Sáng sớm, Giang Ý Mạn, mẹ kế và ba ngồi ở trước bàn ăn sáng.
"Chờ đã, ba, trên lầu có động tĩnh gì vậy?" Giang Ý Mạn nghe được tiếng bước chân trên lầu hai.
"A, là Phỉ Phỉ cùng Lý Từ, hai người bọn họ dọn về đây ở." Ông Quốc nói.1
“...”
Năm người ở dưới một mái hiên, lần nào cũng rất náo nhiệt.
"Hai người bọn họ đang ở bên ngoài rất tốt mà, dọn về làm gì? Biệt thự bên ngoài không đủ lớn sao? Hay là tiêu xài hết tiền rồi?" Giang Ý Mạn khó chịu.
Ba không nói gì cả.
"Làm sao vậy, ba?"
"Phỉ Phỉ và Lý Từ muốn làm đám cưới.
Là ba ngày sau, thiệp mời cũng đã được gửi đi rồi." Mẹ kế nói.
Giang Vũ Phỉ còn muốn tổ chức hôn lễ?
"Ba đồng ý?" Giang Ý Mạn hỏi ba.
Ông đặt đũa xuống.
"Tiểu Mạn, ba có việc muốn thương lượng với con." Ông Quốc rất khó xử.
"Nói đi ạ." Giang Ý Mạn tiếp tục gắp đồ ăn bỏ vào miệng.
"Phỉ Phỉ hiện tại muốn kết hôn, ba cũng không thể cứ cấm cản mãi, lại chỉ có hai đứa con gái, theo lý hẳn là phải đối đãi công bằng.
Nhưng ba sẽ để lại Giang thị cho con, còn Phỉ Phỉ, ba định..."
Không cần ba nói hết, Giang Ý Mạn liền hiểu.
Xem ra, là Giang Vũ Phỉ mở miệng tìm ba đòi của hồi môn.
"Ba, ngoại trừ tập đoàn Giang thị ra, thứ đáng giá nhất trong tay ba chính là cái công ty niêm yết mà ba từng đầu tư mấy năm trước, con nhớ hình như có 20% cổ phần! Dựa theo vốn hóa thị trường hiện tại để đổi, tưng đấy cũng phải tầm 7 tỷ Đola! Ba vốn dĩ không định bán cổ phần này! Hay là Giang Vũ Phỉ chủ động hỏi ba?" Giang Ý Mạn buông đũa xuống, cô ăn không vô nữa rồi.
"Ba cũng lớn tuổi rồi, cầm nhiều cổ phần cũng vô dụng, không bằng giao lại cho các con." Ông Quốc nói.
"Vậy ba định lấy bao nhiêu tiền cho Giang Vũ Phỉ?" Giang Ý Mạn hỏi.
"Ba định chia làm hai, con và Phỉ Phỉ mỗi người mười phần trăm.
Bất quá hiện tại mẹ kế của con lại nói không công bằng, bà ấy cho rằng con đã có tập đoàn Giang thị rồi, hai mươi phần trăm kia nên cho Phỉ Phỉ hết mới phải."
Ồ, Giang Ý Mạn cười.
Hai mẹ con kia quả nhiên là tham lam!
"Giang Vũ Phỉ muốn lấy hết? Cô ta cứ làm như mình thật sự mang họ Giang không bằng." Giang Ý Mạn là người đầu tiên không đồng ý:
"Ba, đừng nói là 20%, 2% con cũng cảm thấy quá nhiều.
Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị vừa mới ly hôn, cô ta lấy đi tận một nửa tài sản của Thẩm Giai Nghị, hiện tại căn bản không thiếu tiền, là lòng tham của cô ta quá lớn.” Giang Ý Mạn tức giận đập một cái trên mặt bàn.
Lúc này, Lý Từ và Giang Vũ Phỉ từ trên cầu thang đi xuống.
"Chị gái, anh rể, lại đây, mọi người cùng nhau bàn bạc chuyện lớn." Giang Ý Mạn rất có khí thế.
Giang Vũ Phỉ cùng Lý Từ tay trong tay đi tới ngồi xuống.
Giang Vũ Phỉ bình tĩnh nở nụ cười:
"Em gái muốn bàn chuyện gì?"
"Nghe nói ba ngày nữa chị sẽ kết hôn, đột nhiên lại dở chứng như vậy không phải là có âm mưu gì chứ?" Giang Ý Mạn trực tiếp hỏi.
"Em gái thật biết nói giỡn, kết hôn là chuyện trọng đại đời người, ai lại còn lấy ra lập mưu kế."
"Phải không? Chuyện trọng đại này sợ là âm mưu lấy của hồi môn giá trên trời!"
