Có Cơ Hội Thừa Nước Đục Thả Câu

Chương 69




Lật xem tài liệu, thời gian xác thực vào năm 1996, đên bây giờ đã là 21 năm, thời gian lâu như vậy, mọi người quên đi cũng là điều dễ hiểu, vào những năm đó ngành hàng không cũng không chuyên nghiệp như bây giờ, ngồi máy bay là thể nghiệm mới mẻ, xảy ra chút sự cố cũng không khó lý giải.
Lâm Hàn Dữ chú ý tới không chỉ là chuyện tai nạn trên không này, anh ta còn chú ý tới một cái tên, một người đang đương chức lại từ chức, vào lúc ấy lại đang là giáo viên cơ trưởng vô cùng ít ỏi, vô cùng đáng quý.
Hạ Uyên.
Lâm Hàn Dữ hơi hơi híp mắt, mở laptop lên google search tên Hạ Uyên này, tìm được ba người, trong đó có một người đúng là anh ta muốn tìm.
Hạ Uyên, sinh năm 1964, tốt nghiệp ở học viện hàng không không quân 14, cũng chính là học viện hầng không dân dụng Trung Quốc hiện tại, từng vì quốc gia đặc cấp phi công, năm 1996 nhậm chức đại đội trưởng tổng đội phi hành ở hãng bay An Bình, cấp bậc giáo viên cơ trưởng, mặc kệ nhìn từ góc độ nào cũng đều là tiền đồ vô lượng, ông ta chỉ cần không làm ra sai lầm gì mà tiếp tục nhậm chức phát triển, nói không chừng chủ tịch An Bình bây giờ chính là ông ta.
Chỉ là mặc kệ trên google hay là trên tư liệu anh ta tìm được đều viết rành mạch, sau tai nạn trên không của An Bình năm 1996 đó, ông ta liền rời công ty ra nước ngoài, từ đó đến bây giờ không trở về một lần nào.
Ông ta không phải cơ trưởng của chuyến bay xảy ra tai nạn kia, cơ trưởng của máy bay kia cũng chết trong sự cố đó, hành khách cùng nhân viên đội bay chỉ có mấy người may mắn thoát khỏi tai nạn, số người tử vong lên tới hơn một trăm người, được coi là sự cố vô cùng nghiêm trọng trong lịch sử ngành hàng không trong nước.
Tuy rằng sự cố rất nghiêm trọng, nhưng trách nhiệm cũng không phải của Hạ Uyên, vì sao ông ta phải rời khỏi An Bình.
Người họ Hạ anh ta gặp qua không nhiều lắm, trong một công ty lại có hai người, anh ta nhạy bén mà nhận thấy có thể bọn họ có quan hệ, ngay sau đó liền buông tài liệu cầm điện thoại gọi cho trợ lý, sau khi chuyển được thấp giọng nói: "Giúp tôi tra tư liệu về đại đội trưởng phi hành Hạ Uyên từ chức năm 1996 của An Bình một chút, nếu có thể tra được tư liệu người nhà ông ta thì càng tốt."
Trợ lý lập tức đáp vâng, Lâm Hàn Dữ ngắt điện thoại, tay chống cằm nhìn chằm chằm ảnh chụp của Hạ Uyên trên mạng, đó vẫn là một bức ảnh giấy chứng nhận kiểu cũ, vô cùng có cảm giác năm tháng, Lâm Hàn Dữ đã gặp qua Hạ Kinh Chước, kể cả là buổi tuổi, hai người còn là một người bên ngoài một người bên trong xe, nhưng đó là tình địch của anh ta, là người hiện tại anh ta hận thấu xương, mặc dù có nhiều chướng ngại như vậy, anh ta cũng phải nhớ rõ ràng rành mạch gương mặt đối phương.
Người nọ, có bộ dáng thập phần tương tự với Hạ Uyên khi còn trẻ, tương tự đến mức làm người ta chán ghét.
Giang Gia Niên cũng không biết Lâm Hàn Dữ phát hiện cái gì, cô bận rộn làm việc, xử lý vấn đề với các công ty nhỏ khác, tạm thời ổn định hệ thống của Duyệt Đồ, nhưng vì khởi kiến bảo hiểm, miễn cho Từ Nhiên sau này còn tiếp tục động tay động chân, bọn họ quyết định thăng cấp toàn bộ hệ thống, từ server đến khung hệ thống.
Đây là một công trình lớn, phải một đoạn thời gian mới có thể hoàn thành, trong lúc chờ đợi, việc mấu chốt nhất chính là đàm phán một lần nữa với An Bình.
Hủy hợp đồng, tiến hành bồi thường dựa theo điều khoản, đây là kết quả Duyệt Đồ hiện tại căn bản không chống đỡ được, trước mắt công ty chỉ duy trì hoạt động bình thường đã vô cùng gian khổ, những người giỏi đã bị công ty khác đoạt đi, người đến phỏng vấn lại giảm xuống, nếu lúc này còn phải chịu đựng bồi thường lớn như vậy, liền hoàn toàn sụp đổ.
