Hạ Kinh Chước hít sâu một chút, mới vô cùng không tình nguyện mà lấy sách từ trong ba lô ra, không còn chút thể diện nào mà để lên trên bàn, đầy về phía cô.
"Được rồi." Anh thở hắt ra, "Nếu em nhất định muốn xem, vậy cầm lấy đi."
Giang Gia Niên nhìn bộ dáng khó xử đến lưu luyến không rời kia của anh liền rất muốn cười, cô cũng thật sự bật cười, ngọt ngào mà dương khóe miệng nói: "Thật ra chúng ta đều không cần quyển sách này."
Hạ Kinh Chước chăm chú nhìn cô, im lặng, Giang Gia Niên tiếp tục nói: "Tuy rằng yêu đương chân chính chúng ta đều là lần đầu tiên, nhưng em cảm thấy chúng ta nên cùng nhau thích ứng và thể nghiệm loại hảo cảm xa lạ này, so với sách vở dạy cho chúng ta càng tốt hơn." Cô cũng không cầm sách, ngược lại cầm lấy tay anh đang đẩy quyển sách, rũ mắt nói, "Tuy rằng tri thức là vô giá nhưng có những việc sách cũng không thể dạy chúng ta, muốn chúng ta tự mình sờ soạng." Nói xong, cô liền vuốt ve tay anh, nhưng "vuốt ve" không phải cùng âm với "sờ soạng" sao.
Thật phiền phức, vì sao bây giờ lại ở nhà hàng? Vì sao không phải trong nhà, trên xe, cho dù là góc đường cũng có thể, cố tình lại chính là nhà hàng người đến người đi, muốn làm chút gì đó cũng đều không hành động được, bị cô dụ dỗ như vậy anh liền nhanh chóng thu tay về.
Hạ Kinh Chước mặt vô biểu tình mà mở khăn ăn ra, nhìn phục vụ đem đồ ăn lên liền rời đi, biểu tình trước sau đều lạnh như băng, khiến cho nhân viên phục vụ không biết chính mình làm sai cái gì, lại cảm thấy chính mình bị ghi hận.
Trong lòng Giang Gia Niên còn có việc muốn nói cho anh, cân nhắc một lúc, vào thời điểm tâm tình Hạ cơ trưởng hiển nhiên không vui mở miệng nói: "Có chuyện em muốn làm phiền anh một chút."
Vừa rồi người đàn ông còn biểu tình lạnh nhạt, đến khi trả lời cô biểu tình liền trở nên nhu hòa, lời nói cũng dịu dàng hơn: "Không có gì phiền toái. Em nói là được."
Trước nói không phiền toái, nhưng những lời này cơ bản có ý chính là "Em có việc gì cứ nói, anh tuyệt đối sẽ làm theo".
Giang Gia Niên thoáng có chút hô hấp dồn dập, mặt đỏ hồng, một lát sau mới nói: "Anh có thể về nhà cùng em một lần được không? Em biết việc này có thể quá sốt ruột, nhưng ba mẹ em bên kia biết em mang thai, bọn họ....."
Lời cô còn chưa nói xong, Hạ Kinh Chước đã ngắt lời cô, cầm lấy di động mở lịch trình ra xem một chút nói: "Lần sau anh được nghỉ là bốn ngày nữa, có thể nói em liền đúng thời gian, anh chuẩn bị một ít lễ vật, ba mẹ em thích cái gì?"
Giang Gia Niên ngẩn người, theo bản năng trả lời: "Hai người họ cũng không đặc biệt thích cái gì, tùy tiện mua một chút trái cây là được rồi."
Hạ Kinh Chước gật đầu nói: "Vậy anh liền mua chút trái cây cùng đồ bổ, nếu em không bận chúng ta liền đi buổi sáng, 10h được không?"
Giang Gia Niên ngây thơ mờ mịt mà gật đầu, thẳng đến khi ăn cơm xong mới phản ứng lại được, chính mình cư nhiên mơ màng hồ đồ mà định ra thời gian với anh rồi, anh chẳng những không khó xử cùng tự hỏi, cư nhiên còn trực tiếp bắt đầu chuẩn bị lễ vật, loại cảm giác quá dễ dàng này làm cô có chút cảm giác hư ảo không chân thật.
Trên đường về, thời gian vẫn còn sớm, cuối thu giữa trưa trên đường người cũng thưa thớt không nhiều, người qua đường về tiểu khu lại càng ít, này vẫn là lần đầu tiên Hạ Kinh Chước đưa Giang Gia Niên về nhà, lần trước anh hỏi địa chỉ cô còn không cho, anh chỉ có thể đến công ty cô tìm người.
Rốt cuộc hôm nay anh có thể danh chính ngôn thuận mà biết địa chỉ nhà cô, thời điểm dừng xe ở dưới lầu trong tiểu khu, Hạ Kinh Chước nhìn bên ngoài, nhớ rõ tòa nhà cũng tầng lầu, như vậy chẳng sợ không đi lên, lần sau đến đây tìm cô anh cũng biết đi chỗ nào.
"Vậy em đi về trước, ngày mai còn phải đi làm, em còn có tư liệu phải xem."
Hiện tại Duyệt Đồ đã loạn thành một đoàn, thời điểm Lâm Hàn Dữ ở đó còn ổn định một chút, nhưng cũng không đại biểu cho việc cô có thể lười biếng, có câu nói là tình trường đắc ý sòng bạc thất ý, cô tuy rằng không phải sòng bạc, lại cũng đủ thất ý.
