Nói đến tiếng gió, cô ta cùng Lâm Hàn Dữ rốt cuộ có quan hệ gì đây? Bọn họ nhìn từ trên xuống dưới có mập mờ, không giống như là không liên quan nha.
Có nữ nhân viên ăn kẹo lẩm bẩm nói: "Ai, cô nói xem người đàn ông lần trước tới công ty tìm Giang tổng có phải chồng của cô ta không?"
Đầu năm nay, ăn kẹo mừng liền không thể gọi người ta là bà cô nữa, nguyên nhân trực tiếp nhất vẫn là người ta đã không phải bà cô, đừng nhìn bọn họ còn trẻ tuổi như vậy nhưng còn chưa tìm được đối tượng đâu, so với người t a 30 tuổi kết hôn mang thai, giống như đều đã muộn.
Tựa như chỉ trong một đêm, tiến độ của Giang Gia Niên liền siêu việt hơn nhiều trong tưởng tượng của mọi người, thật là phát hiện làm người ta quẫn bách.
Nữ trợ lý phát kẹo xong, sau khi nghe đồng nghiệp nói liền liên tưởng đến buổi tối ngày hôm đó, cô gọi điện báo cáo gửi tài liệu, Giang tổng hỏi cô mấy vấn đề kia.
Cẩn thận ngẫn lại, chồng của Giang Gia Niên, thật là Hạ cơ trưởng của An Bình.
Đoán được việc này, nữ trợ lý có chút thất thần, những đồng nghiệp khác thấy cô hình như biết gì đó liền tiến lên truy hỏi: "Chồng Giang tổng làm gì vậy? Giang tổng là giám đốc, chồng cô ấy khẳng định cũng không kém đi?"
Có người ghen ghét nhàn nhạt nói: "Ngược lại tôi lại không cho là như vậy, phỏng chừng cô ta cũng sốt ruột, tùy tiện tìm một người liền gả đi, rốt cuộc cô ta suốt ngày nghe chúng ta bàn tán như vậy, có thể không tức giận sao?"
Nữ trợ lý cau mày, thanh thanh giọng nói, người sau nhanh chóng ngậm miệng lại, thật là quên mất tâm phúc của Giang Gia Niên còn đang ở đây, cô ta còn dám nói Giang Gia Niên như vậy, ngày nào đó bị khai trừ rồi cũng không biết chết như thế nào.
Mọi người đều ngậm miệng, không tiếp tục nói gì nữa, nhưng không đại biểu trên mạng xã hội cũng không nói.
Thời điểm Lâm Hàn Dữ biết chuyện này đã là lúc toàn công ty đều biết.
Giống như hiện tại anh ta không có quan hệ gì với Giang Gia Niên, mặc kệ chuyện gì, anh ta vẫn luôn là người biết cuối cùng.
Ánh mắt anh ta hoảng hốt, tư liệu trước mặt liền trở nên mơ hồ, theo bản năng chớp chớp mắt, một âm thanh lạch cạch vang lên, anh ta vừa cúi đầu nhìn, thấy tài liệu ướt.
Anh ta cư nhiên khóc.
Một người đàn ông, già đầu rồi, ba mươi mấy tuổi, cư nhiên khóc, thật là mất mặt!
Nhanh chóng giơ tay xoa xoa đôi mắt, sau khi tầm mắt rõ ràng, Lâm Hàn Dữ nhìn phần tài liệu cấp dưới đưa đến, không ngoài dự đoán, Hạ Kinh Chước quả nhiên là con trai của Hạ Uyên, chỉ là quan hệ cha con của bọn họ không tốt, đã nhiều năm không gặp mặt, Hạ Kinh Chước vẫn luôn làm việc ở trong nước, Hạ Uyên lại sinh hoạt mai danh ẩn tích ở nước ngoài, ước chừng khoảng 5 năm, hai người này vẫn luôn ở rrieeng hai nơi, trong đó có lén lút liên hệ điện thoại hay không thì đó là việc tư của bọn họ, kể cả người có bản lĩnh cũng không tra được.
Anh ta là con trai của Hạ Uyên.
Quan hệ của Hạ Uyên với An Bình rất sâu, sâu đến mức có thể nói lời tác động đến chủ tịch Tần Tùng.
Lâm Hàn Dữ không phải người đê tiện.
Nhưng đôi khi anh ta cũng sẽ dùng chút thủ đoạn, trên thương trường là như thế, mà ở trên tình trường, bị buộc đến nước này, anh ta cũng sẽ dùng chút thủ đoạn.
Anh ta suy nghĩ rất lâu, trong khoảng thời gian này không liên lạc với Giang Gia Niên, anh ta cho rằng chính mình có thể loại bỏ phần tâm tư kia, nhưng chính là không thể, hoàn toàn không được, không ngừng nghe thấy bên tai tin tức cô mang thai cùng kết hôn, cả người anh ta giống như bị đày ở pháp trường, vô số loại hành hạ trên người anh ta, anh ta đau đến không thể chịu được, rồi lại không thể ngăn cản, bởi vì người hành hình, là người anh ta yêu nhất.
