Giang Gia Niên nhìn về phía cậu ta, hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Nếu tôi đoán không sai, vị này thoạt nhìn là người trẻ tuổi chưa mất lương tâm, cậu chính là Hình Chu đi?"
Hình Chu ngẩn người: "Chị biết tôi sao?"
Giang Gia Niên cười: "Đương nhiên là tôi biết, sư phó của cậu, cũng chính là chồng của tôi, không chỉ nhắc qua tên cậu trước mặt tôi một lần, nói cậu là 'học sinh' duy nhất anh ấy dụng tâm dạy dỗ, anh ấy dốc hết sức lực, hu vọng anh ấy có thể mở ra khát vọng 'học sinh'."
Mỗi một chữ trong lời nói của Giang Gia Niên đều làm Hình Chu không chỗ dung thân, ngay từ đầu cậu ta đã đỏ hốc mắt, chờ cô nói xong, nước mắt của cậu ta liền băt đầu rơi xuống.
Giang Gia Niên thấy thời điểm không sai biệt lắm, nghĩ cũng không cần lén lút hẹn gặp mặt Hình Chu một mình, dứt khoát đem những lời chính mình muốn nói trước đó với cậu ta trực tiếp nói ngay tại đây.
"Hình Chu, đây là lần đầu tiên tôi gặp cậu, nhưng tôi có thể nhìn ra cậu không phải người xấu, cậu rất đơn thuần, tôi tin tưởng cậu cũng không phải người gian lận trên chuyến bay 591 kia, cậu chẳng những không có cái năng lực kia hơn nữa cũng không có cái động cơ kia. Cậu biết sau khi chuyện đó xảy ra Kinh Chước đã nói gì với tôi không? Anh ấy chưa bao giờ uống rượu, buổi tối ngày đó anh ấy uống rất nhiều, anh nói anh ấy không nghĩ có rất nhiều chuyện, nhưng việc có thể làm anh ấy khổ sở, không phải người khác hiểu lầm, mà là người hoa dao nhỏ trên người anh ấy -- cư nhiên là cậu."
Hình Chu trợn mắt há hốc mồm mà sững sờ đứng ở đó, cánh môi khép mở, hồi lâu không thể nói ra một câu nào.
Trần Phong lui về phía sau vài bước, luôn cảm thấy đề tài rất nhanh sẽ chạy đến trên người mình, trên thực tế hắn cũng không đoán sai, tầm mắt Giang Gia Niên nhanh chóng chuyển tới trên người hắn, vẻ mặt cô bày mưu lập kế, khóe miệng tươi cười tự tin lại lóa mắt, lời nói ra như có ma lực làm người ta tin phục.
"Vị này hẳn là một đương sự khác đi, thậm chí ngay cả tên của anh tôi cũng không biết, nhưng tôi nhìn bộ dáng sợ hãi rụt rẻ kia của anh, hình như là chột dạ trong lòng đi?"
Một câu nói đơn giản như vậy, nhanh chóng đem ánh mắt mọi người tập trung trên người Tần Phòng, chủ nhiệm Lý vốn dĩ đứng ở bên phía Hạ Kinh Chước, lúc này liền lập tức nói: "Trần Phong, cậu đem sự tình nói rõ ràng đi, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Trần Phong hấp tấp nói: "Còn có thể là thế nào đây chủ nhiệm Lý, việc này vốn dĩ không liên quan đến tôi, lúc ấy tôi tới nói với các người cũng chỉ là bởi vì Hình Chu cầu tôi hỗ trợ, cậu ta nói chính cậu ta muốn đối kháng với Hạ Kinh Chước nhưng không biết phản kháng như thế nào, tôi căn cứ vào ý niệm mọi người đều là hậu bối mới đáp ứng giúp cậu ta một phen, chuyện này từ đầu đến cuối không có quan hệ gì với tôi hết, tôi vô tội!" Hắn ta nóng lòng muốn làm sạch quan hệ, lời nói đến đây liền lập tức nói, "Vậy, vậy nếu không liên quan đến tôi, tồi liền đi ra ngoài trước, các người từ từ nói chuyện."
Nói xong, Trần Phong muốn chạy, người giữ chặt hắn không phải ai khác, đúng là Hình Chu.
"Anh đừng đi trước." Con người trần trụi của Hình Chu nhìn hắn, "Tôi hiểu rồi, tôi hiểu tất cả rồi, Trần Phong, anh thật quá đe tiện, rõ ràng buổi tối ngày đó chính anh chạy tới nói cho tôi anh Kinh Chước cùng Phùng Thần muốn hại tôi, còn nói một đống lời mê hoặc tôi, chính mình lấy ra cái gọi là 'chứng cứ' kia, tôi cư nhiên còn nhất thời bị anh che mắt, cũng không nghĩ kỹ nếu anh không có liên quan gì đến chuyện này, vì sao còn muốn dẫn đường tôi cầu anh hỗ trợ, thậm chí liền lấy ra chứng cứ tư mật nhanh như vậy -- tôi nhớ rõ sau sự cố 591 kia, lúc phi cơ đang ở trạng thái kiểm tra và tu sửa, trừ bỏ kỹ sư sửa chữa, bất luận phi công nào cũng không thể đến gần, tôi không nói sai đi? Phùng Thần có thể có được những ảnh chụp đó là bởi vì anh ta là kỹ sư máy móc, là người quen thuộc với phi cơ đó nhất, anh ta sẽ đi hỗ trợ cũng không có gì đáng trách, nhưng mà anh thì sao?"
