ngọc trai tinh thật lớn kia chậm rãi mở ra, cô gái đang nằm bên trong trai ngọc dường như bị kinh động, mở ánh mắt ngập sương mù ra,mắt không nháy mắt nhìn về bốn người bên hồ.
Bách Lý Thần cảm thấy rất kỳ quái, nàng lại mặc quần áo, đúng ra hẳn là nên lõa thể sao?
Ở trong lòng Bách Lý Thần thì Bách Lý Thương Mặc đã tính là tuyệt đỉnh xinh đẹp, nhưng sau khi nhìn thấy cô gái kia vẫn sửng sốt một lát, bởi vì này cô gái này lớn lên thật sự rất mộng ảo, rất có cảm giác không ăn khói lửa nhân gian. Da thịt kia vô cùng mịn màng a.
Đương nhiên, Bách Lý Thần không phải mê gái mà chỉ là một loại thưởng thức mà thôi.
"Hâu duệ Long thần là ngươi làm ta tỉnh lại?" cô gái ngồi dậy, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lý Thần đang ngây ngốc, trong mắt dường như chỉ có một mảnh hư vô.
Ách, ta không phải hậu duệ Long thần nha! Người ta là con người! Ánh mắt của ngươi thế nào cảm thấy ta là giống loài siêu nhiên?
"Ách, ta là người a" Bách Lý Thần không biết nói gì, chỉ chỉ toàn thân cao thấp của mình, "Ngươi xem, ta làm sao có hình thái của rồng?".
Bách Lý Thương Mặc cũng không nói gì thêm, chỉ nhìn chằm chằm cô gái nửa nằm nửa ngồi kia, dường như có chút đăm chiêu với lời nói của nàng.
Cô gái kia cũng hơi sửng sốt, con ngươi chợt lóe ánh sáng nhìn Bách Lý Thần, "Nhưng trên người ngươi rõ ràng có hơi thở Long thần, ta làm sao có thể đoán sai?!" lời này cùng câu nói trước đó khẩu khí cách xa vạn dặm, rõ ràng là một cô gái không để ý thế sự, nào có tư thái không ăn khói lửa?!
Bách Lý Thần xem như hiểu được, mất nửa ngày trước mặt nàng đều là làm bộ, làm bộ uy nghiêm a!
"Bởi vì nàng được Long thần đại nhân nhìn trúng, Long thần cho nàng ăn máu rồng" Bách Lý Thương Mặc nửa thật nửa giả nói xong, chính là không thể tưởng được Thanh Long tỷ tỷ lại là Long thần? Bất quá cũng là Bách Lý Thần được lợi, máu Long thần không thể so với máu Long tộc bình thường, rất tinh quý.
Bách Lý Thần không biết Cô cô đang tính cái gì, cũng không tiện xen mồm, đành phải đứng một bên nghe.
Dù sao có Cô Cô ở đây, nàng sẽ không bị mệt.
Cô gái trong ngọc trai tinh kia dường như không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, nhìn ánh mắt Bách Lý Thần lóe lóe hình như đang lo lắng chuyện gì rất quan trọng.
"Các ngươi muốn đi ra ngoài?" cô gái suy tư một chút, híp mắt nghiêng đầu nói.
Không phải hỏi vô nghĩa sao? Không muốn đi ra ngoài, chẳng lẽ ở chỗ này chờ chết sao?!
Trong lòng bốn người nghĩ như vậy mà Bách Lý Thần sớm đã khẩn cấp mở miệng, "Đúng đúng, ngươi có thể đưa chúng ta đi ra ngoài sao?" xem ra mấu chốt đi ra ngoài chính là cô gái trong ngọc trai tinh này, cũng không thể đắc tội nàng.
"Có thể mà cũng không thể, muốn đi ra ngoài cũng không phải là ta nói là được" cô gái từ trong xác ngọc trai chậm rãi đi ra, từng bước đạp lên mặt hồ đến gần, "Các ngươi tới nơi này hẳn cũng là vì bảo tàng của Long tộc, thật ra đây cũng là chuyện bình thường của con người, nhưng bảo tàng Long tộc cũng không phải đơn giản là có thể lấy được. Mà mấu chốt đưa mọi người đi ra ngoài chính là có được người mang huyết mạch Long tộc mới tìm được Thông Thiên bi, nếu không cũng chỉ có thể chết già ở trong này. Mặc kệ là ai cũng đều giống nhau, mà các ngươi cũng không phải nhóm người đầu tiên tới đây".
Ý tứ chính là trước khi các ngươi đến thì đã có rất nhiều nhóm người chết ở đây.
Người mang huyết mạch Long tộc? Thông Thiên bi? Mọi người đều đem ánh mắt đặt trên người Bách Lý Thần.
Bách Lý Thần dung hợp máu của Thanh Long, có tính là người mang huyết mạch Long tộc không? Hẳn là có tính, nếu không thì cô gái trong ngọc trai tinh này cũng sẽ không ngửi ra được hơi thở. Nhưng Thông Thiên bi lại là cái gì?
Dường như nhìn ra bốn người nghi ngờ, cô gái kia chỉ vào giữa hồ nước, "Ở sâu phía dưới chính là Thông Thiên bi. Về phần nó là cái gì? Ha ha, cái này không cần ta mà nói, đến được nó thì sẽ biết được. Mà ngươi, ta có thể cho ngươi cơ hội này" nhìn Bách Lý Thần, cô gái cong khóe miệng, "Chỉ cần ngươi đến được Thông Thiên bi thì các ngươi đều có thể đi ra ngoài, còn nếu không vậy cả đời đứng ở nơi này đi".
