Cô Có Thích Phi Công Không

Chương 17






Hôm nay tôi đi dạy lại, xin nghỉ quá nhiều thầy tổng phụ trách lại phàn nàn.

Ba tôi cũng khỏe hơn, ông đã xuất viện và trở về quê.

Sáng tôi lên trường rất muộn.

Vì đứng đợi Đức, đợi một hồi lâu không thấy nên tôi quyết định tự đi, chắc nó còn giận tôi hôm cãi nhau ở hội chợ, đúng là đồ con nít.

Vừa đi ra khỏi cổng đã gặp mấy bà hàng xóm.
" Ủa thằng nhóc hay đón con đâu, sao nay đi mình vậy ?"
" Dạ nay con đi muộn nên kêu nó không đến sợ bị trễ học.

"
Tôi gượng cười đưa ra cái lí do tự cho là chính đáng.

Mấy bà hàng xóm biết tôi không muốn nói nên cũng không hỏi nữa.

Chiếc taxi vừa tới tôi nhanh chóng trèo lên xe không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Đến nơi thì tất cả học sinh đã vô học.

Tôi ba chân bốn cẳng chạy vào lớp, quên luôn cả trả tiền xe cho bác tài xế.
" Gì gấp vậy con, từ từ bĩnh tĩnh chứ.

"
Tôi cố gắng nở một nụ cười tươi nhất có thể, xin lỗi bác hết lời rồi phóng thật nhanh đến lớp.

Từ đằng xa đã nghe tiếng của lớp tôi, tiếng nói không lẫn đi đâu được.

Tôi bực mình đi vào lớp.

Bọn chúng thấy tôi thì lập tức im re.

Tôi đi tới đập bàn một cái rõ to rồi quát.
" Mấy anh chị rảnh quá không gì làm đúng không ? Tôi vô lớp trễ vài phút thôi mà không biết tự lấy vở ra ôn bài à ? Có muốn tôi cho vô sổ đầu bài ngồi hết cả đám không ?"
Cả lớp đứa nào cũng đưa ánh mắt sợ hãi nhìn tôi.

Tôi nhìn xuống bàn của Minh Đức, nó không thèm nhìn tôi đến nửa con mắt.

Tự nhiên thấy trong lòng cứ buồn buồn như mất mát thứ gì đó.

Tôi hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, không rầy la chúng nó nữa.
" Lấy vở ra học bài mới.

"
Tiết học trôi qua trong êm đềm, hết tiết tôi mệt mỏi ra khỏi lớp.

Vừa nhận được thông báo họp giao ban, các thầy cô đều đi họp nên tiết sau là tiết tự quản, cá chắc lớp tôi không có tôi tụi nó sẽ ồn như cái chợ.

Trước khi rời lớp tôi đã răn đe bọn nó, hi vọng lời nói sẽ có tác dụng.


Trên đường đi đến phòng hội đồng gặp chị Lan và một giáo viên mới.

Cô ấy nhìn thấy tôi thì mỉm cười gật đầu chào, tôi cũng lịch sự đáp lễ.
" Giới thiệu với em, đây là cô Khuê dạy Toán, là giáo viên mới của trường mình.

"
Cô Khuê trạc tuổi tôi, từ trường tư chuyển về đây.

Cô rất xinh, nói chuyện cũng khá thân thiện và hợp tính tôi.

Ba chúng tôi tán ngẫu một hồi thì tới phòng hội đồng.

Đột nhiên cảm thấy lạnh gáy, không khí rất khác so với lúc nãy.

Chúng tôi bất giác nhìn nhau rồi lặng lẽ nuốt nước bọt.
" Cô Linh đâu ?" Tiếng gọi của thầy tổng phụ trách khiến tôi giật mình, chân tôi run như cầy sấy, miệng lắp bắp nói.
" Dạ...dạ...em đây.

"
" Cô ngồi xuống.

Cô biết trong thời gian cô nghỉ phép lớp cô đã xảy ra những gì không ?"
" Dạ...chuyện..chuyện gì ?"
" Chỉ có vài ngày thôi mà lớp cô đi xuống một cách trầm trọng.

Kiểm tra bài cũ thì không thuộc, đi học thì vi phạm nội quy nhà trường, không hôm nào không có tên học sinh lớp cô.