Đau đầu mà tự hỏi một chút, lật lật lịch bàn, ngày mai chính là ngày cô đã hẹn với Hạ Kinh Chước cùng nhau về nhà, trước đó cô đã nói với mẹ cô, nói muốn dẫn người về, cũng không tính gặp lại người đàn ông xem mắt kia, nhưng mẹ cô hình như cũng không tin tưởng cô, nhưng cũng không sao, chờ cô thật sự về mẹ cô liền biết cô không nói dối.
Tới gần thời gian tan tầm, trợ lý đưa tài liệu đến, đẩy cửa vào liền thấy Giang Gia Niên đã chuẩn bị rời đi, cô ở trong văn phòng cũng không mặc áo khoác, chỉ mặt một cái váy liền áo bằng vải dệt, váy bó sát người, trước kia dáng người cô cũng rất tốt, mặc váy như vậy trước cong sau vểnh, mạn diệu vũ mị, nhưng bây giờ tình huống không giống, thời gian cô mang thai càng ngày càng dài, bụng cũng dần dần hiện ra, trợ lý tiến vào nhìn thấy liền cười nói: "Giang tổng, gần đây cô ăn uống không tồi sao, đều béo rồi."
Đây là câu nói đùa, Giang Gia Niên cúi đầu nhìn bụng chính mình, là đã lộ ra rồi, hơi có chút giống bụng nhỏ, vì thế cô thuận miệng liền nói một câu: "Không phải béo, là mang thai."
Nữ trợ lý cười tủm tỉm mà chuẩn bị tiếp tục đùa giỡn với cô,  đột nhiên nghe được câu trả lời như vậy còn chưa kịp phản ứng lại, khóe miệng vẫn còn duy trì độ cong nói: "A? Mang thai? Tôi liền đi nói....." Dừng một chút, đột nhiên phản ứng lại, trợn mắt há hốc mồm nói: "Cái gì? Ngài mang thai?!"
Cửa văn phòng còn mở, hai người lại nói chuyện ở cửa, không khó để những người khác cũng có thể nghe thấy, hiện tại nữ trợ lý lớn tiếng như vậy, người khác muốn không nghe được cũng khó.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người trong văn phòng đều nhìn về phía này, tất cả đều là biểu tình kinh tủng, phái biết rằng trong khái niệm của bọn họ, Giang Gia Niên luôn là bà cô nghiêm túc cổ hủ, 30 tuổi còn chưa yêu đương lần nào, hiện tại lại biết chủ tịch có ý tứ với cô mà vứt bỏ cả Hứa phó tổng cũng đã đủ thấy hiếm lạ, mà cô ta cư nhiên còn xẹt qua giai đoạn yêu đương, trực tiếp mang thai! Gần đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện khó lường gì vậy? Đứa bé kia là của ai? Chắc không phải là của Lâm Đổng chứ? CHo nên Giang ma nữ rốt cuộc muốn thăng từ vị trí tổng giám đốc lên vị trí phu nhân chủ tịch, chân chính trở thành  nữ chủ nhân của Duyệt Đồ sao?
Giang Gia Niên không có trách nhiệm phải giải thích với những người này, rất nhanh bọn họ sẽ biết đứa nhỏ của cô là của ai, cũng không cần vội vàng nhất thời.
Cô mỉm cười đi ra khỏi văn phòng, bình tĩnh mà nhìn mọi người đứng một bên, chờ khi ra đến cửa, lúc đây cửa rời đi, cô nghiêng nghiêng đầu, nhìn cấp dưới trong văn phòng nói: "Thời gian cũng không sai biệt lắm, làm xong việc liền tan tầm đi, ngày mai tôi có việc nên không thể tới, mọi người có tư liệu cần báo thì trực tiếp gửi vào email của tôi là được."
Nữ trợ lý ngây thơ mờ mịt mà nhìn Giang Gia Niên xoay người rời đi, không biết có phải ảo giác hay không, luôn cảm thấy Giang Gia Niên ôn hòa hơn so với trước kia một chút, đối mặt với cấp dưới cũng không còn ngữ khi lạnh lùng, khó có thể giao tiếp như trước.
Kỳ thật Giang Gia Niên vốn không phải cấp trên chanh chua khó có thể làm việc chung, chỉ là cô không muốn lãng phí thời gian cùng đồng nghiệp, trừ bỏ khách hàng cùng người nhà, rất ít người có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Hiện tại cô thay đổi, kiên nhẫn hơn không ít, nguyện ý lãng phí thời gian ở rất nhiều việc mà trước đây cô không để ý, cô thay đổi như vậy không khỏi làm người ta phải cảm thán "À thì ra tình yêu đối với một người phụ nữ lại quan trọng như vậy".