Bách Lý Thần cảm thấy chuyện này thực hết chỗ nói, nàng chỉ uống một bình rất nhỏ máu của Thanh Long, ông trời rốt cuộc có biết hay không?! Nếu không tìm được Thông Thiên bi thì đời này sẽ cùng Cô Cô trải qua ở trong này? Tuy rằng núi non cảnh sắc nơi này cũng tốt nhưng cảm giác chẳng phải chân thật, cho dù biết là thật sự thì trong lòng cũng không cho rằng đây là thế giới mà mình sẽ sống.
Cô gái trong ngọc trai tinh kia vỗ vỗ tay, chỉ thấy mặt hồ lại bắt đầu gợn sóng, nước không ngừng mạo hiểm phóng lên trên, một đám bọt khí thật lớn hiện lên, chỉ chốc lát sau một tấm bia đá thật lớn từ trong hồ dâng lên.
Tấm bia đá này cho Bách Lý Thần ấn tượng đầu tiên chính là một cục gạch thật lớn!
Bách Lý Thần còn chưa kịp phản ứng thì đã bị cô gái kia đánh cho một cái, thân hình vừa vặn dừng trước tấm bia đá, cả người liền dung nhập đi vào.
Động tác của cô gái kia quá nhanh, Bách Lý Thương Mặc muốn ra tay cũng không còn kịp rồi.
Cũng may biết cô gái kia không có ác ý, nếu không một hồi ác chiến là điều không thể tránh được.
Bách Lý Thần hồ đồ bị chụp vào trong tấm bia đá, sau khi rơi xuống đất chỉ cảm thấy chung quanh một mảnh hoang vắng, tất cả đều là màu trắng, ở giữa khoảng không màu trắng có một tấm bia đá hướng thẳng lên trời, hoang vắng, mang phong cách cổ xưa, rất nặng, ở trên đó có khắc ba chữ Triện cổ 'Thông thiên bi'.
Ách, tuy rằng Bách Lý Thần liếc mắt một cái cũng biết nó không tầm thường, nhưng đối với người không hiểu mà nói thì nó chính là một cục gạch lớn thêm hình vẽ này kia thôi.
Tựa như người không biết gì thì túi LV ở trong mắt cũng không khác gì cái bao xốp? Chẳng lẽ ngươi mặc quần áo LV ngươi sẽ không là bao mà biến thành bánh bao?!
Bách Lý Thần đi qua đi lại nhẹ nhàng lấy tay vuốt tấm bia đá này, trong nháy mắt nàng dường như thấy được một ít chuyện xa xưa gì đó.
Thông thiên bi, có thể thông thiênđúng như tên của nó.
Nhưng nó cũng không phải một tấm bia đá bình thường.
Một thế giới một bông hoa.
Mà này Thông Thiên bi cũng là một tiểu thế giới, mà vị trí của các nàng hiện tại chính là trong thế giới của Thông Thiên bi.
Truyền tống trận kia đem bọn họ đều truyền tống đến bên trong Thông Thiên bi, chỉ vì để cho Thông Thiên bi tìm kiếm chủ nhân kế tiếp.
Về phần Long tộc tại thời điểm rời đi vì sao không bắt nó mang đi là bởi vì này tấm bia đá này không thể rời khỏi nhân gian, nếu không thiên hạ sẽ đại loạn.
Thông Thiên bi này cũng là một thế giới lại có thể là vũ khí tấn công còn có thông đạo trấn áp lục giới.
Bách Lý Thần giương miệng nhìn tấm bia đá dần dần nhỏ đi sau đó biến thành nhỏ bằng bàn tay nàng, cuối cùng chui vào trong thân thể nàng liền biến mất không thấy.
Thông Thiên bi này tuy rằng không phải thần khí, nhưng so với thần khí còn kinh khủng hơn a!
Thật là họa phúc khôn lường.
Mất đi tiểu Ngư Tuyết đến đây lại được cục gạch Thông Thiên bi khổng lồ này thế nào cũng tính là Bách Lý Thần kiếm được.
Hào quang bỗng nhiên chợt lóe, chờ Bách Lý Thần lại mở mắt ra liền thấy trên bãi biển có hàng trăm người của chính đạo cùng Ma Tông đều rơi xuống trên bờ cát, những người đó có chết có sống.
Bách Lý Thương Mặc, Tần Y cùng Ngư Tuyết vẫn đứng thẳng như cũ ở bên người Bách Lý Thần tựa như chuyện Bách Lý Thần đi vào đi ra chỉ trong nháy mắt.
Nhìn người chung quanh, Bách Lý Thương Mặc cũng sửng sốt một chút.
Quay đầu lại, cô gái kia đã không thấy bóng dáng.
Mà cách Đông hải thuỷ vực ngoài ngàn dặm, một cô gái diện mạo như mộng ảo đang thu thập vỏ sò nhiều màu nhìn Đông Phương giảo hoạt cười.
Nếu giúp ngươi tìm được chủ nhân mới rồi, như vậy ta cũng có thể giải thoát rồi.
Tạm biệt, chúng ta có duyên sẽ gặp lại.