Vì tranh đi trước, người bình thường tự nói mình là tu chân chính đạo đều khẩn cấp ra tay với người bên cạnh để tranh giành, trong lúc nhất thời các loại phi kiếm bay loạn trên không trung.
Cô Cô đại nhân cau mày nhìn cảnh tượng khó coi này, vì biết bọn họ ra vẻ đạo mạo, nàng mới không muốn cùng bọn họ quá mức thân cận, Lục Đại môn phái nói thật dễ nghe, nhưng có mấy môn phái là sạch sẽ?
Bách Lý Thương Mặc không thể cam đoan người khác tốt, nàng chỉ có thể tận lực dạy dỗ hành vi của đệ tử môn phái mình, kỳ thật chính nàng cũng không sạch sẽ giống như ngoài mặt. Làm chưởng môn một môn phái, hoặc nhiều hoặc ít cũng không có khả năng sạch sẽ.
Bách Lý Thần cũng bị kỹ năng đánh nhau đặc biệt này làm cho rung động, trước kia chơi trò chơi trực tuyến từng đi đánh với bang hội còn tốt hơn hiện tại, hiện tại thật hỗn loạn a!
"Cô cô ---" trong lúc nhất thời Bách Lý Thần cũng không rảnh chú ý Mộc Tử Khê, mà là ngơ ngác nhìn cảnh đánh nhau trên trời, "Đây là tiên đạo Cô Cô theo đuổi sao?" quả nhiên như trong tiểu thuyết viết, một đám sói đội lốt cừu a!
Bách Lý Thương Mặc kéo kéo khóe miệng, không biết nên nói như thế nào, chỉ có thể lắc đầu thở dài một hơi, "Kỳ thật rất nhiều chuyện ngươi không đếm xỉa đến nhưng không phải không có, đi lên con đường này, có một số việc không thể tránh được" linh khí trong Tu Chân Giới vốn thiếu thốn, bảo vật khan hiếm, mà núi tốt sông tốt đều bị môn phái lớn chiếm cứ, môn phái nhỏ có được chẳng qua chỉ là những nơi nhỏ như thịt muỗi, chỉ biết kéo dài chút hơi tàn khi bị môn phái lớn đè xuống, hiện tại có cơ hội lớn xuất hiện trước mắt như vậy, còn không liều mạng chạy về phía trước?!
Lục Đại môn phái thế lực ngang nhau, cho dù Bách Lý Thương Mặc không muốn đi thứ nhất, mặt khác Ngũ Đại môn phái cũng không cam lòng làm người đi sau, nếu có thể đến được bảo tàng của Long tộc, về sau có thiên hạ. Cho nên, có thể nói, truyền tống trận này làm cho người tu chân trở nên điên cuồng.
Tựa như người thường yêu tiền, người tu chân cũng để ý gì đó, chính là các loại thiên tài địa bảo, linh khí, tiên khí, công pháp đan dược.
Huống chi còn có người của Ma Tông như hổ rình mồi, ai mà chịu làm người lạc hậu? Có lẽ do như vậy trong nháy mắt, thứ tốt đã bị người khác lao đi đoạt lấy, cho nên điên cuồng là điều không thể tránh được.
Bách Lý Thương Mặc cùng Bách Lý Thần có thể trấn định như vậy, nguyên nhân lớn nhất là bởi vì các nàng có các tiên khí rất tốt.
Cô Cô đại nhân có kiếm tiên trong tay, mà Bách Lý Thần cũng có thần khí nghịch thiên tiểu Ngư Tuyết, tuy rằng không có chuyện gì để trọng dụng, nhưng nàng cũng đã được biết qua thần khí là như thế nào, tự nhiên đối với bảo tàng của Long tộc không có bao nhiêu hứng thú.
"Thần Nhi ---" Bách Lý Thần không phản ứng lại, đã bị Cô Cô đại nhân ôm thắt lưng ngự kiếm hướng cột sáng bay tới.
