Có Chồng Là Thần Y

Chương 949: Sức Mạnh Vừa Thần Bí Vừa Nguy Hiểm






Lâm Lãng lạnh lùng đáp: “Đúng vậy, tôi cũng không biết phải giải thích thế nào, nhưng sự thật là như thế, trước đây chưa từng có ai chống lại hay nghĩ đến chuyện liên minh chống lại cả.
Tôi có nghe qua sư phụ của tôi nói về một lần đại loạn trước đây, đến bây giờ chỉ còn lại bảy thế lực đỉnh cao, là bài học xương máu lưu cho đời sau về sự phản kháng năm đó.

Năm đó thế lực đỉnh cao gồm có mười thế lực, mất đi ba thế lực so với hiện tại, khi đó đại loạn đang nổ ra thì đã bị xóa sổ” “Không ai biết sao bọn họ có thể làm được, cũng không biết ba dòng họ kia sao lại chết, sau khi chết còn bị di chuyển đến nơi khác.
Ngày thứ hai mọi người chỉ thấy vườn không nhà trống vắng vẻ không một bóng người, biến mất ngay trong đêm, ngay cả tiếng chó sủa cũng không còn.
Nói đến đây, âm thanh của Lâm Lãng có phần cay độc.

Vừa đi vừa nói chuyện, hai người đã đến chân núi
Tàng Long.

Hiện tại Sở Quốc Thiên cũng đã có hiểu biết nhất định về giới võ thuật cổ đại, mặc dù không biết tương lai có dùng đến không, nhưng dù sao có chút hiểu biết cũng tốt.
Sau khi hai người lên xe, Sở Quốc Thiên lái xe đi về Y Đạo Môn.
Trên đường đến Y Đạo Môn có một trung tâm thương mại nhỏ nằm ở ngoại thành.
Ngay cổng vào là một quán mì do hai vợ chồng nọ mở đã nhiều năm nay, mặc dù không lãi được nhiều nhưng cũng đủ để chi tiêu.
Chỉ có điều cô con gái bọn bọ vừa đỗ đại học, bọn họ phải chuẩn bị tiền học phí và ăn ở, thêm việc kinh doanh gần đây bị suy thoái, vì vậy cuộc sống có phần khó khăn.
Nhưng cũng may người con gái hiểu chuyện, không tiêu xài lung tung, cùng bạn bè ra ngoài làm thêm kiếm tiền chi trả sinh hoạt, giảm bớt nhiều áp lực cho hai vợ chồng.

Lúc này người chồng vừa đi ra ngoài mua đồ, chỉ còn người vợ và bạn học của cô con gái đến chơi.
Lúc này cả ba người bọn họ vừa dọn dẹp lại cửa hàng vừa cười nói.
Lâm Uyển Vy được cô con gái kia dẫn về nhà chơi, cô ấy luôn lịch sự giúp đỡ nhà họ, mẹ cô con gái có chút xấu hổ, nhưng không ngăn được nên đành để vậy, đồng thời cũng cảm thấy Lâm Uyển Vy là một cô bé tốt.

Nhưng những người đang vui vẻ cười đùa này không biết phía xa đang có một đoàn khách không mời mà đến.
Một chiếc xe hơi lâu đời màu bạc đang từ trong thành phố tiến lại gần, trong xe có bốn năm người, độ tuổi không lớn, nhưng đều là lưu manh, nhìn một cái là biết không phải thanh niên tử tế gì.
Ai cũng đều đang hút thuốc, gương mặt vênh váo.

Ngôi ở ghế phụ là người thanh niên để tóc mào gà đến trông rất buồn cười, hai bên cạo trọc, tuy khuôn mặt đẹp trai nhưng lại làm ra mấy cái hành động nhàn hạ giống như chưa trải qua sự đời thật khó coi.
Người đó mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen, ngồi ở đó, bắt tay cuồn cuộn có thể thấy được anh ta chăm chỉ luyện tập như nào, không giống như mấy người còn lại, xem cách nói chuyện với mấy người kia có thể đoán ra anh ta là tên cầm đầu trong đám đó.
Người để tóc mào gà này tên là Hoàng Ngô, không rõ anh ta bao nhiêu tuổi, ăn nói khoe khoang không có ý tứ, nhưng trên đường, người này cũng có tiếng tăm, cái nắm tay này không biết đã đẩm biết bao nhiêu người.

"Anh Ngô, phía trước là quán mì đó, hôm nay đến thu tiền toàn bộ chỗ này, đoạn đường này nữa thôi là chúng ta thu xong rồi, mai không cần phải đến nữa.” Người ngồi phía sau xe có kiểu tóc bờm sư tử màu đỏ rực như lửa, thò đầu bước ra, mỉm cười lấy lòng chỉ tay về phía trước nói.

“Ừ” Hoàng Ngô gật đầu, hai tay giữ sau đầu, tựa vào ghế, thúc giục nói: “Vậy mau nhanh nhanh lên đi, hôm nay phải nhanh chóng hoàn thành, tôi còn bao nhiêu là việc nữa.” “Vâng.” Người thanh niên lái xe nhanh chóng gật đầu, cố gắng đạp chân ga nhanh hơn.