Muốn nói Bách Lý Thần cùng Tần Liễu có một chân thật sự oan uổng chết Mỗ Thần.
Ta ngay cả tay nàng cũng chưa nắm qua a!!!
Huống hồ tâm của ta đối với Cô Cô có thiên địa chứng giám, nhật nguyệt làm chứng, nếu không phải Cô cô có lẽ người ta còn không đi con đường bách hợp đâu! Cũng chính bởi vì Bách Lý Thương Mặc, Bách Lý Thần mới biến thành một quả bách hợp thật sự.
Ta chỉ thích ngự tỷ, đối với nữ nhân mạnh miệng không có hứng thú.
Vẻ mặt Bách Lý Thần đau khổ, nghẹn khuất nhìn Bách Lý Thương Mặc, "Cô cô, ta không có a!".
Trừ bỏ Cô Cô thì mọi người đều là mây bay!
"Ngươi có thể có.".
"Thật không có.".
Bách Lý Thương Mặc trêu chọc Bách Lý Thần làm tâm tình mới có chút thư thái như vậy.
Không có biện pháp, ở trong lòng Cô Cô đại nhân, Tần Liễu làm sao không phải tình địch của nàng?
Tần đại tiểu thư nhìn Bách Lý Thần cùng Bách Lý Thương Mặc tai kề tai uống trà trò chuyện, trong lòng kêu một tiếng bất bình, các nàng vừa mới tìm được đường sống trong chỗ chết, không khí cũng chưa hít được mấy hơi liền thấy đối thủ một mất một còn Bách Lý Thần như đại gia ngồi bắt chéo chân, vẻ mặt a dua hướng Bách Lý Thương Mặc nói giỡn. Không biết vì cái gì, Tần Liễu cảm thấy trên người hai người dường như có một loại cảm giác không đúng.
"Ngư Tuyết, đi, chúng ta đi qua bên chủ nhân của ngươi!" Tần đại tiểu thư không biết quấy rầy cô cháu hai người thì có gì không đúng, người quen cùng người quen gặp mặt, không chào hỏi mới là không lễ phép. Tuy rằng, hai người cũng không coi là người quen.
Còn về vấn đề Ngư Tuyết muội muội tự nhiên cũng muốn nói chuyện cho tốt.
Ý chí chiến đấu của Tần Liễu sục sôi, sau khi đã biết Bách Lý Thần 'Mặt người dạ thú', Tần đại tiểu thư đã lo lắng chuyện đem Ngư Tuyết trả lại cho nàng, biết rõ là hố lửa còn đem Tiểu muội muội ném vào bên trong, loại chuyện này Tần Liễu làm không được.
Tiểu muội muội do dự có nên tiến lên hay không lại bị Tần Liễu túm đi lên phía trước, chỉ có thể bất đắc dĩ cùng đi qua.
Ngư Tuyết muội muội bị Tần đại tiểu thư túm lấy như vậy ngay cả người lẫn tâm tâm đều bị bắt cóc.
"Bách Lý chưởng môn, các ngươi cũng bị vây ở chỗ này sao?" Tần Liễu là người biết cấp bậc lễ nghĩa, tự nhiên là nói chuyện với 'Trưởng bối' đầu tiên, huống hồ, chưởng môn người ta ngồi ở chỗ này ngươi cũng không thể không phát hiện.
Bách Lý Thương Mặc gật gật đầu, "Ngươi cùng cha ngươi thất lạc" nếu không hắn làm sao yên tâm để cho một mình Tần Liễu mang theo Ngư Tuyết?
"Ừm" Tần Liễu rất buồn bực gật đầu nói, "Quả thật. Ta vốn muốn đem Ngư Tuyết trả lại cho người nào đó, nhưng hiện tại ta cảm thấy vẫn nên để cho Ngư Tuyết muội muội tiếp tục ở lại Thiên Đạo Tông của chúng tôi làm khách là tốt nhất" lời này của Tần đại tiểu thư nói cho Bách Lý Thương Mặc nghe, không bằng nói là nói cho Bách Lý Thần nghe, "Miễn cho nàng bị người ta dạy hư".
Đối đãi với Bách Lý Thần, Tần Liễu không cần khách khí.
Dù sao là chuyện của vãn bối 'Trưởng bối' Bách Lý Thương Mặc này cũng không tiện nhúng tay.