Hình Chu nói làm tất cả mọi người chậm rãi suy nghĩ cẩn thận, chuyện náy nói phức tạp cũng không phức tạp, Hình Chu làm người bị "oan uổng", theo lý thuyết nên là người nói nhiều nhất, nhưng ngày đó thời điểm chứng minh trong sạch, đưa ra chứng từ, người vẫn luôn lải nhải chính là Trần Phong, Hình Chu hoàn toàn vào trạng thái bị động, nếu cậu ta thật là người phát hiện tất cả, sao lại có bộ dáng kia chứ?
Mặt Dư phó tổng lộ vẻ suy tư, mở miệng hỏi: "Trần Phong, cậu giải thích một chút, cậu làm thế nào có được những ảnh chụp kia?"
Hắn nên nói như thế nào đây? Chẳng lẽ nói thẳng là Lâm Đống hỗ trợ để người bên trong chụp cho sao? Đương nhiên không có khả năng.
Đáng tiếc, hắn không nói không đại biểu cho người khác cũng sẽ không nói, chủ nhiệm Lý nhanh chóng cho người gọi ngươi sửa chữa phi cơ kia đến, mọi người không chờ bao lâu người nọ liền nhanh chóng chạy tới, vừa tiến vào còn có chút ngốc, buồn bực hỏi một câu: "Chủ nhiệm Lý, ngài tìm tôi có việc gì sao?"
Chủ nhiệm Lý con chưa kịp mở miệng, Dư phó tổng liền lạnh giọng hỏi: "Cậu nói thật đi, khi kiểm tra phi cơ 591 kia người này có đi qua không?"
Dư phó tổng chỉ vào Trần Phong, người nọ liền nhìn qua, vừa thấy Trần Phòng, biểu tình lập tức thay đổi một chút, Dư phó tổng nhìn ở trong mắt, thanh âm lạnh lùng nói: "Đừng nghĩ giấu diếm, hiện tại chúng tôi đã biết chân tướng, cậu đã làm cái gì liền nói rõ ràng, hiện tại còn không muộn."
Người tới nhanh chóng nói: "Dư phó tổng, chuyện này không liền quan đến tôi, tôi không làm cái gì hết."
Chủ nhiệm Lý giận dữ nói: "Cậu không làm cái gì sao? Vậy Trần Phong thì sao? Vừa rồi cậu nhìn thấy cậu ta biểu tình cũng không giống như là không làm gì cả đâu."
Người tới ấp a ấp úng nói: "Chuyện này xác thực không liên quan đến tôi, là thế này chủ nhiệm Lý, khi kiểm tu phí cơ 591 Lâm cơ trưởng có gọi điện cho tôi, nói là tôi tranh thủ thời gian chụp cho ông ấy chút vấn đề ở động cơ, ông ấy muốn nhìn một chút, để phòng ngừa lần sau lại xảy ra sự cố cùng loại."
Lời này nói ra cũng không có gì xấu, giống như người yêu cậu chụp ảnh cũng không thành vấn đề, chỉ là.....
"Lâm cơ trưởng? Lâm cơ trưởng nào?" Dư phó tổng truy hỏi.
Trần Phong lập tức liền muốn chạy, lại bị Hình Chu giữ chặt, Hình Chu ảo não lại hối hận mà trừng mắt hắn, Trần Phong biết việc đến nước này sợ là xong đời rồi, tức khắc mặt xám như tro tàn.
Chỉ nghe thấy người kia run run rẩy rẩy nói: "Là, là Lâm cơ trưởng Lâm Đống."
Sự tình phát triển đến đây, chân tướng cơ bản đã rõ ràng.
Trần Phong là phó phi công mà Lâm Đống mang theo, bọn họ lại vừa vặn cùng đội bay với Hạ Kinh Chước, người từ khi xảy ra chuyện đến nay vẫn luôn đứng ngoài cuộc, ai cũng chưa từng hoài nghi bọn họ, nhưng đầu sỏ gây tôi lại vẫn là hai người không bị hoài nghi này, tâm tư của bọn họ ác độc như vậy, thật sự làm người ta sởn tóc gáy.
Giang Gia Niên nhìn về phía người bên cạnh, Hạ Kinh Chước đứng ở kia, trước sau anh cũng chưa từng mở miệng, cũng không giải thích bất kỳ cái gì vì chính mình, so với người không ngừng nghe nhìn lẫn lộn, vu hãm người khác như Trần Phong mà nói, quả thực là cách biệt một trời một vực.
Hạ Uyên nhìn về phía Hạ Kinh Chước, nhìn con trai rũ mắt đứng ở kia, có thể ở đây chỉ có ông biết vì sao Hạ Kinh Chước vẫn luôn im lặng.