Nhìn thấy dáng vẻ hùng hùng hổ hổ của Từ Phong, Giang Ý Mạn bật cười, lắc đầu không nói nên lời, cô chậm rãi đi vào biệt thự.
Giang Ý Mạn đã quen thuộc với từng cọng cỏ, từng ngọn cây ở đây, đã trải qua mười tháng trong căn biệt thự này, nó khiến cô không thể nào quên được, hôm nay, cô sẽ trả lại cho Giang Vũ Phỉ tất cả nỗi đau mà cô ta đã mang lại cho cô.
Trong biệt thự.
Giang Vũ Phỉ đang được vệ sĩ trói trên chiếc giường - nơi mà Giang Ý Mạn đã sinh ra Đóa Đóa và Hiên Hiên năm năm trước.
Từ Phong giận dữ tiến lên bóp lấy cổ Giang Vũ Phỉ, lúc này Từ Phong giống như ác quỷ mới bò ra từ địa ngục, trông cực khiếp sợ.
"Giang Vũ Phỉ, con đàn bà ác độc này, đi chết đi!"
Từ Phong rống lên, trong lòng rất tức giận, bởi vì vừa rồi nghe Giang đại boss kể chuyện về quá khứ của cô ấy, tuy rằng cô kể có vẻ nhẹ như mây gió, nhưng Từ Phong thật sự tức giận, anh muốn báo thù cho boss, muốn giết Giang Vũ Phỉ, muốn bắt cô ta phải trả một cái giá đau đớn cho những hành vi mình đã làm.
Anh dùng lực thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi.
Giang Vũ Phỉ nằm ở trên giường, liều mạng đạp hai chân, lúc đầu còn có chút sức lực, nhưng sau đó thật sự đã yếu ớt, hai mắt nhìn thẳng, Từ Phong suýt chút nữa đã bóp chết cô ta.
Giang Vũ Phỉ bị cho ngậm tất trong miệng, muốn gào cũng không gào được, nước mắt lăn dài trên má, quả thực sống không bằng chết, tuy nhiên, những thứ này so với nỗi đau mà Giang Ý Mạn phải chịu đựng thì chẳng là gì cả.
“Buông cô ta ra.” Giang Ý Mạn bước tới chọc tay vào người Từ Phong.
Nếu bây giờ bóp chết Giang Vũ Phỉ, thì hời cho cô ta quá!
Sự tức giận trên mặt Từ Phong không hề dịu đi, nhưng anh hiểu boss, nhất định là cô đang muốn tự mình ra tay, vậy nên anh liền tránh sang một bên.
Giang Ý Mạn nhìn Giang Vũ Phỉ đang nằm trên giường, cô cười, đi đến lấy thứ trong miệng cô ta ra, trong phút chốc, Giang Vũ Phỉ tựa hồ như được giải thoát, mặt đỏ bừng.
“Giang Ý Mạn, nếu cô dám động vào tôi, tôi sẽ khiến cô phải hối hận cả đời.” Giang Vũ Phỉ hét lên.
Ha ha ha!
"Sắp chết đến nơi rồi mà còn biết dọa người?" Ngón tay Giang Ý Mạn rơi trên ngực Giang Vũ Phỉ, sau đó chậm rãi hạ xuống, dừng tại bụng của cô ta.
Cô nhẹ nhàng vẽ những vòng tròn nhỏ.
“Thấy bảo là con trai, đúng không?” Giang Ý Mạn cười hỏi.
Một câu hỏi đơn giản nhưng chứa vô số ẩn ý, Giang Vũ Phỉ thông minh như vậy, cự nhiên sẽ đoán ra được Giang Ý Mạn muốn hại đứa con trong bụng cô ta, giống như khi cô ta mang đi hai đứa con của Giang Ý Mạn vậy.
Nhưng giữa hai người có sự khác biệt, Giang Vũ Phỉ lấy bọn nhỏ ra khi đã đủ tháng, con bây giờ, đứa con trong bụng cô ta vẫn chỉ là một cái phôi thai, nếu bị lấy ra thì sẽ chết mất!
“Giang Ý Mạn, tôi cảnh cáo cô, đừng có động vào con của tôi, tuyệt đối không được.” Giang Vũ Phỉ vội vàng.