Bách Lý Thương Mặc một bộ dáng ta cái gì cũng không nghe, làm biểu tình bí hiểm nhìn mặt hồ nhưnglỗ tai lại dựng thẳng.
Bách Lý Thần cảm thấy Tần Liễu cố tình gây sự, sự tình lần trước chính mình đã nói lời xin lỗi, Tần Liễu cũng 'Tha thứ' cho nàng, nhưng hôm nay sao vừa thấy mặt lại tức giận? Ta chưa nói muốn ngươi đem Tiểu Ngư Tuyết trả về, ngươi đã nói sang ta sao?
Đem ánh mắt ném đến Ngư Tuyết đang núpở góc áo Tần Liễu, Bách Lý Thần lập tức bị đả kích.
Ngư Tuyết trước kia vừa thấy mình liền chạy tới đi đâu rồi? Nàng làm sao có khả năng tránh ở phía sau Tần Liễu? Chẳng lẽ tướng mạo của mình trở nên hung dữ?! Bách Lý Thần cảm thấy mình muốn hôn mê.
Thú Ca để cho con cá này ở bên ngoài chơi một vòng, kết quả 'người' này đem Tần Liễu quậy đến như thế nào đây, hiện tại vừa thấy mặt thì lại một bộ dạng 'Chủ nhân thật đáng sợ', không như vậy chứ!!!
Một khắc này Bách Lý Thần đột nhiên ý thức được thần khí thuộc sở hữu của nàng 'Bay' đi rồi.
Được rồi, giờ này khắc này Bách Lý Thần mới nhớ tới đến sự thật Ngư Tuyết là thần khí nha!!!
Đau lòng càng đau lòng, Cô Cô, thần khí của ta đi cùng người khác rồi!
Tuy rằng lúc trước Thú Ca cũng tưởng tượng qua việc Ngư Tuyết cùng Tần Y, Bách Lý Thần cũng vui đùa phụ họa, nhưng đó là do cảm thấy không có khả năng nên tùy tiện nói, nay dường như Ngư Tuyết muội muội thật sự bị bắt cóc, bắt đầu chỉ là buồn bực rất cao?
"Ngư Tuyết ---" Bách Lý Thần cười so với khóc còn khó coi hơn,"Ngươi muốn đi cùng này nữ nhân dã man này sao?".
Không cần a! Vì sao lại là Tần Liễu? Ta có thể đem một thanh thần khí đưa cho Tần Liễu, đánh ta cái đi!
"Chủ nhân ~~~" Ngư Tuyết kỳ thật cũng không muốn, ở cùng chủ nhân hay Tần Liễu, nàng vẫn là thiên về người sau.
Chủ nhân có Cô Cô đại nhân, Ngư Tuyết cũng muốn tìm người thương nha! Nàng tuy rằng là một thanh kiếm, nhưng là nàng cũng không thích tịch mịch, tuy rằng bị Bách Lý Thần phóng thích nhưng mặc kệ không hỏi, nàng cũng rất mất mát được không? Về sau chủ nhân cùng Cô Cô đại nhân càng thêm ân ái, nàng càng thêm không có người để ý.
Nhưng đi theo Tần Liễu sẽ không giống, Tần Liễu rất quan tâm nàng, che chở nàng, bao che nàng, điều này Ngư Tuyết đều nhìn trong mắt. Ngày ở trong Thiên Đạo Tông nàng sống thật sự vui vẻ.
"Ta muốn cùng một chỗ với Liễu, không thể sao?".
Ngư Tuyết đáng thương hề hề nhìn Bách Lý Thần, một bộ dáng nếu ngươi không đáp ứng ta lập tức khóc, "Chủ nhân ~~~".
Thanh âm trẻ con mềm nhũn nháy mắt làm Bách Lý Thần rối rắm, "Ách, được rồi!" thời điểm nói ra những lời này tâm Bách Lý Thần kêu đau một cái, đây không phải rau xanh cải củ a, đây là thần khí a!!! Tuy rằng cho tới bây giờ Bách Lý Thần không coi Ngư Tuyết là thần khí nhưng thần khí chính là thần khí, bản chất chính là thần khí a!
Sau khi mất đi mới hiểu giá trị của nó, Bách Lý Thần nhanh chóng muốn khóc.
Nhưng điều không thể chấp nhận được là người Ngư Tuyết muốn lại là Tần Liễu a, đây mới là chuyện làm nàng tức giận.
