Bạn trai.
Đây là một trong hai trọng điểm trong lời bác sĩ nói, đáng tiếc, một cái cô cũng không có.
Cười gượng ép một chút, Giang Gia Niên đem kết quả kiểm tra nhét vào ba lô, chào tạm biệt bác sĩ liền rời đi.
Vội vã đi ra khỏi bệnh viện, đến bãi đỗ xe tìm xe của mình, từng chiếc xe đi qua, sắc trời âm trầm, giống như tùy thời đều có thể mưa, cô không mặc áo khoác, có giọt mưa nhỏ lạch cạch trên cánh tay, cô giương mắt nhìn trời, mây đên tụ lại từng chút một, thật giống như tâm trạng của cô bây giờ, tràn đầy khói mù, sắp tầm tã.
Gãi gãi tóc, kéo cửa ra lên xe, Giang Gia Niên ngồi dựa vào ghế điều khiển thật lâu cũng không có động tác gì.
Cô suy nghĩ một chuyện, một chuyện vô cùng quan trọng, đủ ảnh hưởng đến tuổi già của cô.
Cô nên xử lý đứa nhỏ này như thế nào.
Nghĩ đến đứa trẻ, khó tránh khỏi liền nghĩ đến ba đứa bé.
Hạ Kinh Chước.
Tưởng tượng đến người này, Giang Gia Niên liền theo bản năng giương mắt nhìn về phía không trung, giống như sẽ có máy bay anh điều khiển bay qua đỉnh đầu vậy.
Nói thật, nếu tính cả đời không kết hôn, có đứa nhỏ của một người đàn ông ưu tú như vậy cũng là một lựa chọn không tồi. Nhưng cả đời cô sẽ không kết hôn sao?
Ba mẹ sẽ chấp nhận lựa chọn của cô sao?
Không có khả năng.
Nếu cô muốn nỗ lực tranh thủ, làm không tốt còn sẽ náo loạn với người nhà, cả đời không qua lại với nhau.
Thu hồi tầm mắt, Giang Gia Niên khởi động xe rời đi, hiện tại cô hoàn toàn không có tâm tình làm việc, cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, cô điều khiển xe một đường đi về hướng sân bay.
Cô không đuổi theo máy bay, cũng không có ý nghĩ gì khác, nhưng cô chính là đi theo con đường này, cứ việc trước đó đường xá không thông thuận, lại đúng vào giờ cao điểm có thể còn bị kẹt xe nhưng cô chính là không thể khống chế được chính mình, dưới chân không ngừng dẫm lên chân ga, tốc độ xe càng lúc càng nhanh, giống như chỉ cần như vậy sẽ có thể thu ngắn khoảng cách với người đàn ông kia.
Hôm nay Hạ Kinh Chước bay trong nước, bốn đoạn đường, buổi sáng chuyến thứ nhất là 7 giờ, bay xong sớm nhất cũng đến khoảng 8 giờ tối, sau đó còn phải thực hiện thủ tục khi kết thúc chuyến bay, lên xe của đôi bay đi chuẩn bị tài liệu, về đến nhà sớm nhất cũng là 9h tối, trong lúc này Giang Gia Niên căn bản không thể tìm thấy anh, trừ khi cô mọc thêm được một đôi cánh, có thể bay lên bầu trời.
Khi xe dừng ở bên ngoài sân bay quốc tế Giang Thành, nhìn những lữ khách bận rộn qua lại, Giang Gia Niên liền biết chính mình điên rồi.
Nhưng cô biết rõ chính mình điên rồi, vẫn đem xe đậu xong, đi vào đại sảnh sân bay, tìm một cánh cửa thủy tinh có thể nhìn thấy sân bay, xuyên thấu qua nơi đó nhìn thấy những máy bay đang cất cánh hoặc đang chuẩn bị, tầm mắt qua lại tìm kiếm, muốn tìm được loại hình máy bay quen thuộc kia, nhưng đáng tiếc là cô không tìm được.
Cô thấy rất nhiều máy bay của hãng bay An Bình nhưng không có cái nào có người đàn ông kia.
