*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đánh golf?”
Vài phút sau, Sở Quốc Thiên cứ ở sau lưng của Lâm Thanh Di, phát hiện ra nơi bọn họ đến là sân chơi golf trong trang viên.
Khương Nghi thấy Triệu Lỗi dừng lại, không khỏi oán hận nói: “Anh họ à, anh đừng nói với em, chính là dẫn bọn em đến đánh golf nha, em chán ngấy trò này lắm rồi.”
Mặc dù sân chơi golf ở trang viên nhà họ Triệu là được thiết kế theo tiêu chuẩn quốc tế mười tám lỗ bảy mươi hai cột, nhưng Khương Nghi cũng đã đánh vô số lần rồi, sớm đã không còn hứng thú gì nữa.
Nhìn vẻ mặt không vui của Khương Nghi, Triệu Lỗi khẽ cười nói: “Anh biết em không có thích golf, không phải cậu Lý hôm nay ở đây sao, anh ấy muốn chúng ta cùng chơi một chút với anh ấy.”
Mọi người nghe vậy, lúc này mới chợt hiểu ra.
Nhưng, Sở Quốc Thiên vẫn rất nhanh hiểu được sự thay đổi biểu cảm của Lâm Thanh Di, anh không nhịn được nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, nhìn cô với ánh mắt đầy khích lệ.
Có một số chuyện, trốn tránh không thể giải quyết được vấn đề, nếu em cứ muốn làm chuyện đó, vậy tôi cũng sẽ không để ý, giải quyết cho em!
Rất nhanh, dưới sự hướng dẫn của Triệu Lỗi, đám người bọn họ tới gần chỗ của Lý Vị Quân đang đánh golf cùng với mấy tên nhà giàu ăn mặc rất gọn gàng.
“Ôi, cậu Triệu hôm nay cũng có máu mặt ghê, lại dẫn theo nhiều cô nàng xinh đẹp như vậy?” Một tên nhà giàu với cái đầu tóc làm rất lòe loẹt nhìn thấy đám người Triệu Lỗi, cười trêu đùa một câu.
Mặc dù đối phương che giấu rất tốt, nhưng mà Sở Quốc Thiên vẫn bắt được lúc anh ta nhìn Lâm Thanh Di, ánh mắt hừng hực ngọn lửa.
Lý Vị Quân nhìn về phía đám người bọn họ gật gật đầu, cuối cùng cũng đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Thanh Di, cười ha ha rồi nói: “Lâm Thanh Di, chúng ta lại gặp nhau rồi, em có muốn ăn gì không, anh cho người đem đến.”
Lý Vị Quân không hề tỉnh ngộ ra rằng bản thân mình cũng chỉ là một vị khách, anh ta vào lúc này càng giống như là chủ của trang viên này vậy, giọng khách át giọng chủ, cái này không ai nói cũng nhìn ra được.
Lâm Thanh Di vui vẻ nhìn Lý Vị Quân, nghiêng đầu hỏi: “Anh họ à, nếu không có chuyện gì nữa, thì em về trước nhé.”
Dù rằng Sở Quốc Thiên đã đưa cho cô thuốc an thần, nhưng cái bóng mà Lý Vị Quân trước đây đem đến cho Lâm Thanh Di thực sự quá lớn, cản bản không thể nào nhanh chóng xóa đi được.
Sắc mặt của Triệu Lỗi cứng đờ ra, ông ta liếc nhìn Lý Vị Quân, ngay sau đó liền cười khuyên nhủ: “Lâm Thanh Di, anh biết em và cậu Lý đã từng có trải qua những chuyện không vui, nhưng thời gian cũng trôi qua lâu rồi, cũng nên xóa bỏ hiềm khích trước kia đi.”
"Em..."
“Đừng có em gì nữa Lâm Thanh Di."
Lâm Thanh Di muốn nói điều gì đó, nhưng Khương Nghi ở bên cạnh lại cướp lời, nói: “Tục ngữ nói rất hay, 'Đã tới thì an tâm ở lại, hơn nữa đây vẫn là trang viên nhà họ Triệu, cô có gì mà lo lắng chứ, chơi ở đây cho vui là được rồi.”
Sắc mặt của Lâm Thanh Di trở nên vô cùng khó coi, Sở Quốc Thiên thấy tình trạng như vậy, thì lại nắm lấy tay cô, cổ vũ cô: “Cứ việc chơi đi nhé, mọi thứ đều có anh ở đây”
Động tác của Sở Quốc Thiên, không thể ngờ lại chạm đến điểm nóng của Lý Vị Quân, phú nhị đại giật mình thấy vậy, không nhịn được cười một cách lạnh nhạt: “Người anh em, anh trông rất lạ mặt, không biết đây là cậu ấm của nhà nào?”
“ Đừng có gọi cậu ấm này nọ, anh ấy là chồng tâm ý của chúng tôi, đến ở rể.” Khương Nghi không nhịn được trả lời lại.
“Ở rể sao?”