Lúc này, bầu không khí vô cùng xấu hổ, nhất là ông Quốc, con gái lại tính toán gia sản của ông, cũng không phải là ông không muốn cho, chỉ là dùng phương thức như vậy để bắt ông cho thì không mấy vui vẻ.
Ánh mắt Giang Ý Mạn rơi vào trên người Lý Từ.
"Anh không phải vì tiền nên với ở bên Giang Vũ Phỉ, đúng không?"
Đương nhiên Lý Từ không thể nói là mình vì tiền, cho dù anh ta thật sự là vì tiền thì cũng không thể nói thật được.
"Tôi và Phỉ Phỉ thật lòng yêu nhau." Lý Từ bắt đầu nói những lời nịnh nọt.
"Nếu là thật lòng yêu nhau, vậy nếu như ba không có của hồi môn, anh cũng vẫn vui vẻ cưới Giang Vũ Phỉ, đúng chứ?"
A.
Điều này...
Bắt Lý Từ phải trả lời như thế nào đây?
Nếu như anh tiếp tục nói những lời nịnh nọt, chẳng khác nào cho Giang Ý Mạn cơ hội thừa thắng xông lên, tự động buông tha tất cả tiền tài trong tầm tay.
Nhưng nếu phản đối, dã tâm của anh liền bại lộ.
"Đột nhiên chột dạ? Không phải anh thật sự vì tiền nên mới cưới Giang Vũ Phỉ đấy chứ?"
Không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, tim Lý Từ đập rộn ràng.
Lúc này, Giang Vũ Phỉ nhảy miệng vào.
"Sao em gái lại nói những điều như vậy? Ba chỉ có hai đứa con gái.
Hơn nữa lần này việc chị kết hôn cũng coi như là đại sự, nếu Giang gia không thể lấy ra chút của hồi môn đàng hoàng, sợ là sẽ bị người ta chê cười, từ trước đến nay ba sợ nhất là mất mặt, nhất định sẽ không muốn người ta chỉ trỏ sau lưng, ba, ba nói xem con nói vậy có đúng không?" Giang Vũ Phỉ nói một hồi liền đá "quả bóng" sang cho ông Quốc.
"Phỉ Phỉ nói cũng có lý, chỉ là..."
Ông còn chưa nói xong, Giang Vũ Phỉ đã lập tức đón lấy.
"Đó, ba cũng đâu có ý kiến.
Hơn nữa, ba đều đã đem toàn bộ tập đoàn Giang thị cho em rồi, chị chỉ muốn vài phần trăm cổ phần khác trong tay ba, em còn muốn tranh với chị chút tiền nhỏ này nữa! Nếu để truyền ra ngoài, sợ là người ta lại nói chị em Giang gia chúng ta vì chút tiền mà tình cảm bất hoà, thật không dễ nghe." Giang Vũ Phỉ cười đê tiện, nói.
"Ba là chủ sở hữu cổ phần, ông ấy muốn chia cho ai bao nhiêu là chuyện của ông ấy.
Chị được ăn ngon mặc đẹp, được hưởng phú quý của Giang gia mấy chục năm qua còn chưa đủ sao? Về phần của hồi môn của chị, em thay ba ra tay, cam đoan sẽ không để cho chị mất mặt, chị còn tham lam muốn nhiều hơn? Thôi được rồi, hôm nay mọi người nói chuyện đến đây thôi, giải tán đi!" Giang Ý Mạn đứng dậy đi lên lầu.
Cứ kết thúc như thế này à?
Tất cả mọi người đều nhìn Giang Ý Mạn, làm như cô mới là người đứng đầu trong nhà.
Ông Quốc thở dài nặng nề, ông đi về thư phòng viết di chúc, vừa rồi ông nghĩ tới lời Tiểu Mạn nói, cảm thấy rất có đạo lý, có lẽ ông nên lập một bản di chúc, viết rõ ràng việc phân chia lên đó, để tránh việc bị nhìn chằm chằm gia sản.
Trong phòng khách, Lý Từ, Giang Vũ Phỉ, mẹ kế, ai cũng đều mang tâm tư cùng tham vọng.
"Mẹ, bây giờ làm sao đây? Ba đi viết di chúc rồi, nếu ông ấy đem gia sản để lại hết cho Giang Ý Mạn thì sau này chúng ta biết sống như thế nào?" Giang Vũ Phỉ hỏi.
Mẹ kế bình tĩnh suy nghĩ.
"Bây giờ con đi lên thư phòng tìm ông ấy, dùng chuyện kết hôn để thuyết phục xem ông ấy có mềm lòng không, nhanh, phải thừa dịp ông ấy đang viết di chúc, đừng để Giang Ý Mạn cướp mất." Mẹ kế nói.
"Được, con đi ngay." Giang Vũ Phỉ chạy lên lầu.
Một cuộc tranh giành gia sản sắp bắt đầu..