Cô xem lớp cô có còn là cái lớp nữa không ? Cô là chủ nhiệm mà cô không làm gì được sao ? Giờ cô nói cho tôi biết cô có quản được không để tôi còn cử người khác ?"
Thầy tức giận hét lên, vẻ mặt nghiêm trọng, chưa lúc nào mà tôi thấy thầy giận như bây giờ.

Tôi cúi đầu không biết nói gì nữa.

Tôi là người dẫn dắt lớp mà tôi không có tiếng nói, đúng là vô dụng mà.

Tôi đứng dậy, cúi người hết cỡ xin lỗi thầy tổng phụ trách.
" Em xin lỗi thầy.

Mong thầy cho em một cơ hội để sữa chửa những sai lầm của mình.

Em hứa với thầy sẽ không có lần sau.

"
" Thầy hi vọng em nói được làm được, đừng hứa suông.

"
Những lời hứa hẹn của tôi hình như làm thầy dịu đi, ngồi trong buổi họp mà tôi không khỏi hổ thẹn.

Lớp của ai cũng được khen ngợi, tuyên dương, riêng lớp tôi là tệ nhất.

Tôi không muốn nói hay giải thích gì nữa.


Tôi quá mệt mỏi rồi, họ muốn nghĩ gì thì nghĩ.
Kết thúc buổi họp cũng là giờ ra chơi.

Khuê rủ tôi đi xuống căn tin ăn sáng.
" Linh ơi, đi ăn sáng với tôi đi.

Đừng buồn nữa.

"
Tôi đồng ý đi theo Khuê.

Chúng tôi chỉ vừa quen nhau mấy tiếng trước thôi mà tôi cảm thấy chúng tôi rất thân, như thể là quen từ kiếp trước vậy.
[...]
Năm anh em siêu nhân đến giờ ra chơi liền chạy xuống căn tin.

Thật ra chỉ có An và Thiên đói nên kéo theo nguyên đám xuống chung.

Hữu Anh cầm ly Coca trên tay, chép miệng nói.
" Sáng nay tao có đi ngang qua phòng hội đồng, thấy cô Linh bị mắng xối xả.

"
An và Thiên nghe nhắc đến cô Linh thì lập tức dừng ngay việc ăn uống, Ân cũng hóng hớt theo.

Bọn chúng liếc sang Minh Đức, thấy nó chẳng có gì gọi là lo lắng.

Hữu Anh nhún vai kể tiếp.
" Lớp cô quậy quá nên thành tích đi xuống.

"
" Tao thấy tội cô quá mày, hết chuyện này đến chuyện khác đổ lên đầu cô.

" Thiên ngậm ngùi đồng cảm, An suy nghĩ gì đó rồi quay sang Đức.
" Mày với cô Linh làm lành chưa ?"
Một hồi lâu mà Đức vẫn không nói, bọn chúng ngầm hiểu câu trả lời là gì.

Ân xoay cái điện thoại trên tay, bình tĩnh nói.
" Tao thấy mày trẻ con quá đó.

Mày nghĩ mày với cô bỏ trốn thì lấy gì mà sống ? Mày nghĩ chuyện nó đơn giản như thế à ?"
" Cái gì ? Đức với cô định bỏ trốn ?" Ba đứa còn lại nghe Ân nói mà không khỏi sững sốt, Ân nhẹ nhàng gật đầu.

Cả ba đều đưa ánh mắt ngạc nhiên sang Đức, thấy nó vẫn im lặng.

Thiên bỗng dưng nổi cáu, cậu gắt lên khiến cả căn tin ai cũng chú ý về phía họ
" Thằng điên! Não mày chứa đất à ? Vậy mà cũng nghĩ ra được nữa.

Hên là cô Linh hiền đó.


Phải tao là tao đập cho ba má mày nhận không ra đó con.

"
" Bố sư cái thằng khùng, bố mày chống mắt lên xem mày trốn được bao nhiêu ngày.

" An cũng hùa theo Thiên, lần đầu tiên được chửi thằng Đức cậu cảm thấy mình thật dũng cảm.
Bị giáo huấn cho một trận, Đức biết bản thân mình đã sai nên không ý kiến hay phản bác gì.

Không khí dần lắng xuống, bốn đứa kia thở dài một hơi rồi tiếp tục ăn, chửi bới cái thằng đầu đất kia chỉ tốn nước bọt chứ chả được tích sự gì.
" Lời thì cũng nói rồi, khuyên thì cũng khuyên rồi.

Giờ là ở mày thôi, làm huề với cô Linh đ..."
" Ê tụi bay.