Bách Lý Thương Mặc làm chưởng môn Hâm Hải Vân Các tự nhiên cũng vì môn phái nhà mình mà lo lắng, mình không cần, nhưng không có nghĩa môn hạ đệ tử không cần, cho nên có chút này nọ nàng không thể không tranh. Chưởng môn, không chỉ là vinh quang, còn có các loại nghĩa vụ.
Bách Lý Thần tự nhiên cũng hiểu tâm sự của Cô Cô, ngươi không cần người khác sẽ muốn, ngươi không mạnh người khác sẽ đàn áp ngươi, không muốn bị người khác đàn áp, cũng chỉ có thể tranh đấu, cho dù tranh đấu đoạt được mà không dùng cũng không để cho người khác.
"Cô Cô yên tâm, ta sẽ không rời Cô cô nửa bước" mặt Bách Lý Thần nghiêm túc đỏ ửng, ở trong lòng Cô Cô đại nhân thật sự rất nhộn nhạo. Đứa nhỏ không được ăn thịt thực vất vả, nhẫn nại đủ loại a!
Khóe mắt lơ đãng nhìn qua nam tử mang mặt nạ bạc phía dưới, Bách Lý Thần lộ ra tươi cười đắc ý.
Cô Cô là của ta!
Không tiếng động dùng khẩu hình nói ra lời nàng muốn nói, đây là một loại khiêu khích cũng là một loại tuyên chiến.
Do đó, Bách Lý Thần cùng Mộc Tử Khê vĩnh viễn không có khả năng trở thành bằng hữu.
Nàng cũng không có tốt bụng đến nỗi cùng tình địch, và là người thiếu chút nữa giết chết mình làm bằng hữu.
Nghĩ đến Mộc Tử Khê là người kiêu ngạo như vậy cũng khinh thường bắt tay giảng hòa cùng Bách Lý Thần.
Mộc Tử Khê mắt lạnh nhìn Bách Lý Thần khiêu khích mình, lần trước, quả nhiên không nên lưu lại một mạng cho nàng.
Bất quá, ta có thể giết ngươi lần đầu tiên, cũng có thể giết ngươi lần thứ hai.
Trăm ngàn lầm đừng để ta gặp ngươi vào thời điểm sau khi vào truyền tống trận, nếu không đó là lúc ngươi chết.
Hừ nhẹ một tiếng, cũng không nhìn Nam Mộ Ngân mà xé gió bay thẳng đến cột sáng kia.
Nam Mộ Ngân nhìn bóng dáng Mộc Tử Khê rời đi àm ảm đạm xuất thần.
Sau đó, cũng ngự kiếm đuổi theo hướng Khê di.
Nàng biết trong lòng Khê di trách cứ chính mình, nhưng nàng cũng không hối hận.
Bách Lý Thần không chết, nàng mới có cơ hội!
Cho nên, cái gì đều có thể nghe Khê di, chỉ là vấn đề về Bách Lý Thần nàng muốn làm trái lại với Mộc Tử Khê.
Khê di, khi nào thì ngươi mới biết tình yêu của ta dành cho ngươi đây?!
Ánh sáng như hòa vẩy lên người, Bách Lý Thần chỉ cảm thấy trước mắt tối đen, sau đó lại mở to mắt, liền xuất hiện ở một nơi kỳ quái.
Hai chữ mang ánh sáng vàng rực rỡ kia nháy mắt làm mù mắt chó của nàng.
Long cung?!
Trời ạ, ta đang ở trong thế giới Tây Du kí sao?!
Sắc mặt Bách Lý Thần thiên biến vạn hóa, mà Bách Lý Thương Mặc cũng bị nơi mà cột sáng rầm rộ phá biển kia đưa tới làm chấn động một chút.
Thì ra truyền tống trận này dẫn đến Long Cung dưới Đông Hải.
"Cô Cô, sao chỉ có hai người chúng ta?" Bách Lý Thần nhìn trái nhìn phải nhưng không thấy người thứ ba ở đây không khỏi tò mò, nhiều người tiến vào sao cũng chỉ có hai người chúng ta ở đây?
