Thời gian cũng không quá muộn, có điện thoại liên lạc, hẹn thời gian trước, lúc đến bệnh viện cũng không đến mức không gặp được bác sĩ.
Hạ Kinh Chước dừng xe trong bãi đỗ xe, Giang Gia Niên cởi đai an toàn, tự mình mở cửa đi xuống, sau đó liền muốn đóng cửa rời đi, nhưng trong giây lát cô lại cảm thấy như vậy xa cách đến mức vô tình, cho nên đành phải tạm dừng động tác, cách cửa nói "Cảm ơn", lúc này mới đóng cửa rời đi, bước chân không tự giác nhanh hơn, lại không tự giác mà thả chậm lại, nhanh hơn là muốn nhanh gặp bác sĩ một chút, thả chậm là do bụng mơ hồ đau liên hồi.
Tay không tự giác liền ôm bụng, đây là phản ứng tự nhiên của thân thể khi cảm giác được nguy cơ, cũng không chịu sự khống chế của đại não, nếu cô ý thức được chắc chắn sẽ không làm như vậy, bởi vì cô có thể cảm giác được người đàn ông phía sau bước chân ngày càng gần rồi.
Hạ Kinh Chước vẫn chưa rời đi, ngược lại ở lại, anh còn chưa thay chế phục, từ công ty đi ra liền đưa cô tới bệnh viện, hiện giờ người mặc chế phục đứng ở cửa bệnh viện người qua lại không dứt, hoàn toàn nổi bật.
"Cảm mạo?"
Ngữ điệu mang theo nghĩ hoặc, anh chuyển tới trước mặt cô, khí chất trầm ổn mà cao quý, hơi rũ tầm mắt lộ ra vài phần khó lường.
"Cảm mạo vì sao lại ôm bụng?" Anh hỏi, thanh âm cuối câu không khỏi mang theo chút lạnh lẽo.
Đây là vấn đề không dễ trả lời.
Cô tuyệt đối không hy vọng anh biết chân tướng, cho nên chỉ có thể tùy tiện tìm cái lý do.
"Có chút cảm mạo, bị họ khan, bụng có chút đau, có thể ăn phải gì đó, tôi trở về tự mình nghỉ ngơi một chút là được. Cảm ơn Hạ cơ trưởng đã đưa tôi đến đây, anh mau trở về đi, thời gian cũng không còn sớm, không thể chậm trễ anh."
Thanh âm nói chuyện của cô rất nhu hòa, không biết là cố tình hạ thấp hay là thật sự không có sức lực.
Nói xong cô liền xoay người đi vào bệnh viện, Hạ Kinh Chước rất ít khi bị người cự tuyệt, lần đầu tiên anh gặp phải tình huống như vậy, nếu dựa theo suy nghĩ bình thường, tính tình anh trời sinh lạnh bạc bị người đối xử như vậy chắc chắn sẽ quay đầu rời đi, nhưng anh không làm như vậy.
Anh làm lơ tầm mắt chung quanh nhìn lại, lặng yên không tiếng động mà đi theo phía sau Giang Gia Niên vào bệnh viện, anh phát hiện cô không bình thường, mà sau khi cô tiến vào bệnh viện thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn tìm kiềm cẩn thận, càng làm anh nghi ngờ hơn.
Giang Gia Niên xem như vô cùng cẩn thận.
Mỗi khi bước đi vài bước cô liền quay đầu một lần, bảo đảm Hạ Kinh Chước không theo kịp mới tiếp tục.
Lúc vào thang máy, cô cũng xác nhận mấy lần xung quanh không có người quên mới đi vào. Cô căn bản không nghĩ đến, thời điểm cửa thang máy của cô vừa đóng lại, liền có người đi đến chỗ cửa tháng máy chờ đợi con số tầng lầu cuối cùng.