Suy xét hồi lâu, Lâm Hàn Dữ vẫn là cầm lấy điện thoại, dựa theo tư liệu tra được số điện thoại bấm gọi, rất nhanh điện thoại đã kết nối được, phía bên kia vang lên một giọng nam trầm ổn: "Xin chào."
Lâm Hàn Dữ không khỏi nhớ tới quẫn cảnh lần đầu tiên gọi điện thoại cho Hạ Kinh Chước, cho nên lần này không thừa nước đục thả câu, trực tiếp nói ra thân phận.
"Xin chào, Hạ cơ trưởng, tôi là chủ tịch Lâm Hàn Dữ của công ty du lịch Duyệt Đồ, làm phiền ngài."
Người ở đầu bên kia rõ ràng sửng sốt, sau một lúc lâu mới nói: "Tôi đã không làm cơ trưởng rất nhiều năm rồi, ngài tìm lầm người." Nói xong liền muốn ngắt điện thoại.
Trước khi điện thoại bị cắt đứt Lâm Hàn Dữ liền nói: "Tôi không tìm lầm người, tôi chính là tìm ngài, Hạ Uyên tiên sinh."
Hạ Uyên trầm mặc hồi lâu nói: "Chủ tịch công ty Duyệt Đồ? Trước đó tôi cũng có nghe người ta nhắc đến anh, các anh xảy ra vấn đề với hãng bay An Bình, nếu anh hy vọng có thể tìm sự hỗ trợ từ chỗ tôi thì nên từ bỏ sớm đi, tôi sẽ không đáp ứng."
Lâm Hàn Dữ đã sớm biết đối phương sẽ trả lời như vậy, vô cùng bình tĩnh nói: "Tôi đương nhiên biết ngài sẽ không đáp ứng, nhưng tôi tin là ngài không biết sự việc kỹ càng tỉ mỉ."
Hạ Uyên nghi hoặc một tiếng: "Vậy sao?"
Lâm Hàn Dữ cười khẽ nói: "Tôi hy vọng ngài có thể đồng ý gặp mặt, đương nhiên, không phải gặp mặt tôi, mà là gặp mặt tổng giám đốc của chúng tôi, cô ấy tên là Giang Gia Niên, ngài hẳn là rất quen thuộc đi."
Nghe được đáp án có chút làm người ngoài ý muốn, Hạ Uyên nói: "Xin lỗi, vị Giang tiểu thư này tôi không quen biết."
Lâm Hàn Dữ chớp chớp mắt, chẳng lẽ chuyện kết hôn lớn như vậy, Hạ Kinh Chước cư nhiên không nói cho ba anh ta sao?
Cơ hồ không chút do dự, Lâm Hàn Dữ liền nói: "Ngài không biết cô ấy? Gần đây cô ấy kết hôn, với con trai của ngài."
"Anh nói cái gì?!"
Chạng vạng.
Gần đến thời gian tan tầm, Giang Gia Niên nhận được điện thoại của Hạ Kinh Chước.
Cô tạm dừng vài giây mới nói một tiếng "Alo", cô cho rằng Lâm Hàn Dữ muốn nói về việc kết hôn của cô, nhưng đối phương lại chỉ nói chuyện công việc.
"Qua mấy ngày nữa em đi gặp một người thay anh, người này là mấu chốt trong việc hợp tác của An Bình với chúng ta, em chuẩn bị cẩn thận một chút, ngàn vạn lần đừng để xảy ra vấn đề."
Giang Gia Niên không nghi ngờ anh ta, khẳng định nói: "Ngài yên tâm, tôi sẽ, chỉ là không biết hẹn ở đâu, mấy giờ, đối phương tên là gì?" Cô cầm bút tính ghi lại, điện thoại bên kia Lâm Hàn Dữ cũng đích xác bắt đầu trả lời.
"Ba giờ chiều ba ngày sau, ở nhà ăn Trung Quốc khe núi Tuyền, tên đối phương.....Em tới rồi liên hệ điện thoại với người đó là được."
Lâm Hàn Dữ không nói thân phận đối phương, Giang Gia Niên có chút khó xử: "Lâm Đổng, anh không nói tên của người đó tôi sẽ không chuẩn bị tài liệu tốt được, đến lúc không đó rất khó nói chuyện, cũng không nắm chắc có thể thuyết phục đối phương hay không."
Lâm Hàn Dữ tự nhiên cười một chút nói: "Thật ra anh đã nói chuyện với người đó gần xong rồi, em chỉ cần đi gặp, đơn giản trò chuyện vài câu là được." Nói xong anh ta liền ngắt điện thoại, khiến cho Giang Gia Niên không hiểu ra sao.
Nhưng mờ mịt không bao lâu, sau khi về nhà tắm rửa cô liền hiểu ra.
Sẽ không phải là ba Hạ Kinh Chước chứ.
Lâm Hàn Dữ để cô đi gặp chính là ông ấy sao?
Chuyện bọn họ kết hôn Hạ lão tiên sinh còn chưa biết đâu, nếu gặp thật thì biết làm sao bây giờ?