Bách Lý Thương Mặc tuy rằng sống lâu, từng trải qua nhiều tình huống khác nhau, nhưng loại tình huống này là lần đầu tiên nàng gặp, "Cái này, ta cũng không biết. Chúng ta vẫn nên vào xem đi" không biết vì cái gì cảm thấy bốn phía quá mức yên tĩnh, có cảm giác như đang ở trong mộng, không thực tế.
"Ừm" Bách Lý Thần gật gật đầu.
Như vậy cũng tốt, còn hơn gặp phải Mộc Tử Khê.
Long Cung này cực kỳ to lớn, mà ở trong này dường như có một loại cấm chế, căn bản người ta không thể ngự kiếm mà đi, dù sao chính là không thể ngự khí ngự phong, chỉ có thể dựa vào hai chân.
"Cô Cô, chúng ta nghỉ ngơi một chút đi?" Bách Lý Thần thật sự mệt mỏi, Long Cung to lớn trống trơn, tuy rằng đồ vật các loại đều có, nhưng không có sinh khí, đừng nói rồng, lính tôm tướng cua đều không có.
"Được".
Bách Lý Thương Mặc đi tới đây mày chưa từng giãn ra, luôn cảm thấy có chỗ không đúng mà lại không nói ra được là không đúng chỗ nào.
Bách Lý Thần tìm ghế dựa ngồi xuống, sau đó nhìn mọi nơi, "Cô Cô, cái này là gì vậy, sao nơi nào cũng có nó?" Bách Lý Thần không chớp mắt chỉ vào một khối tinh thạch màu đen trong góc, nghi hoặc hỏi.
Một lời làm người trong mộng bừng tỉnh, một câu của Bách Lý Thần hoàn toàn làm cho Bách Lý Thương Mặc hiểu được.
Kỳ thật, các nàng căn bản luôn ở tại chỗ không có rời đi.
Nơi này, chẳng qua một ảo cảnh.
Mà này khối tinh thạch chính là chứng cớ.
Bách Lý Thương Mặc híp mắt đi qua, tinh tế đánh giá khối tinh thạch không biết tên này, lấy tay sờ sờ nó, sau đó lại tùy ý sờ sờ cái bàn, quả nhiên có điều bất đồng.
Tinh thạch có cảm giác thật, mà cái bàn cho cảm giác hơi hư ảo.
"Thần Nhi, sợ là chúng ta đã rơi vào ảo cảnh" Bách Lý Thương Mặc quay đầu lại tận lực thả lỏng nói, "Bất quá, xem ra ảo cảnh này cũng không đả thương người, chì là muốn chúng ta ở bên trong đi dạo, xem ra người bố trí trận pháp này không xấu".
Cô Cô, tâm địa không xấu không có nghĩa là tâm địa hắn tốt, được không?
Bách Lý Thần thật sự không thể bình tĩnh như Bách Lý Thương Mặc, "Cô cô, ta còn muốn cùng ngươi du sơn ngoạn thủy nữa, ta cũng không hy vọng chúng ta chết già ở trong này".
Ta không muốn làm chưởng môn nhân phái Cổ Mộ!
Ngươi không phải Tiểu Long Nữ, ta cũng không phải Dương Quá, cho nên, phái Cổ Mộ thật sự không thích hợp với chúng ta!
Mà câu tiếp theo của Bách Lý Thương Mặc trực tiếp làm Bách Lý Thần hôn mê, "Thần Nhi, cấm chế này ta không thể phá".
Cô Cô đại nhân dùng ngữ khí thật đạm mạc nói xong, giống như đang nói thời tiết hôm nay rất tốt.
Ô ô ô, Cô Cô, ngươi có thể cho ta giết ngươi một chút không?!
Bách Lý Thần tỏ vẻ bị đau trứng.
Thì ra Cô cô cũng không phải vạn năng!