“ Nghe đồn hôm nay có giáo viên mới đến.
“
“ Xinh không ?”
“ Nghe đâu dữ dằn lắm.
“
Từ xa đã nghe thấy lời xì xầm bàn tán về giáo viên mới, tôi nhíu mày tỏ vẻ khó chịu.
Ai nói tôi dữ dằn vậy.
Tôi là con gái nhà lành hiền dịu nết na thế mà, chỉ lâu lâu có hơi cục súc một tí thôi vậy mà bị đồn cho thành sư tử hà đông luôn rồi.
Tôi bước vào lớp, tiếng ồn la hét lập tức im bặt, tụi nó giương mắt ếch nhìn tôi.
“ Không biết chào hỏi là gì à ?”
Rồi tiếng của lớp trưởng bối rối cất lên.
Làm như tôi là người nổi tiếng không bằng.
“ Học sinh nghiêm! “
“ Ngồi xuống.
“
Trước khi bước vào đây tôi cũng đã nghe danh của cái lớp này.
Quậy phá không ai bằng.
Đã dốt mà không biết phấn đấu.
Đã thay năm lần giáo viên chủ nhiệm rồi, thầy cô bộ môn mỗi lần dạy xong phải chạy ra ngoài ôm mặt khóc, tôi đúng là đen thật.
Bốc thăm trúng ngay cái lớp này.
“ Tiết này cô sẽ cho chúng ta làm quen với nhau, cô tự giới thiệu, cô tên là Khả Linh, cô sẽ đảm nhận vai trò giáo viên chủ nhiệm của các em trong học kì tới.
“
Cả lớp ồ lên kinh ngạc.
Có chút ngạc nhiên xen lẫn chế giễu.
“ Các bạn có gì thắc mắc cứ hỏi tự nhiên.
“
“ Cô có người yêu chưa ?”
Xung phong đầu tiên là một nam sinh ngồi tổ 3 bàn 2.
Cậu ta có vẻ rất láu lỉnh.
Tôi nhẫn nhịn cố gắng vẻ một nụ cười không mấy cảm xúc.
“ Cô chưa.
“
“ Cô là do không muốn yêu hay là dữ quá nên không ai yêu ?”
Cả lớp nghe xong thì bùng lên cười.
Chủ nhân của tiếng nói là một thằng nhóc ngồi cuối lớp.
Lúc này cục tức trong lòng tôi dồn lên não, nếu đây là ở ngoài đường là tôi sẽ nắm đầu nó vả không trượt phát nào.
Nhưng đây là trường học, lỡ động gì một tí là nó ăn vạ thì mình chết.
Cái lớp toàn là con ông cháu chọn.
Tôi cười, nghiến răng ken két đám trả.
“ Do cô còn yêu đời nên chưa muốn yêu sớm.
“
“ Cô mặc áo ngực màu gì thế ?”
Bọn nó toàn hỏi những câu trên trời dưới đất.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao không ai dạy được lớp này quá 3 tuần.
Đúng là bọn quỷ yêu.
Gái thì nhiều chuyện, trai thì quậy phá, toàn là lũ hư hỏng.
Chúng nó vẫn không ngừng cười khinh bỉ, lúc này sự kiên nhẫn của tôi đã đạt tới mức đỉnh điểm, không nhịn nổi nữa.
Tức bay màu.
Tôi hứa với lòng tôi mà không dũa lại cái nết của lớp này thì tôi không phải là Khả Linh.
Tôi cầm viên phấn ném thẳng vào bàn thằng mới hỏi câu hỏi kia, một phát đã trúng đích, nó giật mình nhìn tôi.
Tôi vẫn thản nhiên nở một nụ cười ăn điểm và thả nhẹ một câu đe doạ.
“ Đừng có chọc cô.
“
Dứt câu cả lớp im lặng đưa ánh mắt ngạc nhiên, đứa nào cũng há hốc mồm, bọn nó không ngờ rằng tôi không những không khóc mà còn bình tĩnh đáp trả lại.
Giỡn với tôi sao, chưa đủ trình đâu.
“ Bà này không phải dạng vừa đâu.
“
“ Tao cứ nghĩ bả sẽ ôm mặt chạy ra kia nức nở như mấy bà trước mà ai ngờ.
“
Những tiếng rì rầm lại tiếp tục vang lên, tôi cầm thước gõ mạnh lên bàn.
Chúng nó lặng im như tờ, cái lớp này đúng là phá phách.
Tôi nhìn sơ qua một lượt, thấy vẫn còn một chỗ trống.
“ Lớp hôm nay thiếu ai à ?”
“ Thiếu em này.
“
Tôi chưa kịp nói hết câu thì có một giọng nói từ ngoài cửa vọng vào.
Là một cậu nam sinh.
Cậu ta trông rất soái, đôi mắt lạnh lùng bất cần.
Quần áo thì xộc xệch nhưng vẫn rất có khí chất.
Tôi nghe đồn ở đây có một hotboy con nhà giàu, không sợ ai hết, đích thị là cậu ta rồi.
Nhưng đẹp trai mà học dốt thì lượn giùm.
“ Đi trễ mà còn đứng đó được à ?”
“ Chứ cô muốn em phải làm gì ?”
“ Em đi học mà ăn mặc vậy à ?”
“ Em vẫn mặc quần xanh áo trắng đó thôi, cô muốn em mặc thế nào ?”
“ Tôi nói mà em cứ cãi nhem nhẻm lại thế ? Có phép tắc không ?”
Tôi với thằng nhóc ranh ấy nhìn nhau, mắt bắn ra tia lửa.
Cả lớp thì hóng hớt chúng tôi đấu khẩu với nhau.
Thằng nhóc con này cũng ghê gớm đó.
Tình địch đây rồi! Rồi cô sẽ chỉnh lại em.
Tôi trừng mắt nhìn nó, nhấn mặt từng chữ.
“ Còn lần sau nữa thì đừng trách tôi.
“
Nó không những không biết sợ mà còn cứ trây trây ra nhìn tôi.
“ Em thích cô rồi đấy.
“
“ Đó là việc của em.
“
Tôi hậm hực bước tới bảng ghi bài mới, cứ tưởng nó sẽ về chỗ ngồi nhưng không ngờ vẫn còn đùa dai.
Nó tiến tới chỗ tôi đang viết bảng, sát lại ở cự li gần nhất, miệng phán câu xanh rờn.
“ Thế cô có thích phi công không ?”