Có phải nói trước một tiếng với Hạ Kinh Chước không? Nhưng nếu người kia không phải ba anh thì làm sao bây giờ?
Giang Gia Niên cực kỳ khó xử, theo lý thuyết đây là chuyện công việc, mặc dù thật là ba anh thì cũng phải đi, có thể tưởng tượng đến quan hệ cha con của bọn họ, hai người vừa mới kết hôn, cô thật sự không hy vọng bởi vì chuyện này mà làm cả hai người họ không vui vẻ.
Vậy thế này đi, đến lúc đó nếu thật là Hạ lão tiên sinh, sau khi cô ngồi xuống liền nhắn cho anh một tin, báo cho anh một tiếng, lúc nói chuyện cũng không nhắc đến công việc, miễn lưu lại cho lão gia tử ấn tượng không tốt. Nếu không phải ông ấy, vậy cô liền làm việc của chính mình, tất cả đều làm từng bước là được.
Hạ quyết tâm xong, Giang Gia Niên cũng không phát sầu nữa, an tâm tắm rửa, bên kia Hạ Kinh Chước bay đi Bắc Mỹ, trở lại trong nước đà là giữa trưa ngày hôm sau, lúc này anh đang kiểm tra máy bay, nhìn động cơ phi cơ, di động ở trong túi, không thích hợp bị gọi điện thoại quấy rầy.
Hình Chu đứng ở bên người anh nhìn bộ dáng thất thần của anh, bình thường sẽ tiến lên vui đùa một chút, nhưng hiện tại lại không có tâm tư gì.
Nhưng kỹ sư máy móc Phùng Thần xem xét xong đi ngang qua liền chụp bả vai Hạ Kinh Chước cười nói: "Nhớ vợ cậu sao?"
Hạ Kinh Chước hoàn hồn, nhàn nhạt nói: "Rõ ràng như vậy sao?"
Phùng Thần nhún vai: "Biểu tình kia của cậu rõ ràng là đang nhớ đến phụ nữ. Lại nói cậu kết hôn cũng nhanh thật, còn chưa ai phát hiện cậu yêu đương, đột nhiên liền kết hôn. Hôm nào đó kêu vợ cậu đến cùng chúng tôi ăn bữa cơm đi, mọi người làm quen một chút."
Hạ Kinh Chước mỉm cười ngắn gọn: "Nhất định."
Nhìn xem, quan hệ của bọn họ thật tốt, vừa nói vừa cười, không giống như trước kia nói chuyện với chính mình, luôn lạnh nhạt lạnh lẽo như vậy.
Trong lòng Hình Chu bị thương, cảm xúc trái chiều ở trong lòng trực tiếp làm cậu ta không thể tập trung làm việc, rất nhiều lần suýt nữa gây ra lỗi, Hạ Kinh Chước kiểm tra theo thứ tự đến đây, cau mày nói: "Cậu còn chưa trở về trạng thái làm việc sao? Còn muốn lặp lại sự việc phát sinh lần trước sao?"
Hình Chu nhấp môi không nói, chuyên tâm làm việc, thật ra cậu ta hiểu lầm, Hạ Kinh Chước cũng không phải chỉ nói cười với Phùng Thần, anh cười bởi vì đề tài nhắc tới hôn nhân của anh, là việc đầu tiên anh cảm thấy hạnh phúc trong cuộc đời này, kể cả lúc đó người nói chuyện chỉ là người qua đường, anh cũng sẽ không bủn xỉn mà tươi cười.
Hiện tại Hình Chu đã ghi hận Hạ Kinh Chước, sau đó mặc kệ anh làm cái gì, trong suy nghĩ của cậu ta đều là dụng tâm kín đáo, đều là sai.
Trần Phong ở một bên nhìn bộ dáng ở chung không hài hòa của bọn họ, liền biết kế hoạch của chính mình thành công rồi, hắn ra trộm kéo khóe miệng tươi cười thực hiện được, nhẹ nhàng huýt sáo rời đi, âm thanh huýt sáo của anh ta truyền đến tai Hạ Kinh Chước, anh lơ đãng mà liếc mắt nhìn hắn, Trần Phong đối diện với tầm mắt của anh, thân mình run lên một chút, tâm tình huýt sáo lập tức biến mất.
Cậu ta cũng chưa quên, Phùng Thần cùng Hạ Kinh Chước này còn có chứng cứ hắn ta động tay động chân vào động cơ máy bay, nếu thật sự bọn họ đi tố giác ra bên ngoài, Hình Chi sẽ lập tức không ghi hận nữa, nói không chừng còn sẽ hổ thẹn cùng tự trách, vậy hắn ta liền mất nhiều hơn được.
Không thể để chuyện đó xảy ra.
Trần Phòng nhìn thấy Lâm Đống ở xa xa, nhanh chóng đuổi theo, vẫn nên thương lượng với người có kinh nghiệm như Lâm Đống tương đối tốt, chuyện chuyến bay 591 kia tuy nói hắn ta là chủ mưu, nhưng Lâm Đống cũng là thái độ cảm kích cùng dung túng, bọn họ là người trên một chiếc thuyền, ông ta đừng hòng chỉ lo thân mình.