Hạ Kinh Chước tự nhiên sẽ không ngăn cô, anh nhìn cô chậm rãi xuống xe, ngón tay nắm tay lái không tự giác mà nhẹ nhàng cong lên, mơn trớn một chút, thật giống như khẽ vuốt ve trên da thịt người nào đó.
Động tác đóng cửa của Giang Gia Niên rất chậm, cực kỳ hòa hoãn, tựa hồ có chút không muốn buông tha.
Hạ Kinh Chước cong cong khóe miệng, thượng đế làm chứng Giang Gia Niên thật sự không có tâm tư gì nhưng anh cười một cái trực tiếp làm cô nhìn đến choáng váng, một câu "Anh muốn đi lên ngồi không?" cơ hồ là muốn buột miệng thốt ra, còn may cô kịp thời giữ lại, không có vẻ không tự trọng như vậy, tới bên miệng liền đổi thành "Gần đây An Bình có tốt không?". Chủ đề này cũng không liên quan gì tới chủ đề trước đó.
Mặt mày Hạ Kinh Chước ngưng trọng, đối với đề tài này có chút trầm mặc, Giang Gia Niên nhanh chóng nói: "Em không có ý gì khác, chỉ muốn hỏi một chút, dù sao cũng là công ty của anh, bởi vì nội bộ Duyệt Đồ bên này có vấn đề, An Bình cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ đi, hy vọng không có việc gì."
Chỉ là như vậy sao.
Hạ Kinh Chước hơi hơi nâng mi, một lát sau mới nói: "Tình huống của An Bình còn tốt. Ba anh đã trở lại, gần đây Tần đổng đều vội vàng chiêu đãi ông ấy, bọn họ luôn đi cùng nhau, nếu còn có tâm tình vui đùa, hẳn là vấn đề cũng không lớn."
Tần Tùng vẫn luôn chiêu đãi ba anh sao? Xem ra ba của Hạ Kinh Chước đúng là có quan hệ không cạn với An Bình.
Giang Gia Niên không nói gì, ba anh đã trở lại, đề tài một khi nhắc đến An Bình liền khó tránh khỏi làm người nghĩ đến ba anh, anh hẳn là cũng có loại tâm tình này, so với thái độ nhẹ nhàng trước đó hoàn toàn không giống nhau.
Từ góc độ anh kháng cự ba anh như vậy, về sau cô vẫn là không cần nhắc lại vấn đề náy mới thỏa đáng.
Cuối cùng tạm biệt, Giang Gia Niên xoay người rời đi, Hạ Kinh Chước ngồi trên xe nhìn theo cô bước đi, chờ cô biến mất một hồi lâu mới chậm rãi lái xe về nhà, anh nhớ tới chính mình vừa rồi kháng cự không khỏi nhíu nhíu mày, có chút mâu thuẫn mà nắm chặt tay lái.
Nhiều năm như vậy, tựa hồ chỉ cần nhắc tới việc của ba anh, anh liền sẽ dưng lên bức tường phòng bị vạn phần, ngay cả vừa rồi cũng không may mắn thoát khỏi.
Anh không thể để loại cảm xúc này thao túng anh, quá khứ anh vẫn luôn đắm chìm trong hận ý, không có bất kỳ chờ mong gì với tương lai, nhưng bây giờ không giống.
Từ hôm nay trở đi, anh nghĩ tới tự mình sinh hoạt, anh muốn đi ra khỏi hồi ức.
***
Trong công việc Giang Gia Niên vẫn vô cùng ra sức như trước, Lầm Hàn Dữ xem ở trong mắt, cũng chỉ là nhìn ở trong mắt.
Từ lần trước hai người đối thoại cơ hồ là muốn cáo biệt, anh ta cũng không nhắc lại những chuyên đó.
Bọn họ là quan hệ cấp trên cấp dưới, trên công việc vẫn còn phải tiếp xúc, cô cần tới báo cái tiến độ, tới xin chữ kỹ, tới mở họp, thường thường cô cũng sẽ chủ động liên lạc với anh ta, nhìn ra được sau khi quay về làm việc, vài lần liên lạc trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nhưng thấy anh ta cũng không có gì bất thường, tựa hồ cũng không muốn đề cập đến chuyện này, sau đó cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Chỉ là, Lâm Hàn Dữ thật sự có thể buông tay như vậy sao?
Chính anh ta cũng không quá xác định.
Anh ta cần tự suy xét một chút.
Đoạn thời gian suy xét này, dùng để làm việc là vô cùng thích hợp.
Hiện tại trong tay anh ta có một phần tư liệu của hãng bay An Bình, những sự kiện lớn từ khi sáng lập đến bây giờ đều được đánh dấu ở trên.
Có câu nói rất đúng, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, công ty lâm vào nguy cơ, khẩn trương nhất vốn chính nên là người sáng lập, vì vượt qua nguy cơ lần này, Lâm Hàn Dữ cần phải tự mình ra tay, muốn ra tay như thế nào, tự nhiên là phải làm rõ tất cả tư liệu cảu công ty đối phương.
Có ý chính là, bên trong sự kiện lịch sử của An Bình thấy được một lần sự cố.
Nói sự cố cũng không khoa trương chút nào, dùng từ chính xác hơn để hình dung chính là --- tai nạn trên không.
Lâm Hàn Dữ híp híp mắt, An Bình từng có tai nạn trên không, thời gian trôi qua cũng lâu rồi, hợp tác đáng giá thế nhueng anh ta lại chưa từng chú ý tới.