Cô...cô Linh kìa.

"
Ân nói chưa hết câu thì đã bị thằng Hữu Anh cắt ngang.

Cả đám nhìn theo hướng mà Hữu Anh chỉ.

Cô Linh với một cô giáo nữa đi đến căn tin và cả hai cô cũng đang nhìn về phía của bọn chúng.
[...]
Tôi đi xuống căn tin thì bắt gặp ngay đám nhóc.

An và Hữu Anh vẫy tay chào tôi.

Khuê đi bên cạnh lay lay tôi hỏi.
" Cậu quen đám nhóc đó ?"
" Đúng rồi.

"
" Cậu may mắn thế.

Được quen với đám nhóc đó là phước phần lớn đó.

"
Tôi nhăn mặt vẻ không hiểu.

Phước phần cái con khỉ! Phiền phức nghe đúng hơn.

Mà tụi nó cũng nổi tiếng ghê chứ nhỉ.

Khuê vừa mới vô trường thôi mà đã biết danh của tụi nó rồi.

Tôi làm lơ như không quen không biết, kéo tay Khuê đi tới chỗ khác.
[...]
An và Hữu Anh bị cô cho ăn bơ toàn tập thì vô cùng hụt hẫng.

Cả hai đều ném cho Đức ánh mắt đúng chuẩn thân thiện.

Hữu Anh lên tiếng trách móc.
" Tại mày đó thằng chó đẻ.

Giờ cô ghét lây sang tụi tao luôn rồi.

"
"..."
[...]

Tiếng trống trường vang lên báo hiệu giờ về, bọn học sinh ào ra như bầy ong vỡ tổ.

Tôi chen chúc qua đám đông để ra khỏi trường, muốn tắt thở!! Tìm một góc nào đó để bắt taxi, tôi cầm điện thoại lên định ấn số thì từ xa có một chiếc xe oto đang đi đến.

Ánh đèn hắt ra từ xe làm chói mắt.

Chiếc xe từ từ đi tiến tới và dừng ngay tại chỗ tôi đang đứng.

Người trong xe nhanh chóng bước ra và kéo tôi lên xe, từ đầu đến cuối không một câu nói.

Đến khi tôi định hồn thì lại thì phát hiện mình đã ở trong xe của Minh Đức.
" Em định làm gì ?"
" Đưa cô về.

"
" Không cần lòng tốt của em.

" Tôi đưa tay định mở cửa xuống xe thì bị Minh Đức chặn lại.

Nó nắm lấy tay tôi kéo ngược về phía sau khiến tôi mất thăng bằng mà ngã lên người nó.
Act cool!!! Đứng hình mất 5s.

Tôi mất hồn trợn mắt to hết cỡ, nó nhìn thấy biểu hiện của tôi thì nhoẻn miệng cười ranh.

Mặt tôi nóng bừng bừng, chắc là đỏ như trái gấc rồi.

Tôi luống ca luống cuống đẩy nó ra, miệng ấp a ấp úng biện minh.
" Em...em kéo chị nên chị mới té.

" Nó cười lắc đầu, không khí lặng im như tờ.

Một lát sau nó mới cất tiếng.
" Em xin lỗi vì đã có những suy nghĩ bồng bột.

"
" Em biết lỗi là tốt rồi.

"
Tôi cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm như trút được một gánh nặng, khuất mắt giữa tôi và nó được giải quyết thật nhẹ nhàng.

Tôi mở một bản nhạc mà cả hai đều thích, nằm thư giãn nhìn ra cửa sổ ngắm cảnh vật xung quanh.

Tự nhiên sao thấy cái gì cũng màu hồng ấy nhỉ, cả chuyến đi tôi cứ cười suốt.

Xe chầm chậm dừng đèn đỏ.

Tôi thấy Minh Đức nhìn cái gì đó rất chăm chú bên phía kia đường, tôi tò mò nhìn theo ánh nhìn của nó.

Kia là mẹ Minh Đức mà ? Bên cạnh là thầy Thiện ? Bọn họ có quen biết nhau sao ? Mà bọn họ gặp nhau làm gì ?
Tim tôi đập rất nhanh.

Cảm giác bất an lại một lần nữa xuất hiện.

Tôi quay sang nhìn Minh Đức.

Mặt của nó tái mét, mồ hôi trên trán chảy nhễ nhại.
Có chuyện gì sao ?