Sáng hôm sau~
-Quỳnh Anh!-Phương gõ cửa
-Dạ!Em ra liền!-Nó chạy từ VS ra vì vừa VSCN xong
Nó mở cửa
-Đây là đồng phục trường!Em thay nhanh lên còn xuống ăn sáng đi học!
-Dạ!
-À!Em bế con mèo xuống luôn nhé!Chị chuẩn bị thức ăn cho nó rồi đấy!-Phương đi xuống
Nó đóng cửa và thay bộ đồng phục vào.Đồng phục ở đây rất đơn giản.Áo trắng viền xanh,váy trắng,nơ xanh thắt ở trước ngực.Nó lấy cái cặp trên bàn đã chuẩn bị từ hôm qua rồi bế con mèo xuống
-Em mặc gì cũng đẹp nhỉ?-Phương cười
-Hì!Bình thường thôi chị ạ!-Nó cười ngượng
-Đây em ăn đi!-Phương lấy trong bếp ra hai cái bánh kem và hai cốc sữa đưa cho nó 1 phần
-Chúc chị ngon miệng!-Nó cười tươi rồi cầm thìa lên
-Woa!Chị làm bánh ngon quá!
-Vậy thì ăn nhiều nha!
-Vâng!
Ăn xong….
Nó với Phương ra xe,Phương đẩy nó vào ngồi rồi sang chỗ lái phóng đi
-Ở trường mới có ai bắt nạt em cứ bảo chị!Chị xử hết!
-Vâng!-Nó cười
Đến trường….
Phương đưa nó lên phòng hiệu trưởng”Cốc cốc”
-Mời vào!-Hiệu trưởng
-Chào thầy!-Phương và nó
-Chào 2 em!
-Thầy ơi!Đây là em họ của em,Quỳnh Anh!
-Quỳnh Anh à?Em học lớp 11A1!
-Em cảm ơn!-Nó
-Ừ!-Hiệu trưởng
Nó và Phương ra ngoài,
-Chị sẽ dẫn em đến lớp!
-Chị từng học ở đây?
-Ừ!
Hai người đang đi thì chuông điện thoại Phương reo
-Phương nghe!
-……………..
-Tôi biết rồi!Tôi sẽ đến ngay!
Phương quay sang nó
-Chị xin lỗi nhé!Chị có nhiệm vụ gấp!Em tự tìm được không?
-Em không sao đâu chị!Chị đi đi kẻo muộn!
-Vậy chị xin lỗi nhé!Tan học nhớ chờ chị ở cổng trường!-Phương chạy đi
-Dạ!-Nó vẫy tay chào Phương rồi đi tìm lớp
——-
Và mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường đối với nó.Hắn,Khánh,Khang,Trang vẫn đi tìm nó hằng ngày….
5 năm sau
Nó bây giờ là một cô gái 22 tuổi,xinh đẹp,quyến rũ vẫn mái tóc tím,đôi mắt xanh ngày nào.Hôm nay là ngày đầu tiên nó đi xin việc và nó đang sắp xếp hồ sơ
-Quỳnh Anh ơi!Xong chưa em!-Phương
-Dạ!Em xong rồi!
Nó chạt xuống.Hai chị em chào nhau rồi mỗi người một xe mỗi người một hướng.
Nó dừng xe trước cổng công ti T.K,nó bước vào tiếp tân
-Em cần gì?
-Em đến xin việc ạ!
-Vậy em đi lên tầng 2 rẽ phải đi thẳng là đến!
-Dạ!Em cảm ơn!
Nó đi vào thang máy,lên tầng hai và rẽ phải,ở đó cũng có nhiều người đến.Nó ngồi chờ khá lâu và thấy ai đi ra cũng buồn.
2 tiếng sau…
-Người tiếp theo!
Đến lượt nó,nó mở cửa bước vào,tên giám đốc thì ngồi cặm cụi máy tính không thèm để ý
-Mời cô ngồi!-Thư kí
Nó ngồi xuống đưa hồ sơ cho cô thư kí,cô thư kí đưa cho tên giám đốc.Tên đó dở dở vài trang,khi nhìn ảnh nó thì ngạc nhiên ngẩng đầu hét lên
-Băng Băng!
Vâng,tên giám đốc đó không ai khác là hắn-Thiên.Hắn nhảy dựng lên ôm nó
-Em đã đi đâu hả?Papa,anh Khang và Khánh,Trang lo cho em lắm đó!Em biết là trong 5 năm qua cả gia đình em và anh đã đi tìm em không?
-Anh nhầm người rồi tôi tên là Quỳnh Anh chứ không phải Băng Băng gì đó của anh!
-Không thể nào?Em chính xác là Nhật Anh Băng Băng chứ không phải ai khác.Từ mái tóc đến màu mắt đều giống!
-Nhật Anh Băng Băng?-Nó nói thầm,đầu nó tự nhiên đau như búa bổ rồi nó ngất luôn
-Băng Băng!-Hắn lay lay nó
-Gọi cấp cứu nhanh lên!-Hắn quay qua thư kí
-Dạ!
10 phút sau,nó đã ở trong phòng cấp cứu vì tình trang nguy kịch.Hắn lo lắng đứng ngoài đi đi lại lại rồi gọi cho papa nó
-Bác ạ!Cháu tìm được Băng Băng rồi!
-Cái gì?Nó đang ở đâu?
-Ở bệnh viện thành phố!Bác đến nhanh đi!
-Ừ!-Papa nó cúp máy luôn
Tiếp theo là Khang
-Anh à!Em thấy Băng Băng rồi đang ở bệnh viện thành phố đến đi!-Hắn nói một lèo luôn rồi cúp máy luôn chẳng để Khang í ới câu gì
Tiếp là Khánh
-Anh à!Có chuyện gì?-Khánh
-Anh tìm thấy Băng rồi!Đang ở bệnh viện thành phố!Gọi Trang đến luôn đi!
-Dạ!
Hắn cúp máy….