Chậm rãi xoay người dựa trên cửa kính, Giang Gia Niên nhìn mọi người xung quanh đi tới đi lui, giờ tay đè đè thái dương, sau đó dùng lòng bàn tay áp lên bụng, dừng lại vài giây, cô xoay người rời đi, bước nhanh ra ngoài, trong lòng đã có quyết định.
Đứa nhỏ này không thể giữ.
Đi vào thế giới này mà không được hoan nghênh sẽ chỉ làm nó thống khổ giống như chính mình.
Không cần lại lặp lại bị kịch trên người đứa trẻ, vẫn là chính mình một người sống tốt hơn.
Từ sân bay xa xôi lại một lần nữa lái xe về cao ốc Duyệt Đồ, Giang Gia Niên một đường đi vào cao ốc, tới tầng cao nhất, tìm văn phòng của Lâm Hàn Dữ, gõ cửa, chờ đối phương trả lời.
Rất nhanh, trong văn phòng truyền ra âm thanh trong trẻo của đối phương, là tiếng "mời vào" thân thiết, âm thanh thân thiết như vậy, không giống với tên anh ta một chút nào. Lâm Hàn Dữ giống với Hạ Kinh Chước, tên hai người vừa vặn tương phản với tính cách.
Đẩy cửa đi vào, Lâm Hàn Dữ nghe thấy động tĩnh ngẩng đầu lên, ngoài ý muốn thấy Giang Gia Niên đứng ở kia, anh ta lập tức buông bút máy nói: "Gia Niên? Không phải em xin nghỉ sao? Sao đã trở lại rồi?"
Giang Gia Niên cũng không đóng cửa, liền đứng ở cửa nói: "Tôi trở về là muốn nói với Lâm Đổng một tiếng, chuyện của tôi tương đối phiền toái, có thể phải xin nghỉ thêm mấy ngày, có thể khoảng một tuần đi."
Lấy rớt đứa trẻ, nghỉ ngơi mấy ngày, khôi phục tâm tình một chút, thời gian một tuần hẳn là đủ rồi.
Lâm Hàn Dữ đương nhiên không keo kiệt mà phê chuẩn kỳ nghỉ của cô nhưng điều anh ta tương đối quan tâm chính là: "Em làm sao vậy? Có phải chỗ nào không thoải mái hay không? Em có việc gì nhất định phải nói cho anh biết, không cần tự mình một người chịu đựng."
Giang Gia Niên cười cười, dùng biểu tình tỏ vẻ mình không có việc gì, sau đó gật đầu một cái, thay anh ta đóng cửa liền rời đi.
Phía sau cửa, Lâm Hàn Dữ đã đứng lên muốn đuổi theo ra ngoài, nhưng thấy cô đóng cửa nhanh chóng lại quyết đoán như vậy, anh ta là đuổi không kịp, chỉ có thể tử bỏ.
Rốt cuộc cô làm sao vậy?
Lâm Hàn Dữ vô cùng khó hiểu, sứt đầu mẻ trán, vô cùng cấp bách cần một người giúp anh ta làm rõ gần đây rốt cuộc phát sinh chuyện gì.
Suy tư hồi lâu, Lâm Hàn Dữ nhấc điện thoại bàn, ấn mấy số, sau khi chuyển được liền nói với đối phương: "Kêu trợ lý Giang tổng tới văn phòng tôi một chút."
***
Số lần tiểu trợ lý có thể thấy thiên nhan của chủ tịch cũng không nhiều lắm, khó có khi nhìn thấy, tự nhiên là khẩn trương.
Lâm Hàn Dữu ngồi ở sau bàn làm việc nâng tay, ý bảo đối phương ngồi xuống, tiểu trở lý gật gật đầu, hít sâu mấy hơi mới ngồi xuống, sau đó vẫn cảm thấy không thoải mái, xoay tới xoay lui, nhìn thấy làm Lâm Hàn Dữ phiền lòng.
