Có Chồng Là Thần Y

Chương 937: Vị Khách Không Mời Mà Đến






Lông mày Sở Quốc Thiên hơi nhíu lại, hai tên sát thủ mấy ngày trước đã bị giải quyết sạch sẽ, chẳng lẽ bọn họ đã phát hiện nhiệm vụ thất bại nên liền phải đến kẻ khác đến để thay thế?
Sức lực của Sở Quốc Thiên đã bị tiêu hao không ít vì lần trước tập hợp linh khí, bây giờ lại là thời điểm then chốt để hình thành đan dược.
Nếu ngay thời khắc này bị người khác cản trở, những công sức luyện chế từ nãy đến giờ đều đem đi đổ sông đổ biển.
Đây đều là những dược liệu vô cùng quý giá, hôm nay nếu bị hủy ở trong tay anh quả thực là khóc không ra nước mắt.
Sở Quốc Thiên tuyệt đối sẽ không cho phép những điều như vậy xảy ra.
Vừa nghe thấy tiếng gầm gừ nóng giận, Sở Quốc Thiên liền tập trung chú ý tới động tĩnh xung quanh, hơi thở trở nên căng thẳng.
Chẳng mấy chốc có một thân hình to lớn từ phía tây bắc lao tới.

không biết tức giận cỡ nào mà bóng dáng chưa tới nhưng đã thấy hơi thở cuồng bạo ập tới.
Trong trường hợp này, nếu người ngồi ở đây lúc này là một người bình thường, đối mặt với sự tức giận khủng khiếp của người đó, e rằng anh ta đã sớm bị hù dọa cho té đái, vội vàng quỳ xuống cầu xin tha thứ.
Sắc mặt Sở Quốc Thiên càng thêm nghiêm trọng, người này rõ ràng đang nhắm về phía anh.


Chắc là cũng không có ý đồ gì tốt
Xoet!
Nghe thấy tiếng xé gió bị lưỡi dao sắc bén cắt qua, Sở Quốc Thiên liền quay đầu lại.
Đó là một bóng người cao lớn và dữ tợn từ trên cây cách đó không xa phóng xuống, hai tay hiện ra móng vuốt như móng vuốt của đại bàng, bộ dạng trông vô cùng nguy hiểm, hắn ta liền chộp tới hướng đỉnh đầu của Sở Quốc Thiên.
Thấy vậy, Sở Quốc Thiên vẫn bình tĩnh ngồi tại chỗ, vẻ mặt không thay đổi, nhanh chóng giơ tay phải lên, không chút do dự xuất chiêu phản đòn lại người đàn ông.
Bop!
Hai bàn tay va vào nhau không chút lưu tình.
Nháy mắt hai người liền bị đánh bật ra xa, đám hoa lá cỏ cây quanh đó cũng bị sự kinh khủng của hai người dọa cho một phen chấn động.

“Sao lại thế?”

Người đàn ông có vẻ ngạc nhiên trước thực lực của Sở Quốc Thiên.

Sau khi bị một chưởng của Sở Quốc Thiên đánh bật đành lui về phía sau, khó khăn lắm mới có thể giữ vững được cơ thể.
Không cam lòng, anh ta xoay người giảm mạnh vào thân cây phía sau, để lại vết chân sâu cả mười phân, sau đó lật người nhảy lên đỉnh tảng đá, hai tay ôm ngực, đứng từ trên cao nhìn xuống quan sát kĩ càng Sở Quốc Thiên.

Vốn dĩ thực lực của người đàn ông kỳ lạ kia cũng không phải dạng vừa, anh phải giằng co một hồi rất lâu mới có thể áp chế được anh ta.
Sở Quốc Thiên hít sâu một hơi, hiếm khi thấy anh ta mang vẻ mặt nghiêm trọng đến vậy.
Anh ngẩng đầu nhìn lên, lúc này mới thấy rõ dáng vẻ của người đàn ông.

Ông ta độ khoảng bốn mươi tuổi, trông có vẻ thô kệch khác thường, nhưng mà dáng người rất khôi ngô,vạm vỡ, mái tóc rối bù buộc tạm thành một chùm trên đỉnh đầu, bộ râu xù xì đầy vẻ đàn ông, trên cổ còn có một vết sẹo trông rất ghê sợ, cổ tay mang một chuỗi hạt châu óng ánh kỳ lạ, phát sáng với ánh đỏ huyền bí, thấp thoáng trên mỗi hạt đều mang một nét hoa văn khác nhau.
Hình xăm một con rồng đen lớn lượn vòng, lan cả xuống khắp cánh tay trái và cơ bắp cường tráng ở phần thân trên là đặc điểm vô cùng thu hút của anh ta.
Chiếc quần dài bằng vải thô màu đen đã sờn trắng như đã được mặc nhiều năm, ống quần ống cao ống thấp, có chỗ bị mài mòn, sờn rách cao lên tận đầu gối trông rất lôi thôi.
Hắn ta còn có hai bàn chân to nhìn đầy thô kệch!.