Hạ Kinh Chước quay đầu chăm chú nhìn cô, cô cúi đầu nhìn sát mắt kính, nhìn ra được cô rất muốn biểu hiện bình đạm chút nhưng hiệu quả cực kỳ nhỏ.
"Vậy em muốn đi ra ngoài với tôi không?"
Anh hỏi vấn đề này, động tác của Giang Gia Niên dừng lại, giương mắt nhìn về phía anh.
"Ngày mai anh phải bay đi Seattle, muốn đến ngày nghỉ phải bốn hôm nữa, anh hy vọng hôm nay em có thể xin nghỉ đi ra ngoài cùng tôi."
Lúc ấy nghe thấy anh nói như vậy, Giang Gia Niên cũng không cho rằng đây là một buổi hẹn hò.
Mà khi cô ý thức được mình đi ra khỏi công ty dưới bao nhiêu anh mắt chăm chú của nhân viên, sau khi lên xe của Hạ Kinh Chước, mới mơ hồ ý thức được đây là một buổi hẹn hò.
Ở nước ngoài, nếu bạn đồng ý hẹn hò cũng một người đàn ông, đã nói lên hai người đang kết giao.
Trong lòng Giang Gia Niên cực kỳ mơ hồ, chỉ dám nhìn qua kính chiếu hậu xem anh, cô chưa từng thấy bộ dáng Hạ cơ trưởng lái máy bay, nhưng hiện tại bộ dáng lái xe của anh cũng thật là nghiêm túc lại mê người, làm cô không tự giác bắt đầu chơ mong, có cơ hội có thể nhìn thấy bộ dáng anh điều khiển phi cơ.
Hiện tại tâm tình của cô rất kỳ quái là càng ngày càng tốt, nôn nóng cùng buồn phiền trong công việc đều dần dần tiêu tan, căn bản không biết sau khi cô rời đi, Lâm Hàn Dữ rất nhanh đã nghe ra điều không bình thường từ trong miệng cấp dưới. Giang tổng luôn luôn độc thân, mọi người đều nói sau lưng cô là gái ế, thế nhưng lại đi theo một người đàn ông anh tuấn tiêu sái rời khỏi công ty, còn không phải bởi vì công việc, này quả thực khó có thể tin được.
Anh ta vội vàng chạy đến văn phòng cô, quả nhiên thấy khóa cửa, bên trong không có ai, anh ta tùy tiện kéo một người trong bộ mộn nhíu mày hỏi: "Giang tổng đi bao lâu rồi?"
Người bị bắt lấy run rẩy trả lời nói: "Đã đi được hơn mười phút rồi."
Lâm Hàn Dữ lạnh giọng nói: "Cô ấy đi cùng ai? Anh có biết hay không?"
Người nọ mãnh liệt lắc đầu, sắc mặt Lâm Hàn Dữ càng thêm lạnh lùng, thấy đồng nghiệp sắp bị hù chết, nữ trợ lý không thể không đứng ra trả lời.
"Là thế này Lâm Đổng....." Cô ấy đứng lên nhấp môi nói, "Giang tổng đi cùng Hạ cơ trưởng của An Bình."
Hạ cơ trưởng.
Hạ Kinh Chước.
Cái người kia đem anh ta trở thành nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ, người bán phòng.
Quả nhiên là anh ta.
Lâm Hàn Dữ hít sâu một chút, ánh mắt sắc bén mà nhìn về phía nữ trợ lý, nữ trợ lý cả người rùng mình, trong nháy mắt ý thức được chính mình lại gây họa, hốt hoảng mà cúi đầu, hy vọng Lâm Đổng nhanh chóng buông tha chính mình, đừng dùng ánh mắt giết người nữa. Có lẽ là ông trời nghe thấy lời cầu nguyện của cô ấy, Lâm Hàn Dữ không đến một hồi liền thu hồi tầm mắt rời khỏi nơi này, mà anh ta xuất hiện đột ngột như vậy, hơn nữa còn biểu hiện ra sự ghen ghét khi Giang Gia Niên rời đi cùng Hạ Kinh Chước, cũng đã đủ cho nhân viên phía dưới biết được chút gì đó.
Giang Gia Niên không hề biết Lâm Hàn Dữ làm cái gì, lực chú ý của cô hoàn toàn tập trung vào cảnh tượng ở trước mắt.
Đây là lần đầu tiên cô ngồi trực thăng.
Phải biết rằng cô có khủng phi chứng, kể cả đi công tác phải ngồi máy bay cũng là vô cùng mâu thuẫn, muốn cô ngồi lên máy bay trực thăng kia, còn khó hơn lên trời.
Nhưng việc còn khó hơn so với lên trời này, Hạ cơ trưởng lại làm được.
Lúc ấy, Giang Gia Niên liền bám ở trên cửa máy bay trực thăng không chịu buông tay, nói cái gì cũng không muốn đi lên, chỉ cần Hạ Kinh Chước nói đến việc muốn đi lên, cô liền lắc đầu mãnh liệt nói: "Tôi không muốn, tôi không đi lên, anh biết rõ tôi có khủng phi chứng còn muốn tôi đi lên, sao anh có thể quá phận như vậy, anh từ bỏ ý định đi."
Lúc ấy Hạ Kinh Chước trả lời như thế nào?
