*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
**********
Lâm Thanh Di biết người nhà họ Triệu không chào đón các cô, thế nhưng cô không nghĩ tới bọn họ lại nói chuyện khó nghe như vậy.
Càng nghĩ càng giận, cô đi thẳng tới trước bàn làm việc, gọi điện thoại cho bộ phận bảo vệ: “Mấy người đến đây, mang mấy người ở trong văn phòng của tôi đi ra ngoài!”
"Cô dám!"
Sắc mặt của Triệu Ngọc Phấn biến đổi, lúc này bà ta lập tức nổi giận.
Chu Chí Viễn cũng không nghĩ tới Lâm Thanh Di cũng dám làm như thế, không hề nể mặt anh ta, nhưng việc cũng đã đến nước này, anh ta cũng không có khả năng là người đầu tiên khuất phục.
"Nếu hôm nay cô dám đuổi chúng tôi ra ngoài, thì đến lúc đó cũng đừng hối hận!" Chu Chí Viễn lạnh lùng nói xong, lập tức dẫn Triệu Ngọc Phấn rời khỏi văn phòng.
Cho đến khi bọn họ đã đi xa, Lâm Thanh Di mới chán nản ngã ngồi trêи ghế làm việc, lúc này trêи gương mặt tuyệt mỹ của cô đã sớm rơi đầy nước mắt...
Cùng lúc đó, Sở Quốc Thiên cũng nhận được điện thoại của lão Thất.
"Cậu nói người nhà họ Triệu đến văn phòng ức hϊế͙p͙ Tâm Di?" Nghe xong điện thoại của lão Thất, giọng nói của Sở Quốc Thiên đột nhiên trở nên lạnh lùng.
"Đúng vậy anh Thiên, đối phương mặc dù không có động đến chị dâu, nhưng bọn họ lại nói một chút lời khó nghe, đến bây giờ chị dâu vẫn còn ngồi khóc thút thít ở trong văn phòng." Lão Thất bổ sung thêm lần nữa.
"Rất tốt!"
Đột nhiên đôi mắt của Sở Quốc Thiên hiện lên sự lạnh lùng, anh lập tức phân phó: "Tra một chút hành tung của Chu Chí Viễn cho tôi, tôi muốn đích thân đi tìm anh ta!"
Ở bên ngoài thành phố Hoan Châu, một cái xe sang trọng vừa mới qua hết trạm thu phí, sắp tiến vào đường cao tốc.
Ở giữa chỗ ngồi phía sau của Roll-Royces, Chu Chí Viễn ngồi đối diện với Triệu Ngọc Phấn.
"Chí Viễn, chúng ta không hoàn thành nhiệm vụ mà cứ như vậy trở về, bà của con sẽ không tức giận chứ?" Triệu Ngọc Phấn nhìn Chu Chí Viễn đang cắm đầu hút thuốc, không nhịn được mà lo lắng hỏi.
“Cậu chủ, có điện thoại của tổng giám đốc Quách Quách Tiên Nhan của y dược Thiên Di!”
Chu Chí Viễn đang muốn nói chuyện, thì người lái xe kiêm vệ sĩ bỗng nhiên giơ điện thoại nói một câu.
Chu Chí Viễn sững sờ, lập tức cười lạnh nhận lấy điện thoại.
“Chí Viễn, cái người Quách Tiên Nhan kia gọi điện thoại cho con làm gì?" Triệu Ngọc Phấn nhíu mày hỏi.
"Đoán chừng là thấy chúng ta đi, cho nên chắc là gọi điện thoại đến giữ chúng ta lại." Chu Chí Viễn nghiền ngẫm nhìn điện thoại đang reo, anh ta cũng không vội nhận điện thoại.
Nghe Chu Chí Viễn nói như thế khuôn mặt của Triệu Ngọc Phấn hiện lên vẻ trào phúng: “À, nếu sớm biết có ngày hôm nay thì sao trước kia lại làm như thế chứ, trước kia để ông ta tự cao tự đại đàm phán với chúng ta đúng là tiện cho con khốn Thanh Di kia rồi. Bây giờ phải đối phó với chúng ta, đáng đời!”
“Để con xem ông ta muốn nói gì.” Chu Chí Viễn nói xong liền bấm nút trả lời.
“Cậu Chu, cuối cùng cậu cũng nhận điện thoại.
Nghe thấy giọng nói của Quách Tiên Nhan, Chu Chí Viễn nhàn nhạt hỏi: “Tổng giám đốc Quốc tìm tôi có chuyện gì?”
Quách Tiên Nhan cảm nhận được sự trào phúng trong lời nói của Chu Chí Viễn, trong lòng ông ta cảm thấy buồn cười nói: “Cậu Chu, tôi gọi điện thoại cho cậu là vì muốn cậu biết rõ một chuyện, ông chủ của tôi muốn gặp cậu.”
Ông chủ?
Chu Chí Viễn sững sờ, anh ta bật thốt lên: “Ông không phải là ông chủ của y dược Thanh Di?”
“Tất nhiên là không phải, tôi chỉ là một người làm nhỏ bé thôi.”
Sau khi Chu Chí Viễn xác định được Quách Tiên Nhan không nói đùa, anh ta nhanh chóng che giấu sự khϊế͙p͙ sợ trong lòng, lặng lẽ nói: “Rất xin lỗi tổng giám đốc Quách, khả năng là tôi không có cách nào gặp ông chủ của ông.
“Vì sao?”
