Trương Thiệu Hải liếc Sở Quốc Thiên, không vừa ý, lập tức gọi điện thoại, "Anh Ngô, em bây giờ đang ở khu biệt thự ngoại thành.
Anh dẫn mấy anh em tới đây ngay, em muốn dạy dỗ một kẻ ngốc biết trời cao đất dày là gì, dám chọc vào em!”
Sở Quốc Thiên không gọi điện, mà trực tiếp gửi tin nhằn và vị trí cho Dương Cảnh.
Dương Cảnh liền gọi lại cho Sở Quốc Thiên khi thấy thông tin, ngay lập tức hỏi: "Chủ tịch Sở, là kẻ nào không có mắt dám tới khiêu khích anh?"
Sở Quốc Thiên liếc nhìn Trương Thiệu Hải, trầm giọng nói: “Không cần nói nhiều như vậy, trực tiếp đi qua đây đi." Dương Cảnh nói ngay: “Chủ tịch Sở đừng lo, tôi sẽ đến ngay!"
Nhìn thấy Sở Quốc Thiên cũng đang nghe điện thoại, Trương Thiệu Hải chế nhạo, "Sao? Anh có thể gọi điện thoại cho ai đó? Đừng có làm tôi buồn cười nữa!"
Sở Quốc Thiên cúp điện thoại, “Tôi đã nói rồi, nếu như anh không có năng lực giết tôi, tôi sẽ khiến anh chết thế thảm.
Tốt nhất hết là anh nên chuẩn bị đi."
Trương Thiệu Hải dường như đã nghe được chuyện cười lớn, chế nhạo nói: "Anh là ai chứ, dám nói những chuyện điên rồ như vậy, ở Hoan Châu này, người có có thể khiến tôi chết thảm hại, mẹ kiếp, còn chưa sinh ra!"
Đúng lúc này, một tiếng cảm thán vang lên từ cửa biệt thự cách đó không xa.
Lý Tuệ Mai chạy tới, nhìn Sở Quốc Thiên và hỏi với vẻ hoài nghi, “Sao anh vẫn ở đây? Không phải tôi đã anh rời đi sao?"
Nói xong, Lý Tuệ Mai liếc nhìn Trương Thiệu Hải, sắc mặt tối sầm lại, thúc giục Sở Quốc Thiên nói: “Sở Quốc Thiên, anh đi nhanh đi, đừng có gây chuyện với anh ta, anh không thể đắc tội với anh ta được đâu, tôi không thể để Thanh Di lo lắng cho anh"
Sở Quốc Thiên nằm lấy vai Lý Tuệ Mai, ôn nhu nói: “Đừng lo lắng, tôi có cách Lý Tuệ Mai hoàn toàn không nghe được lời của Sở
Quốc Thiên, cô ấy sốt sắng nói: “Anh không biết tên
Trương Thiệu Hải này đâu, anh ta quen biết rất nhiều đám côn đồ, không ai trong số những người đó chịu nói lý đâu, tốt hơn hết là anh nên rời đi."
Quách Tiên Nhan nhìn Lý Tuệ Mai và nói từng chữ, “Cô Lý, ở Hoan Châu, người mà anh Sở không thể đắc tội vẫn chưa được sinh ra!"
Trương Hà Duyên dường như đã nghe thấy một câu chuyện cười nào đó, “Trời ơi, khoác lác thật đấy, phô trương thanh thế ai mà chả làm được, nhưng đợi lát nữa người của chúng tôi đến, rồi xem!"
Lý Tuệ Mai nghiến răng nhìn Trương Hà Duyên đang tự mãn, cô ấy chỉ hận không thể dùng tay xé nát khuôn mặt của cô ta ra.
Sở Quốc Thiên vẻ mặt bình tĩnh nói: “Là ai phô trương thanh thế, một hồi nữa sẽ rõ, mấy người tốt hơn hết là nên chuẩn bị ở trên giường cả đời đi."
Trương Hà Duyên sắc mặt lập tức đen lại, “Chậc chậc, nếu các người đã muốn tìm chết như thế thì chúng ta chờ xem!"
Sở Quốc Thiên lúc này mới hỏi Lý Tuệ Mai, “Cha của Trương Thiệu Hải là Trương Chí Sơn có biết chuyện em bị đánh trước đây không?" “Biết" Lý Tuệ Mai có vẻ không thích gia đình của Trương Thiệu Hải cho lắm, nghiêm nghị nói, “Em đã gọi cho ông ấy.
Sở Quốc Thiên gật đầu hỏi: “Sau đó ông ta nói cái gì?"
Một dấu vết ủ rũ thoáng qua trên mặt Lý Tuệ Mai, cô ấy nghiêm nghị nói: “Ông ta nói đó là chuyện của đám thanh niên, ông ta không thể kiểm soát được! Ông ta có ý là không muốn em tìm ông ta!"
Sở Quốc Thiên lại hỏi: “Vậy còn 600 triệu mà em cho bọn họ mượn để trang trí nhà cũ thì sao? Khi định hủy hôn lễ, em có đòi ông ta không?" "Em đòi rồi! Nhưng họ nói rằng em tự nguyện đưa tiền và đó cũng là cái hiếu thảo của con dâu tương lai.
Họ cũng nói rằng em không đủ tư cách để đòi lại, và ông ta sẽ không trả lại cho em.
Một gia đình vô liêm sỉ!” “Vậy em có nói cho bọn họ biết chuyện Trương Thiệu Hải Dương ngoại tình không?” Sở Quốc Thiên nhìn Lý Tuệ Mai, cau mày..