Cô ta kết hôn với Thẩm Giai Nghị đã nhiều năm, Thẩm Giai Nghị miễn cưỡng đụng vào cô ta cũng không thể giúp cô ta mang thai, bởi vì vấn đề là của chính cô ta, thể chất của Giang Vũ Phỉ khá đặc biệt, khả năng mang thai được là rất nhỏ.
Cứ 10.000 cơ hội có thai thì mới có được 1, các bác sĩ cũng bảo đó là một phép màu, nếu lần này thật sự phá thai thì e rằng, cả đời này cô ta cũng sẽ không bao giờ có con được nữa.
“Đương nhiên, tôi sẽ không động vào con của cô đâu, bẩn thỉu.” Giang Ý Mạn khẽ cười: “Dù sao tôi cũng chưa từng học qua y khoa, nếu chẳng may hại chết cô thì có lẽ phải ngồi tù đấy, đúng không?"
"..."
Giang Vũ Phỉ ngơ ngác, cô nhìn Giang Ý Mạn, không hại con mình, vậy muốn làm gì? Tại sao lại trói cô ở đây?
“Ưm, tôi nghĩ có một người có thể, anh ấy rất thích hợp để mổ bụng cho cô!” Giang Ý Mạn vẫy vẫy tay, cửa phòng được mở ra.
Vệ sĩ mang theo một người đi vào, Giang Ý Mạn mỉm cười đứng ở đầu giường, nhìn Giang Vũ Phỉ.
Giang Vũ Phỉ sửng sốt tại chỗ.
"Vũ Diệp Nam?"
Sao lại là Vũ Diệp Nam? Không phải anh ta đang ngồi tù sao? Vì sao lại ở đây? Giang Ý Mạn vậy mà có thể đem Vũ Diệp Nam từ trong tù ra ngoài được?
"Vũ Phỉ?"
Vũ Diệp Nam vừa bước vào đã nhìn thấy Giang Vũ Phỉ, anh ta cao hứng chạy tới, nhưng bị Từ Phong nhanh tay ngăn lại.
“Giang Ý Mạn, cô đưa tôi đến đây làm gì? Cô định làm gì Vũ Phỉ?”
“Không có gì, tôi chỉ muốn mời anh qua đây để giúp tôi làm một cuộc phẫu thuật nhỏ.” Giang Ý Mạn cười nhạt.
Vũ Diệp Nam nhìn Giang Ý Mạn, sau đó lại nhìn qua Giang Vũ Phỉ đang liều mạng giãy giụa trên giường.
“Diệp Nam, anh đừng có nghe lời Giang Ý Mạn nói, cô ta đang muốn gi3t chết đứa nhỏ trong bụng tôi, Giang Ý Mạn điên rồi, anh không được nghe lời cô ta.” Giang Vũ Phỉ hét lên, như muốn xé rách cổ họng.
Cô ta dùng hết sức để vùng vẫy và khóc lóc, cô ta không thể để mất đứa con trong bụng mình được, một khi mất đi, cô ta sẽ vĩnh viễn không có tư cách làm mẹ được nữa.
Tim Vũ Diệp Nam run lên, cả người như muốn ngã quỵ xuống đất.
"Cô muốn hại đứa nhỏ trong bụng Vũ Phỉ? Giang Ý Mạn, cô đã hứa với tôi như thế nào? Chỉ cần tôi ngoan ngoãn, cô sẽ không động đến Vũ Phỉ cùng con của cô ấy cơ mà, cô đã từng hứa với tôi như thế nào?" Vũ Diệp Nam rất kích động.
Bởi vì anh ta luôn cho rằng Giang Vũ Phỉ mang thai con của anh ta, hiện tại Giang Ý Mạn lại nói anh đi giết con của chính mình, làm sao có thể được?
Giang Ý Mạn bình tĩnh mỉm cười, đưa tay vỗ nhẹ lên vai Vũ Diệp Nam.
"Tôi đã hứa với anh, nhưng anh cũng hứa với tôi là sẽ nhận quan hệ của anh với Giang Vũ Phỉ.
Nhưng cuối cùng thì anh đã làm gì? Nói một hồi lại nhận hết tội danh về mình, ai mới là người không tuân thủ lời hứa trước?”
Vũ Diệp Nam quỳ gối trước mặt Giang Ý Mạn, anh không thể tự tay gi3t chết con trai của mình được.