“Đầu tiên, các người cũng không tôn trọng nhà họ Triệu chúng tôi, không trọng đãi chúng tôi, tiếp theo là bây giờ chúng tôi đang trêи cao tốc, nếu các người muốn gặp chúng tôi để nói chuyện thì vẫn nên để ông chủ của các người tự đến nhà họ Triệu hẹn trước đi.”
Chu Chí Viễn nói liền một lúc, sau đó định cúp điện thoại luôn, kết quả lúc này Quách Tiên Nhan lại nói một câu khiến anh ta rơi cằm.
“Không cần phiền phức như vậy đầu, ông chủ của chúng tôi đang ngồi ở trong đoàn xe đằng trước chờ các người.”
Cái gì! Ngay ở phía trước?
Chu Chí Viễn vô thức nhìn về phía trước, kết quả anh ta lại chỉ có thể nhìn thấy một đội xe ở đằng trước, ngay khi anh ta chuẩn bị dặn người kiểm tra đội xe phía trước thì bỗng nhiên, một tiếng thắng xe dồn dập vang lên, ngay sau đó, đầu xe phía trước của bọn họ đâm phải thứ gì đó.
"Õi!"
Thân thể của mấy người bị rung lắc, liền kêu đau một tiếng.
“Bà chủ, cậu chủ, hai người không sao chứ?” Lái xe kiêm vệ sĩ phản ứng lại đầu tiên, vội vội vàng vàng hỏi thăm hai người ngồi ở phía sau.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cậu lái xe kiểu gì thế?” Triệu Ngọc Phấn nổi giận mắng.
Lái xe cảm thấy vô cùng tủi thân, nói: “Bà chủ, không phải tôi cố ý, hình như phía trước có xe ngăn cản chúng ta!"
"Cái gì?"
"Mẹ, đừng nói nữa, không liên quan đến anh ta, chắc chắn là do y dược Thanh Di làm!” Lúc này Chu Chí Viễn cũng đã khôi phục lại, lên tiếng khuyên một câu.
Sắc mặt của Triệu Ngọc Phấn biến đổi: “Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?"
"Xuống xe nhìn xem." Chu Chí Viễn lạnh lùng nói.
Bây giờ đang ở trêи cao tốc, bọn họ cũng không có cách nào quay đầu, nếu đã như vậy, không bằng xuống xe chiếu cố ông chủ của y dược Thanh Di, nhìn một chút xem cuối cùng là đối phương muốn làm gì.
Thế là, Chu Chí Viễn dẫn đầu mở cửa xe bước xuống xe, sau khi anh ta xuống xe, mới phát hiện xe của mình đều bị ngăn cản cả phía trước và phía sau.
Triệu Ngọc Phần nhìn thấy chiến trận này, không còn cao ngạo như trước nữa, bà ta lo lắng hỏi: “Chí Viễn, thế này... Bây giờ chúng ta phải làm sao?”
"Mẹ, mẹ đừng lo lắng, nhà họ Triệu chúng ta cũng không phải một gia đình nhỏ, bọn họ cũng dám ức hϊế͙p͙ chúng ta đâu!” Sau khi Chu Chí Viễn an ủi một tiếng, anh ta trực tiếp đi thẳng đến đoàn xe phía trước.
Thuận theo việc Chu Chí Viễn không ngừng đi về phía trước, trong đoàn xe phía trước lập tức có một đám vệ sĩ đi xuống, vững vàng bao vậy anh ta ở giữa.
“Tổng giám đốc Quách... Sở Quốc Thiên?"
Chu Chí Viễn mới vừa đi tới trước đoàn xe, đang muốn chất vấn với Quách Tiên Nhan đứng cách đó không ra, kết quả không nghĩ tới vậy mà lại thấy được Sở Quốc Thiên đang đứng trước Quách Tiên Nhan.
"Sở Quốc Thiên, tên rác rưởi như mày sao lại ở đây?" Triệu Ngọc Phấn ở một bên cũng ngây người.
Bỗng nhiên, Chu Chí Viễn lại phảng phất nghĩ tới điều gì, trong lòng cũng vô cùng chấn động, mở miệng hỏi: "Anh chính là ông chủ đứng đằng sau y dược Thanh Di?”
"Như anh thấy." Sở Quốc Thiên mặt không chút thay đổi nói.
"Chuyện này... Chuyện này sao có thể?" Chu Chí Viễn nghe được câu xác nhận, trong nhất thời cũng không còn cách nào duy trì được sự bình tĩnh.
Anh ta rất muốn Sở Quốc Thiên nói cho anh ta biết không phải, thế nhưng nhìn thấy Quách Tiên Nhan cung cung kính kính đứng sau lưng Sở Quốc Thiên, anh ta biết, tất cả những chuyện này đều là sự thật.
Rất nhanh, Chu Chí Viễn đã bình tĩnh lại, trong lòng cũng không còn kϊƈɦ động như trước, anh ta hít sâu một hơi rồi nói: "Sở Quốc Thiên, nếu anh là ông chủ của y dược Thanh Di, vậy anh cũng hẳn là rõ ràng, hợp tác với nhà họ Triệu chúng tôi là lựa chọn tốt nhất, nếu bây giờ anh gật đầu, chúng ta có thể lập tức ký hợp đồng, tôi cũng sẽ tha thứ cho việc anh chặn xe của tôi.”
Đối với Chu Chí Viễn tự cho là đúng, Sở Quốc Thiên căn bản không thèm để ý, anh bước từng bước đến