"Cô ngồi yên đi, đừng lộn xộn." Lâm Hàn Dữ nhíu mày nói chuyện, tiểu trợ lý sợ tới mức lập tức ngồi nghiêm chỉnh, không dám động đậy, anh ta liếc mắt một cái, nói: "Cô kể lại toàn bộ việc hợp tác với hãng bay An Bình cho tôi, từ đầu đến cuối, không được bỏ sót chi tiết nào." Anh ta không đặc biệt nhắc đối phương nói về Giang Gia Niên, chỉ nói là công ty, chính là sợ cô ta trở về sẽ nói bậy gì đó, làm Giang Gia Niên bối rối, nhưng anh ta phải biết rằng, phải hơi nhắc nhở đối phương, "Liền từ buổi xã giao lần đó đi."
Lần xã giao đó là không lâu sau khi anh ta đi Prague, nói từ đó không có gì đáng trách, vừa vặn cũng là lúc anh ta hoang mang nhất, muốn biết nhất.
Tiểu trợ lý không nghi ngờ gì, tận chức trách nói: "Vâng Lâm Đổng. Là thế này, ngày đó tôi cùng Giang tổng còn có đồng nghiệp phụ trách hạng mục cùng đi khách sạn cùng đối phương ăn cơm, Lý chủ nhiệm của hãng bay An Bình rất nhiệt tình với chúng tôi, cùng Giang tổng uống không ít, xem như khách khứa tẫn hoan, phương diện công việc nói cũng rất hòa hợp, không có bất kỳ vấn đề gì."
Tiểu trợ lý cho rằng chủ tịch muốn biết chi tiết chuyện hợp tác, nhưng cô ấy nghĩ sai rồi, hợp tác đều nói xong, chi tiết như thế nào đã không quan trọng, Lâm Hàn Dữ muốn biết, là biểu hiện của Giang Gia Niên ở bữa tiệc đó.
Không khỏi quá cố tính, Lâm Hàn Dữ chỉ là nói bóng nói gió: "Sau đó thì sao? Cơm nước xong đi đâu?"
Tiểu trợ lý bỗng nhiên nhớ tới ngày đó, hơn nửa đêm không biết tại sao chủ tịch lại gọi điện thoại cho chính mình, lúc ấy hỏi Giang tổng tại sao không nhận điện thoại, khi đó thời gian đã khuya, trong lòng cô ấy còn nói đều đã muộn thế này Giang tổng không nhận điện thoại không phải rất bình thường sao, đại khái là ngủ rồi không nghe thấy? Khi đó cô ấy cũng không để ở trong lòng, còn cảm thấy Lâm Đổng quá mức hà khắc, hơn nửa đêm còn quấy rầy cấp dưới.
Nhưng hiện tại Lầm Đổng giống như còn muốn dò hỏi quay chung quanh sự kiện kia, trong lòng tiểu trợ lý bất ổn một lúc, thử nói: "Sau đó?...Sau đó tôi cùng đồng nghiệp khác phụ trách đưa người bên An Bình về nhà, Giang tổng..."
Nói đến đây, ánh mắt Lâm Hàn Dữ vô cùng tập trung, cuối cùng tiểu trợ lý biết chủ tịch muốn biết cái gì.
Nhưng là...Buổi tối ngày đó chính mình có chút sai lầm, để vị cơ trưởng khác phái không quen thuộc kia đưa Giang tổng đi khách sạn, nếu Lâm Đổng biết cái này, không biết có thể trách cứ cô hay không...
Trong lòng tiểu trợ lý tràn đầy mâu thuân, luôn cảm thấy chính mình nói thật không cẩn thận sẽ mất việc, nhưng nếu không nói, vạn nhất Lâm Đổng hỏi qua Giang tổng thì sao? Lời nói của chính mình không khớp, không phải cũng sẽ mất việc sao?
Sau nhiều lần khúc mắc, dưới ánh mắt thúc giục của Lâm Hàn Dữ, trợ lý vẫn là nói đúng sự thật: "Bởi vì không đủ người, vừa vặn vị Hạ cơ trưởng bên An Bình kia không uống rượu cho nên liền phiền toái Hạ cơ trưởng lái xa đưa Giang tổng đến khách sạn tạm thời đặt một phòng ở một đêm." Tiểu trợ lý sợ gánh trách nhiệm, nhanh chóng bổ sung nói, "Sau đó không bao lâu Hạ cơ trưởng liền gọi cho tôi, nói anh ta sắp xếp cho Giang tổng xong liền rời đi, Giang tổng rất an toàn."