Mới vừa rồi tiến vào thang máy có tổng cộng ba người, thang máy dừng hai lần, một lần là tầng ba, một lần là tầng sáu, Hạ Kinh Chước đến tầng ba trước, ra cửa thang máy liền đi về bên trái, nói thật chế phục của anh thật sự rất rêu rao, hơn nữa dung mạo kia cũng không thể bắt bẻ, mặc dù lãnh đạm giống như tuyết làm người khó có thể tới gần, mọi người cũng không có biện pháp dời mắt khỏi anh.
Bên trái tầng ba là khoa phụ sản, có mấy phòng, nhân viên không nhiều cũng không ít, một đám người nhìn qua, một phòng cuối hành lang kia, Hạ Kinh Chước vốn đã tính toán lên tầng sáu lại nhìn thấy Giang Gia Niên.
Cô ngồi ở trên ghế sau bàn làm việc của bác sĩ, đang nhíu mày thấp giọng nói chuyện, cũng không biết phía sau có người tới gần, nhưng thật ra nữ bác sĩ đẩy đẩy mắt kính nhìn thoáng qua phía sau, ngoài miệng còn đang trả lời nói: "Nếu không phải vì chờ cô tôi đã sớm tan tầm, thoạt nhìn có chút động thai khí, cô đi làm kiểm tra, như vậy tương đối yên tâm. Lại nói tiếp, cô cũng thật sự quá không cẩn thận, mang thai ba tháng đầu tiên là không ổn định nhất, kể cả cô có làm việc cũng phải ăn cơm đúng giờ, đầy đủ dinh dưỡng." Nói đến đây bác sĩ dừng một chút nói, "Vị tiên sinh này, anh tới tìm người sao?"
Đàn ông vào khoa phụ sản, lại còn lẻ loi một mình rất dễ dàng làm người ta tò mò. Càng đừng nói người đàn ông này còn có một gương mặt làm người khác không cách nào bỏ qua.
Giang Gia Niên nhanh chóng quay đầu lại, tầm mắt dúng vòng eo đối phương chuyển đến trên mặt anh, Hạ Kinh Chước đứng ở kia, không chút cẩu thả, thân mình thẳng tắp mà thon dài, an tĩnh giống như một thân cây. Anh dùng ánh mắt vô cùng thâm thúy mà nhìn cô, Giang Gia Niên chỉ là nhìn thoáng qua liền nhanh chóng cầm lấy ba lô rời đi, nhưng chưa đi được mấy bước đã bị người kéo tay lại.
"Xin chào."
Anh mở miệng nói chuyện, không phải đối với Giang Gia Niên, mà là với bác sĩ.
"Ngài vừa nói cô ấy mang thai, đúng không?"
Vấn đề rất ngắn gọn, cũng rất dễ trả lời, bác sĩ nhanh chóng trả lời nói: "Đúng vậy, cậu là? À...Tôi biết rồi, cậu là bạn trai của Giang tiểu thư đúng không?" Bác sĩ hơi cười một chút nói, "Tôi cũng đoán Giang tiểu thư không nói cho cậu việc cô ấy mang thai, trước đó cô ấy còn muốn đem đứa nhỏ xóa sạch, khi đó tôi vẫn luôn khuyên cô ấy thận trọng suy xét, ít nhất nói chuyện này cho cậu, hai người cùng ra quyết định. Đứa nhỏ là trách nhiệm của hai người, đã có liền kết hôn không phải được rồi sao, nói như thế nào cũng là một cái sinh mệnh."
Bác sĩ nói giống như dùng đao, mỗi một chứ nói ra trên người Giang Gia Niên lại đau một chút, đợi bác sĩ nói xong toàn bộ, mặt Giang Gia Niên đã trắng bệch.
Hạ Kinh Chước quay đầu lại nhìn về phía cô, đem cô chậm rãi kéo đến trước người ấn lên ghê,s khắc chế mà ngắn gọn nói: "Phiền toái ngài một chút, giúp cô ấy kiểm tra."
