Hình Chu ngồi ở bên cạnh, nhìn chằm chằm di động của Hạ Kinh Chước không ngừng rung lên, sắc mặt tái nhợt im lặng hồi lâu, cứng đờ nói: "Anh không tiếp sao, nó vẫn kêu nãy giờ."
Hạ Kinh Chước giương mắt nhìn cậu ta một hồi, nhìn đến khi Hình Chu phải chuyển dời tầm mắt, biến hóa của cậu ta Hạ Kinh Chước nhìn ở trong mắt, cậu ta mâu thuẫn cái gì, anh cần chút thời gian để tìm tòi nghiên cứu, anh không phải là người thích quanh co lòng vòng, có lẽ lần này nghỉ phép trở về, anh phải nói chuyện riêng với cậu ta một chút.
Hiện tại, việc cấp bách vẫn là tiếp điện thoại đi.
Lâm Hàn Dữ dù sao cũng là cấp trên của Giang Gia Niên, hôm nay cô còn đang làm việc, anh lo lắng có phải cô xảy ra chuyện gì hay không.
Đứng dậy rời khỏi khoang điều khiển, Hạ Kinh Chước ra chỗ thang lầu trên phòng nghỉ cơ trưởng, trên này yên lặng hơn chút, sẽ không bị người quấy rầy.
Chờ ngồi ổn rồi, anh mới tiếp điện thoại, giống như đối đãi với người xa lạ: "Xin chào, anh tìm ai."
Lâm Hàn Dữ hừ lạnh trong lòng một tiếng, ngữ điệu thật ra lại hiền lành dễ thân: "Gọi điện thoại cho Hạ cơ trưởng tự nhiên là tìm ngài. Tôi không tin anh không nhớ số điện thoại của tôi, có khi anh vẫn luôn nhớ thật kỹ số của tôi đi."
Hắn ta lấy tự tin từ đâu ra? Hạ Kinh Chước vô cùng lãnh đạm nói: "Không có, tôi rất bận, trong đầu chỉ nhớ những thứ hữu dụng, những thứ vô dụng tôi đều không để trong lòng."
Đối mặt với tình địch, trong lời nói muốn thắng hắn thôi, Lâm Hàn Dữ chỉ có thể an ủi chính mình hắn ta sẽ không cao hứng được bao lâu.
Anh ta hít sâu một chút, nói thẳng: "Hạ Kinh Chước, hiện tại có phải anh đang đặc biệt đắc ý, đặc biệt cao hứng không?"
Hạ Kinh Chước không nói lời nào, trầm mặc tương đương với ngầm đồng ý, làm Lâm Hàn Dữ càng thêm không chỗ dung thân.
"Tôi nói cho anh biết, anh đừng cao hứng quá sớm." Lâm Hàn Dữ thay đổi ngữ khí mỉm cười nói, "Anh hẳn là cũng nghe nói, Duyệt Đồ xuất hiện nguy cơ, dự án hợp tác với An Bình các người bị đình trệ, hiện tại lãnh đạo An Bình muốn hủy hợp đồng, muốn chúng tôi bồi thường tiền vi phạm hợp đồng, kia chính là một số tiền rất lớn."
Nói đến đây Hạ Kinh Chước đã mất kiên nhẫn, anh lạnh như băng nói: "Chuyện anh phá sản cũng không liên quan đến tôi."
Lâm Hàn Dữ "À" một tiếng nói: "Nhưng vợ mới cưới của anh lại là giám đốc của tôi, cô ấy cũng là một thành viên của công ty, chẳng lẽ thật sự không liên quan đến anh sao?" Dừng một chút, cũng không cần anh trả lời, "Đương nhiên, có lẽ thật sự không có quan hệ gì với anh, nhưng Gia Niên khẳng định không cho là như vậy. Cô ấy luôn đối với tôi rất tốt, đối với công ty cũng tốt, tận tâm làm việc, vì công ty có thể vận hành bình thường, thậm chí không tiếc trả giá bằng bản thân."
Hạ Kinh Chước nhìn chằm chằm cửa thang lầu phía trước, đạm mạc nói: "Tôi không thích người khác tự cho là thông minh, nói bóng nói gió khi nói chuyện với tôi. Anh muốn nói gì thì nói thẳng ra đi, không nói tôi liền treo." Nói xong anh liền muốn ngắt điện thoại.