"Tần Liễu!" Bách Lý Thần oán hận trừng mắt nhìn Tần đại tiểu thư ngạo khí mười phần, "Nếu Ngư Tuyết đã mở miệng thì ta đáp ứng, về sau nàng do ngươi quản!" nói ra những lời nói trái lương tâm này làm Bách Lý Thần thật muốn cắn đầu lưỡi của mình, "Ta nghĩ Ngư Tuyết rốt cuộc là cái gì ngươi có thể đã biết, ta mặc kệ trong lòng ngươi đối với nàng là gì, ta chỉ hy vọng ngươi đối xử thật tốt với nàng. Đứa nhỏ này thật ra cũng rất tịch mịch!" sờ sờ đỉnh đầu Ngư Tuyết, "Hiện tại nghĩ lại, làm chủ nhân như ta dường như cũng không đủ tư cách" nếu Ngư Tuyết trước mặt Tần Liễu mặt kêu mình là chủ nhân thì Tần Liễu hẳn là cũng biết, Bách Lý Thần nói rõ.
"Ngư Tuyết, về sau đi theo Tần Liễu ngươi phải 'Ngoan ngoãn'!".
Ngoan ngoãn này đánh dấu ngoặc kép, Bách Lý Thần nói nhấn mạnh.
Tính tình của Ngư Tuyết phỏng chừng cũng ngoan không nổi.
"Chủ nhân ~~~" tiểu muội muội hốc mắt đỏ hoe, nội tâm tràn đầy áy náy, trước đó còn đem tội danh đổ lên trên người chủ nhân, thật sự xin lỗi a!
"Thật xin lỗi ~~~" người ta không nên đem ngươi bán cho Tần Liễu.
Bách Lý Thần còn tưởng rằng Ngư Tuyết giải thích là vì quan hệ với Tần Liễu, khoát tay, thoải mái nói, "Không có việc gì, về sau có Tần Liễu chăm sóc ngươi, ta cũng có thể an tâm".
Đúng vậy, thần khí đều là người khác.
Cũng may mắn Bách Lý Thần không biết, nếu không còn không chụp chết Ngư Tuyết a!
Nha nha, ngươi là đứa nhỏ ngoài mặt hiền hậu nội tâm gian trá!
"Ta dạy dỗ tự nhiên so với ngươi tốt hơn" Tần Liễu lôi kéo tay Ngư Tuyết nhỏ bé, một bộ dáng mau chóng rời xa người xấu, ánh mắt nhìn Bách Lý Thần như đang nhìn bệnh độc gì đó.
"Cô Cô ---" Bách Lý Thần nghẹn khuất cầm lấy tay Cô Cô, lấy bộ dáng ta bị thương nhìn Bách Lý Thương Mặc, "Về sau ta chỉ có thể làm tiểu bạch kiểm của ngươi, ngươi phải nuôi ta ~~~" ngay cả thần khí cũng chạy theo người khác, chẳng lẽ chị đây nhất định phải trần truồng sao?
Lúc này Bách Lý Thương Mặc không thể làm bộ như không nghe thấy, chỉ có thể quay đầu nhìn ba người trước mặt, "Nếu Ngư Tuyết theo Tần đại tiểu thư, Thần Nhi, ngươi cứ như vậy đi!" dù sao ta cũng không trông cậy ngươi có thể đỉnh thiên lập đất, vẫn nên để cho Cô Cô ta quan tâm ngươi đi!
"Cô Cô!!!"Bách Lý Thần nghiêm mặt quýnh lên, chẳng lẽ vận khí của ta đều dùng cho đoạn tình cảm cùng Cô Cô này? Cho nên, vận khí gì đó đối với ta mà nói đã là mây bay, ngay cả thần khí cũng đã leo tường.
"Thì ra, ngươi chính là binh khí cuối cùng của ta!".
Được rồi, cho dù thiếu toàn thế giới, cũng không có gì, ta có Cô Cô!
Nghĩ như vậy, Bách Lý Thần bình thường trở lại.
Cô Cô trong tay, thiên hạ tùy ta đi.
Ngay tại thời điểm Bách Lý Thần tự kỷ, mặt hồ vốn bình tĩnh không gợn sóng đột nhiên truyền đến một tiếng nổ ngập trời.
Bốn người vội vàng nhìn về nơi đó.
Đổ mồ hôi, đây là?