Bác sĩ chỉ cho là anh lo lắng cho thân thể của Giang Gia Niên, nhanh chóng khai đơn kiểm tra cho anh, Hạ Kinh Chước cầm biên lai ở trong tay, xoay người đi ra cửa, Giang Gia Niên ngồi tai chỗ vài giây, cũng biết chuyện này nháo đến đây cũng không thể trốn được, liền theo ra ngoài.
Ra khỏi phòng, hai người liền đi đến phòng kiểm tra, một trước một sau, khoảng cách cũng không xa, nhưng ai cũng không mở miệng nói cái gì.
Lúc tới gần một ngã rẽ, sắp tới phòng kiểm tra, Giang Gia Niên nhanh chân tiến lên, lấy tờ giấy trong tay anh, cúi đầu nói: "Tôi tự mình đi là được, hôm nay làm phiền anh, anh thật sự có thể trở về."
Cô tránh nhắc đến việc mang thai, muốn một mình đi làm kiểm tra, nhưng Hạ cơ trưởng căn bản không tính toán rời đi.
Anh liền đứng ở kia nhìn chằm chằm bóng dáng cô hỏi : "Mang thai vì sao không nói cho tôi?"
Bước chân của Giang Gia Niên dừng lại, sau một lúc lâu mới quay đầu ra vẻ trấn định nói: "Hạ cơ trưởng đây là có ý tứ gì, tôi mang thai là chuyện của tôi, vì cái gì muốn nói cho anh đây? Chúng ta hình như cũng không quá quen thuộc đi."
"Không quen thuộc sao?"
Anh chậm rãi tiến lên.
"Trên đời này chỉ sợ không có người đàn ông nào so với tôi càng quen thuộc em."
Nói đến đây, anh đã muốn chạy tới trước mặt cô, dưới ánh nhìn chăm chú lại mờ mịt của cô, nhẹ giọng tiếp tục nói: "Trên người của em mỗi một tấc da thịt có cái gì, ký ức của tôi hãy còn mới mẻ, khi đó em say, nhưng tôi không có say."
Giang Gia Niên lập tức xoay người đi, Hạ Kinh Chước trực tiếp đem cô kéo trở về ôm vào trong ngực, người qua đường vốn dĩ đã chú ý người đàn ông anh tuấn mặc chế phục, đột nhiên thấy anh hành động như vậy không khỏi kinh hô ra tiếng.
Giang Gia Niên khẩn trương vô thố mà giãy giụa, suy nghĩ muốn chạy trốn khỏi ôm ấp của anh, nhưng lực đạo của đàn ông luôn lớn hơn phụ nữ, mặc kệ cô nỗ lực như thế nào đều không có hiệu quả, hắn nếu có tâm vây khốn cô, cô cũng không thể chạy trốn.
"Nơi này là bệnh viện." Rơi vào đường cùng cô đành phải né tránh hạ giọng nói, "Không cần náo loạn được không?"
Hạ Kinh Chước rất dễ nói chuyện, lúc ấy liền buông lỏng ra một bàn tay, nhưng một cái tay khác vẫn là chặt chẽ bắt lấy cô.
"Cũng có thể, để tôi cùng em đi làm kiểm tra."
"...... Anh có phải cho rằng đứa nhỏ này là của anh hay không?"
Anh biểu hiện như thế, Giang Gia Niên đều có thể nghĩ đến là vì cái gì, rốt cuộc Hạ cơ trưởng cũng không giống như người nguyện ý nuôi con của người khác, nếu không phải đoán được đứa trẻ là của anh, anh tuyệt đối sẽ không lưu luyến nơi này, cô vô cùng xác định.
Chỉ là, tính toán này trong lòng cô đã sớm bị người ta nhìn thấu, sau khi cô nói xong câu kia, Hạ Kinh Chước liền lộ ra nụ cười nhạt ý vị sâu xa, mang theo chút lạnh lẽo, quái dị lại trí mạng.
"Em có phải muốn nói với tôi đứa trẻ này không phải của tôi hay không?"
***
Editor: cuối cùng cũng đến ngày này!!! Hạ cơ trưởng cố lên😄