Hơn nữa, vừa rồi là Giang Ý Mạn mang anh từ trong ngục ra, tý nữa sẽ phải trở về.
"Tôi xin cô, làm ơn hãy thả Vũ Phỉ và đứa con trong bụng cô ấy ra."
Giang Ý Mạn thật sự có chút cảm động.
“Diệp Nam, thật ra anh cũng bị Giang Vũ Phỉ lừa gạt rồi, anh vẫn còn tưởng rằng cô ta thật sự yêu anh sao?”
Câu hỏi này khiến Vũ Diệp Nam khó hiểu.
“Ý cô là gì?” Anh hỏi.
“Nói cho anh biết một bí mật, thật ra, đứa nhỏ trong bụng Giang Vũ Phỉ không phải của Thẩm Giai Nghị, cũng không phải của anh, anh đoán xem là của ai nào?” Giang Ý Mạn chế nhạo.
Không phải của anh, không phải của Thẩm Giai Nghị?
Diệp Nam mù mịt, Giang Vũ Phỉ còn ở bên người đàn ông khác sao? Không thể nào!
“Không thể nào, cô đang lừa gạt tôi, cô muốn bày trò để tôi giết đứa trẻ trong bụng Vũ Phỉ đúng không? Tôi sẽ không tin cô đâu.” Vũ Diệp Nam gầm lên.
Anh ta thực sự rất tức giận, nếu đứa trẻ không phải của anh ta, vậy tại sao anh ta phải trả giá nhiều như vậy?
"Đừng vội, tôi cho anh nghe cái này."
Giang Ý Mạn lấy đoạn ghi âm ra, là đoạn ghi âm hôm qua cô đã ghi lại, chỉ cần nghe xong là có thể hiểu được.
Giang Ý Mạn chưa kịp nói tiếp, Diệp Nam cũng không nghe nữa, anh ta lao tới trước mặt Giang Vũ Phỉ, dùng hai tay nắm chặt lấy cổ áo cô ta, lay mạnh.
"Tại sao? Tại sao phải lừa gạt tôi? Giang Vũ Phỉ, rốt cuộc thì cô còn có bao nhiêu bí mật?"
"Diệp Nam, không phải như anh nghĩ đâu, em..."
Ha ha ha!
Vũ Diệp Nam cười đến phát điên.
"Nếu không phải vừa rồi nghe được đoạn ghi âm, e rằng đến chết tôi cũng không được biết sự thật.
Hoá ra, cô chỉ coi tôi như một công cụ để giúp mình đạt được mục đích, chứ căn bản đâu có yêu tôi!" Vũ Diệp Nam chậm rãi thả Giang Vũ Phỉ ra.
Như một hồn ma cô đơn, anh nhẹ bước lùi lại phía sau, cả người gục xuống.
Giang Ý Mạn bước tới, cầm con dao mổ đến trước mặt Vũ Diệp Nam.
“Tôi biết anh đang rất hận cô ta, trong lòng có một đống oán hận mà không thể trút ra được, hãy dùng con dao này để trút hết đi.”
Vũ Diệp Nam cúi đầu, tầm mắt rơi vào dao mổ, anh không biết có nên ra tay hay không, anh hận Giang Vũ Phỉ, vì cô ta đã lừa gạt anh, dồn anh vào bước đường thê thảm như vậy.
Cô ta cho rằng anh là một kẻ ngốc, anh rất muốn trả thù cô ta.
Nhưng nhìn Giang Vũ Phỉ đang nằm ở trên giường, cái bụng trướng to, anh dường như muốn buông tha.
Vũ Diệp Nam suy sụp cúi người.
“Xem ra anh vẫn chưa thể đưa ra quyết định.” Giang Ý Mạn mỉm cười: “Tôi sẽ cho anh một câu hỏi trắc nghiệm, tự do của anh và đứa trẻ trong bụng Giang Vũ Phỉ, anh chọn một cái đi.”
Nếu Vũ Diệp Nam tự tay phá đứa trẻ trong bụng Giang Vũ Phỉ, anh ta sẽ được giải thoát ngay lập tức, nếu không, anh ta chỉ có thể tiếp tục quay lại ngồi trong tù, mà đứa trẻ trong bụng Giang Vũ Phỉ, vẫn sẽ phải chết.
Vũ Diệp Nam chậm rãi ngẩng đầu lên, anh nhìn Giang Vũ Phỉ, rồi lại nhìn Giang Ý Mạn.