Giống như anh cũng không nói gì nhiều, chẳng qua là không quá hai mươi từ, nhưng anh vừa nói như vậy Giang Gia Niên liền thả lỏng phòng bị.
Lúc ấy anh nói: "Em có gặp qua vợ của phi công nào có khủng phi chứng chưa?"
Lúc ấy Giang Gia Niên liền ngây ngẩn cả người.
Chờ đến lúc cô phản ứng lại được, cả người đã bị Hạ Kinh Chước nhét vào máy bay trực thăng.
Ngồi trên trực thăng, nhìn Hạ Kinh Chước quen tay mà đeo tai nghe cùng kính râm, thao tác những cái nút phức tạp khó hiểu cùng tay côn kia, tâm Giang Gia Niên đều nhấc lên đến cổ họng.
"Hạ cơ trưởng, vậy tôi không làm chậm trễ hai người nữa." Kỹ sư máy móc đứng ở bên ngoài trực thăng, nín cười, bên cạnh còn có bạn bè cũng đang chế nhạo Hạ Kinh Chước, Giang Gia Niên nghe được đều mặt đỏ tai hồng, nhưng Hạ cơ trưởng thì sao, hoàn toàn không để trong lòng, giống như không hề cảm giác được hàm nghĩa trong câu nói của người ta.
Anh vô cùng đứng đắn gật đầu nói cảm ơn, sau đó liền đóng cửa khoang máy bay trực thăng, nói với Giang Gia Niên: "Chuẩn bị xong chưa?"
Giang Gia Niên kiên định nói: "Chưa!"
Hạ Kinh Chước gật gật đầu: "Được, vậy bay lên."
Giang Gia Niên trừng lớn đôi mắt: "Nhưng tôi nói rõ ràng là chưa chuẩn bị tốt??"
Hạ Kinh Chước mắt nhìn phía trước, không thể không nói anh là một người đàn ông đẹp trai hiếm thấy, bộ dáng mang kính râm nội liễm anh tuấn như vậy, có lẽ đây là lĩnh vực anh am hiểu nhất, lại có lẽ lái máy bay thật sự là một loại kỹ năng vô cùng hấp dẫn, cho nên giờ phút này hình tượng của anh trong mắt Giang Gia Niên thật sự không phải chỉ tăng lên một chút.
Đặc biệt là sau khi anh nói câu kia.
Khi trực thăng đang bay lên từng chút một, cánh quạt phát ra tiếng vang, Giang Gia Niên rõ ràng cảm giác được thân thể đang dần cách xa mặt đất, cô nghe thấy anh ổn định mà bình tĩnh nói: "Đời này luôn có những lúc em chưa chuẩn bị tốt để làm rất nhiều việc nhưng em vẫn phải làm, tỷ như em hiện tại, lại tỷ như tôi sắp trở thành ba một đứa trẻ."
***
Giang Gia Niên đã từng ngồi máy bay rất nhiều lần, số lần ngồi vị trí cạnh cửa sổ cũng không ít, nhưng đây là lần đầu tiên cô nhìn trời xanh từ góc độ này.
So với máy bay dân dụng chuyên chở hành khách, máy bay trực thăng dân dụng trong nước bay ở độ cao 2000 đến 4000 mét, muốn so với máy bay hàng không dân dụng thì thấp hơn rất nhiều, nhưng kể cả thấp như vậy, ở độ cao này cảnh sắc cũng vẫn mỹ lệ như cũ.
Rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung cảnh tượng cô đang chứng kiến trước mắt, giống như hoa hồng nở vào ban đêm, mang đến cho người ta vẻ đẹp muốn đến gần lại có chút sợ hãi.
Giang Gia Niên chỉ cần hơi cúi thấp đầu là có thể thấy các loại nút thao tác dày đặc ở cabin, rất kỳ quái chính là cô cũng không bởi vậy sinh ra hội chứng sợ độ cao, ngược lại đối với loại dụng cụ thao tác tinh vi này sinh ra cảm giác hứng thú cực kỳ nồng hậu.
Cô cũng không có tâm tư sợ hãi, chỉ là theo bản năng mà mở to hai mắt cùng hít sâu. Cô không muốn bỏ qua bất kỳ cảnh tượng nào trước mắt, cho nên nỗ lực mà nhìn tất cả.
Khi máy bay lên đến một độ cao tương đối ổn định, Hạ Kinh Chước mới bớt thời gian nhìn người phụ nữ bên cạnh, cô ở tuổi này đã thành đạt trong công việc nhưng đối mặt với loại cảnh tượng trước mắt cũng sẽ lộ ra biểu tình giống như thiếu nữ, thật ra đây là hình ảnh vô cùng kỳ diệu, anh nhìn một cái liền không muốn dời tầm mắt, nhưng anh không thể làm như vậy, vì suy nghĩ cho an toàn của hai người, anh tốt nhất vẫn nên nhìn phía trước.
Giang Gia Niên cũng phát hiện ra điểm này, hít vào thở ra nói: "Anh, anh đừng nhìn tôi, nhìn phía trước."
Có đôi khi mọi việc chính là xảo diệu như thế, lúc ngồi trên xe Giang Gia Niên liền suy nghĩ bộ dáng Hạ Kinh Chước khi lái máy bay sẽ như thế nào, ai ngờ nhanh như vậy liền nhìn thấy, đây không phải cũng là một loại duyên phận sao?