Nghe Khương Nghi nói vậy, cả đám con nhà giàu nhìn qua nhìn lại, rồi bắt đầu cười lớn.
Một hồi lâu, một tên nhà giàu đầu tóc hay cách ăn mặc đều rất lòe loẹt mới kìm nén cười, nói: “Thật sự là nghe danh không bằng gặp mặt ha! Nói thật thì, trước đây tôi cũng nghe nói chuyện nữ thần Lâm Thanh Di người mà cậu Lý của chúng tôi yêu thầm đã cưới chồng, lúc đó còn cho rằng chồng của chị Lâm Thanh Di đây là đồ bỏ đi, bây giờ xem ra, cũng không có quá quắt như trong lời đồn ha.”
Những lời đó vừa thốt ra khỏi miệng, nhất thời còn kèm theo phụ họa của mấy tên nhà giàu đó.
“Tôi cũng có nghe nói qua, hình như là họ Sở, mà tên gì ấy nhỉ?”
“Sở Quốc Thiên!”
"Đúng đúng đúng, cái tên này cũng không tệ đó chứ, hơn nữa bề ngoài cũng không tệ, anh Sở thật là có phúc ghê!"
Mấy người này nhìn như là đang khen ngợi Sở Quốc Thiên, nhưng nếu để ý kỹ một chút, thì sẽ phát hiện mấy người này trêи thực tế là đang giễu cợt Sở Quốc Thiên chỉ là một thằng ở rể vô dụng, là loại người ngay cả chuyện mang giày cho bọn họ cũng không xứng.
Thấy Sở Quốc Thiên mặt cũng khổi biến sắc đứng tại chỗ, tên nhà giàu lòe loẹt ấy không nhịn được nhìn về phía Lý Vị Quân, nói: “Cậu Lý, không phải là tôi không cho anh thể diện, đám người chúng tôi dầu gì cũng là những chàng trai đẹp trai nhà giàu, ở đây đột nhiên một tên ở rể đến cũng không có tiếng nói chung?”
Lý Vị Quân đương nhiên hiểu ý của tên nhà giàu ăn mặc lòe loẹt đó, khỏe miệng anh ta nhấc lên, phối hợp nói lại: “Vậy ý của cậu Lương là?”
“Đuổi anh ta ra ngoài đi, chẳng lẽ để anh ta ở lại đón Tết luôn hay sao?”
“Điều này....không thích hợp cho lắm? Dẫu gì anh ấy cũng là chồng của Lâm Thanh Di, không cần phải làm tuyệt tình như vậy đậu.” Lý Vị Quân cười hạ hạ nói.
Nhìn phản ứng vừa nãy của Lâm Thanh Di, anh ta đương nhiên biết một khi đuổi Sở Quốc Thiên đi, Lâm Thanh Di cũng sẽ lập tức rời đi theo, đây không phải là kết quả mà anh ta muốn.
Cậu Lương cũng chỉ là thăm dò ý của Lý Vị Quân một chút, thấy anh ta không hề có ý định đuổi đối phương đi, do đó thấy vậy cũng thu lại lợi nói: “Vậy cũng được, cậu Lý đã nói như vậy rồi, vậy thì cứ để anh ta ở lại đây đi, nhưng mà tôi sẽ không săn sóc anh ta đâu nhé, mấy người ai muốn chơi với anh ta thì cứ tùy ý.
Nhìn cậu Lương cố tình dịch ra xa mấy bước với cái vẻ mặt chán ghét, Lâm Thanh Di tức giận đến mức lồng ngực run lên, cũng không đợi cô nói, thì nghe thấy Sở Quốc Thiên lạnh lùng nói: “Cậu Lương đây phải không, nhìn dáng vẻ cao cao tại thượng của anh là biết nhà anh rất giàu, hay là bản thân anh rất có bản lĩnh?”
Lời nói của Sở Quốc Thiên khiến cho mọi người sửng sốt, ngay sau đó nhìn về phía cậu Lương với vẻ mặt đầy trầm tư.
Cảm nhận được ánh mắt giễu cợt của mọi người, cậu Lương trong lòng rất khó chịu, anh ta khinh thường nói: "Ở nhà chỉ có một chút tiền lẻ, tôi cũng không có bản lĩnh đó, chỉ biết phá của, nhiều tiền thì tôi không dám nói, tùy ý lấy ra mấy chục tỷ thì có, thế nào, anh muốn đấu độ giàu có với tôi giàu sao?"
“Mấy chục tỷ sao... Sở Quốc Thiên chép chép miệng, ngay sau đó thì lắc lắc đầu, nói: “Hay là bỏ đi nhé, chỉ có mấy chục tỷ thôi, anh không xứng đấu với tôi đâu.”
Wow!
Lời của Sở Quốc Thiên lại lần nữa khiến cho những người ở đó yên lặng.
Đám nhà giàu đó lại nhìn nhau, tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, ai cũng không nói gì cả, có thể thấy được mấy người đó đã bị lời nói của Sở Quốc Thiên làm cho kinh sợ.
“Sở Quốc Thiên, anh muốn làm gì,