“Chỉ cần tôi dùng dao mổ, cô có cách nào khiến tôi thoát tội được không?” Lý Từ hỏi, anh ta đã lựa chọn tự do.
Giang Ý Mạn nói: "Tôi không chỉ có thể đưa được anh ra ngoài, mà còn có thể cho anh đi du học, nếu anh muốn rời khỏi thành phố này, tôi có thể cho anh chọn bất kỳ quốc gia nào trên thế giới." Đây là những việc rất nhỏ đối với Giang Ý Mạn.
“Được.” Vũ Diệp Nam nhận lấy dao mổ trong tay Giang Ý Mạn, đi từng bước tới đầu giường.
Giang Vũ Phỉ sợ hãi, cô ta rất sợ, ánh sáng lạnh lẽo phát ra từ con dao mổ trên tay Vũ Diệp Nam khiến trái tim cô ta đau đớn.
“Không được, Diệp Nam, anh đừng nghe Giang Ý Mạn nói, cô ta đang muốn lừa anh đấy, anh không được nghe lời cô ta.” Giang Vũ Phỉ hoảng sợ, cô thật sự hoảng sợ, có vô số nỗi sợ hãi đang quấn chặt lấy cô.
Con của cô, con của cô...
"Giang Vũ Phỉ, tôi hận cô!" Vũ Diệp Nam nâng dao mổ lên, trực tiếp đặt lên bụng Giang Vũ Phỉ, từng chút một trượt xuống, không cần gây mê, không cần bất kì thứ gì hỗ trợ.
Đừng, đừng!!
Cứu!
Tình yêu sâu đậm của Vũ Diệp Nam đối với Giang Vũ Phỉ đã biến thành hận thù, Giang Vũ Phỉ đau đớn ngất đi, nhưng tay Vũ Diệp Nam vẫn chưa dừng lại.
Từ Phong vội vàng chạy tới dội một chậu nước lạnh lên người Giang Vũ Phỉ, khiến cho cô ta tỉnh lại, cô ta phải tỉnh trong toàn bộ ca mổ, đó là điều mà Giang Vũ Phỉ đáng phải nhận lấy.
Giang Ý Mạn ngồi trên ghế hút thuốc, trong lòng có chút phức tạp.
Hồi đó cô đã phải chịu đựng rất nhiều, cả thanh xuân tuyệt vời của cô đều bị Giang Vũ Phỉ hủy hoại hết, bây giờ cô ta thực sự rất xứng đáng phải chịu như vậy, Giang Ý Mạn đã chờ đợi ngày này rất lâu rồi, nhưng khi nó đến, cô lại không hề thấy hạnh phúc một chút nào.
A!
Giang Vũ Phỉ vẫn đang hét, giọng khàn khàn, khăn trải giường bị cô cào rách, bàn tay đẫm máu của Vũ Diệp Nam thò vào bụng Giang Vũ Phỉ, lấy ra một cái phôi thai nhỏ.
Vũ Diệp Nam đứng trước mặt Giang Ý Mạn, trên tay đầy máu, cả người xuất thần.
"Những gì tôi đã hứa với anh, tôi sẽ thực hiện, trong thẻ này là một triệu đô, đây là thư giới thiệu, là bệnh viện có kỹ thuật tiên tiến nhất nhì thế giới, anh có thể trực tiếp đến đó để báo danh.” Giang Ý Mạn nói.
Vũ Diệp Nam đưa đôi tay run rẩy lên, cầm lấy tất cả những gì Giang Ý Mạn đưa cho anh.
Tuy đây cũng chỉ là một ca phá thai bình thường, phôi thai chỉ có kích thước bằng hạt đậu xanh, nhưng bởi vì là đứa con trong bụng của Giang Vũ Phỉ, nên vẫn khiến anh bị ám ảnh.
Vũ Diệp Nam từ bỏ rồi, anh xoay người bước đi, không hề quay đầu lại.
Giang Ý Mạn nhìn bóng lưng anh, cô biết, so với Giang Vũ Phỉ, anh ta còn cảm thấy khó chịu hơn rất nhiều.
Về phần Giang Vũ Phỉ, cô ta đã ngất đi, nhưng không chết được.
"Giang tổng, làm gì với cô ta đây? Nên..." Từ Phong đưa tay xoẹt ngang cổ..