Lâm Hàn Dữ không có biện pháp, không hy vọng nỗ lực của chính mình thất bại trong gang tấc, chỉ có thể trực tiếp cao giọng nói: "Hạ Kinh Chước! Anh đừng có mà quá đắc ý, anh cũng chỉ là đá kê chân để Gia Niên giúp tôi thôi! Anh thật sự cho rằng cô ấy muốn cùng anh kết hôn sao? Cô ấy chỉ vì muốn danh chính ngôn thuận mà gặp ba anh hỗ trợ thôi, ba anh hiện tại đang nói chuyện với cô ấy, không lâu nữa sẽ đi An Bình để giải quyết chuyện này, anh còn ở đấy ngu ngốc mà tự đắc cái gì? Anh chính là người thất bại nhất, từ đầu đến cuối chỉ là bị lợi dụng thôi!"
Lâm Hàn Dữ quá mức kích động, thanh âm nói chuyện có chút lớn, làm cho Hạ Kinh Chước phải để di động ra xa một chút, biểu tình đạm mạc mà nghe đến chữ cuối cùng, một chút phản ứng cũng không có.
Lâm Hàn Dữ cho rằng chính mình khổng thể đả kích đến anh, có điểm kích động nói: "Anh có phải không tin hay không? Vậy anh có thể chính mình đi nhìn, rốt cuộc tận mắt thấy mới là thật. Bọn họ đang ở nhà ăn Trung Quốc ở khe núi Tuyền, anh đi liền biết tôi không lừa anh. Dù sao hiện tại mục đích của chúng tôi đã đạt được rồi, anh thức thời nên nhanh chóng ly hôn với cô ấy đi. Cô ấy là tổng giám đốc Duyệt Đồ, là người muốn cùng tôi kiếm đồng tiền lớn, anh chẳng qua chỉ là cái cơ trưởng, có thể cho cô ấy cái gì?"
Lâm Hàn Dữ càng nói càng thái quá, nói đến sau cùng trực tiếp nhận được âm thanh tút tút.
Hạ Kinh Chước treo điện thoại, nhưng không liên quan, chuyện anh ta muốn nói đều nói xong rồi, kế tiếp phải xem thu hoạch như thế nào.
Gia Niên, em ngàn vạn lần đừng làm anh thất vọng. Lâm Hàn Dữ cầm lấy ảnh chụp đặt trên mặt bàn, là ảnh chụp chung của anh ta và Giang Gia Niên, rất ít người có thể đến văn phòng anh ta, ảnh chụp này, cũng chỉ có chính anh ta có thể nhìn thấy.
Bên kia.
Hạ Kinh Chước kéo rương phi hành xuống máy bay, mặt vô biểu tình, trạng thái không khác gì với thường ngày, gặp mọi người cũng chỉ lãnh đạm gật đầu chảo hỏi, ai cũng không nhìn ra trong lòng anh có gợn sóng thật lớn, thẳng đến khi mọi việc xong xuôi, về đến trên xr anh.
Anh liền chế phục cũng chưa thay, trực tiếp đánh xe đến nhà ăn Trung Quốc ở khe núi Tuyền kia, bên tai còn quanh quẩn câu nói cuối cùng của Lâm Hàn Dữ.
Anh chỉ là cái cơ trưởng, có thể cho cô ấy cái gì?
Bất đồng đạo khó lòng hợp tác.
Mỗi một ngành sản xuất đều vì cái này mà nỗ lực.
Ngành của Lâm Hàn Dữ cố nhiên thu tiền vào khả quan thể diện nhưng cũng không đạo biểu là cao nhân nhất đẳng.
Nếu Giang Gia Niên có ý tưởng giống đối phương, vậy bọn họ ở bên nhau cũng không có ý nghĩa gì.
Anh tin tưởng cô.
Nguyên nhân chính là vì tin tưởng mới muốn đi chứng mình.
Chứng minh chính mình là đúng.
Hạ Kinh Chước lái xe, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, ở dưới bề ngoài bất động thanh sắc an tĩnh của anh đang chôn dấu khói mù không nhỏ.