Có Chồng Là Thần Y

Chương 957: Tay Hung Không Đánh Mặt Cười






Nhưng tục ngữ có câu “tay hung không đánh mặt cười”, nếu như đối phương đã bày tỏ rằng thật lòng muốn giải quyết mọi chuyện trong hòa bình thì mình cũng đừng cứ không giữ mặt mũi cho họ.

“Cảm ơn rất nhiều.

Sở Quốc Thiên khẽ nói.
Hoàng Ngô nghe vậy thì vui mừng khôn xiết, vội vàng lấy ra một tấm danh thiếp từ trong túi áo, đưa cho Sở Quốc Thiên với thái độ rất kính cẩn, nịnh hót: “Thần y Sở, đây là danh thiếp của tôi, nếu thần y Sở có công việc nào cần đến người chạy việc thì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào, tôi chắc chắn sẽ giúp ngài.”
Sở Quốc Thiên liếc mắt nhìn một cách tùy ý rồi cất tấm danh thiếp vào trong túi quần.

Hoàng Ngô thấy vậy thì vui mừng trong lòng, nếu đối phương có thể sẵn lòng nhận danh thiếp của mình như vậy thì đó quả là một sự bắt đầu tốt.
Đây là, không biết là Sở Quốc Thiên nghĩ tới cái gì, lại nhìn về phía Hoàng Ngô hỏi: “Cậu là đại ca của vùng này?”
Nghe được câu hỏi của Sở Quốc Thiên, Hoàng Ngô vội vàng đứng thẳng lên, gật đầu lia lịa, trả lời: “Đúng rồi ạ, nếu ngài muốn sai bảo điều gì thì cứ nói, chỉ cần là chuyện mà tôi làm được thì chắc chắn sẽ giúp ngài hết mình.
Sở Quốc Thiên gật đầu, nhìn vào quán mì trước mặt: “Sau này các cậu không được phép tới làm phiền cửa hàng này nữa, rõ chưa?” “Dạ rõ rồi ạ, nếu thần y Sở đã nói thì sao chúng tôi dám không nghe theo? Ngài không cần lo lắng về chuyện này”
Hoàng Ngô trả lời lia lại, cam đoan từng câu từng chữ
Sở Quốc Thiên gật đầu, sau đó hỏi: “Gần đây có clubhouse nào khá ổn không? Tốt nhất là trong đó bao gồm cả dịch vụ cắt tóc, hoặc là gần đó có tiệm cắt tóc.
Đương nhiên là Hoàng Ngô hiểu rõ khu vực này trong lòng bàn tay, không cần suy nghĩ mà trả lời ngay: “Câu này thì ngài đã hỏi đúng người rồi, có một clubhouse cách đây không xa với đầy đủ các dịch vụ, quy mô cũng khá lớn.
Sau đó, Hoàng Ngô lại nói thêm: “Nếu thần y Sở có hứng thú, tôi có thể đưa ngài đến đó, anh em của tôi là ông chủ của clubhouse đó, chúng tôi đều quen thuộc, hứa sẽ phục vụ ngài với dịch vụ tốt nhất.

“Vậy thì phiền cậu đợi ở cửa một lát, tí nữa thì dẫn đường cho chúng tôi.” Sở Quốc Thiên không hề từ chối sự niềm nở của đối phương.
Cậu không cần phải mời tôi những việc mà chắc chắn tôi sẽ đồng ý.
Hoàng Ngô giống như trúng giải thưởng lớn, liên tục trả lời: "Được rồi, được rồi, vậy thì ngài cứ làm việc của ngài trước đi ạ, chúng tôi sẽ đợi ngài ở cửa.
Nói xong, Hoàng Ngô cũng biết điều, liền đi ra khỏi quán mì, không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Sau khi đám người Hoàng Ngô đi ra ngoài, Sở Quốc Thiên tìm một cái bàn để ngồi xuống với Lâm Lãng.

Nhìn thấy Sở Quốc Thiên đến gần, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực của Hứa Linh Na liên tục đập mạnh.
Vừa rồi khi đối mặt với mấy tên côn đồ, nhìn bề ngoài thì trông cô ấy có vẻ như rất bình tĩnh nhưng thật ra thì điều đó đã tạo nên một dấu ấn khó phai trong lòng Hứa Linh Na.
Các cô gái không thể cưỡng lại được sức hấp dẫn của các anh hùng, Hứa Linh Na cũng không phải là ngoại lệ, lúc này, hình tượng của Sở Quốc Thiên rất to lớn trong lòng cô ấy, tưởng chừng như đang tỏa sáng.
Khi nhìn đối phương, trong ánh mắt như đang lấp lánh hàng triệu ngôi sao: “Thần y Sở, cảm ơn anh vừa rồi đã giúp chúng tôi.” Linh Na đi tới, cúi đầu cảm ơn.

“Không có gì, chuyện nhỏ thôi mà.” Sở Quốc Thiên xua tay, ánh mắt nhìn về phía Lâm Uyển Vy.

Lâm Uyển Vy đứng một bên không nói gì, nhưng ánh mắt thì cứ nhìn Sở Quốc Thiên mãi không thôi.
Cô ấy cảm thấy người trước mặt rất quen thuộc, nhưng lại không có ấn tượng gì về khuôn mặt này, nhưng cảm giác quen thuộc đó không phải ảo giác, trong một khoảnh khắc, cô ấy cảm thấy bối rối một cách lạ lùng.
Sở Quốc Thiên nhận ra được nghi ngờ của Lâm Uyển Vy, trong lòng không khỏi bật cười, ngược lại thì không nghĩ rằng đầu óc của con nhóc này nhạy bén như vậy.

Lâm Lãng đói lắm rồi, quay đầu nhìn về phía bà chủ, nói: “Bà chủ, cho tôi hai bát mì, làm nhanh lên nhé, tôi sắp chết đói rồi.
Lúc này, bà chủ nghe thấy vậy thì mới bừng tỉnh khỏi sự kinh hoàng.
Vội vàng gật đầu đồng ý, không nhịn được mà nhìn Sở Quốc Thiên thêm vài lần với để thăm dò, sau đó quay đầu nhìn vẻ mặt thẹn thùng của con gái, trong lòng chợt như hiểu được điều gì đó.
Sau khi ăn xong, Sở Quốc Thiên và Lâm Lãng đến trung tâm mua sắm để mua vài bộ quần áo vừa người.
Nhìn bóng lưng của Sở Quốc Thiên, Lâm Uyển Vy càng thấy nghi ngờ.
Hứa Linh Na quay mặt đi một cách lưu luyến, lúc này cô ấy mới để ý tới Lâm Uyển Vy vẫn đang nhìn theo Sở Quốc Thiên, liền nói đùa: “Cũng đã không còn thấy bóng người nữa rồi, còn nhìn cái gì thế? Bị mất hồn rồi à?”
Lâm Uyển Vy nghe xong thì nhìn cô ấy một cách bất lực, nói rằng: “Nói cái nhảm nhí gì vậy?”