Anh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều sửng sốt, họ không hẹn mà cùng nhìn về hướng phát ra tiếng nói nhưng không ngờ người đó lại là Sở Quốc Thiên.
“Mẹ nó, đồ bỏ đi vô dụng này đang nói vớ vẩn gì ở đây thế? Còn không mau chóng quỳ xuống xin lỗi hai vị tổng giám đốc!” Lý Thế Xuyên giận dữ đập bàn rồi lập tức đứng dậy, xông tới chỗ Sở Quốc Thiên, không hề khách khí đưa tay muốn tát Sở Quốc Thiên.
Nhưng Sở Quốc Thiên đã nhanh tay hơn, anh tát một cái điếng người lên mặt của anh ta trước khi anh ta kịp ra tay.
Chát
Lý Thế Xuyên bị đánh tới đầu óc choáng váng, thiếu chút nữa đã ngã ngồi ra đất.
“A! Mày cái gì thế? Thằng điên này.” Lý Ngọc Hà gầm lên, trợn mắt nhìn Sở Quốc Thiên.
“Nào có lẽ đó! Cậu lại dám đánh người nhà của chúng tôi, cậu muốn đối đầu với cả nhà họ Lý của tôi sao?” Lý Tông Hiển sao có thể trơ mắt nhìn con cháu trong nhà mình bị một tên bỏ đi như vậy tùy ý đánh mắng? “Tuệ Mai, đây là bạn tốt mà con đưa về sao?” Lý Tông Hiển chất vấn.
Lý Tuệ Mai bị dọa sợ, cô ấy không biết bản thân nên nói gì mới tốt đây, cô ấy cũng không ngờ Sở Quốc Thiên lại bất chợt ra tay đánh người như vậy.
“Sở Quốc Thiên, anh, chuyện này, anh làm gì thế? Mau dừng tay lại!” Lý Tuệ Mai vội vàng ngăn cản Sở Quốc Thiên.
“Tuệ Mai, cô yên tâm đi.
Những chuyện này cứ để tôi giải quyết!” Sở Quốc Thiên bình tĩnh đáp lời.
“Anh định giải quyết thế nào, chẳng may xảy ra chuyện gì thì tôi biết phải ăn nói thế nào với Thanh Di? Anh đừng làm loạn nữa, được không?” Lý Tuệ Mai gấp đến độ sắp khóc.
“Tổng giám đốc Đinh, tình hình thế này thì nên giải quyết sao đây?” Trương Thiệu Hải không thèm để ý, nghiêng đầu, ngoài cười trong không cười nhìn Đinh Vũ Long, hỏi ông ta.
Vẻ mặt Đinh Vũ Long trở nên u ám, ngay sau đó, ông ta đặt ly rượu xuống bàn, cầm mã tấu lên rồi không nói câu nào, xông thẳng tới chỗ Sở Quốc Thiên.
“Tổng giám đốc Đinh!” Vẻ mặt Lý Tông Nam vô cùng khó coi, ông ta đứng dậy muốn ngăn nhưng lại bị Đinh Vũ Long đẩy ra.
“Cút ra, ông đây phải đích thân làm thịt thứ rác rưởi này, ai dám ngăn cản thì coi như người đó đứng về phía cậu ta, muốn chết cùng cậu ta thì cứ qua đây thử xem!” Vẻ mặt Đinh Vũ Long vô cùng đáng sợ, ông ta hung ác nhìn mọi người.
Nói xong, ông ta lại xoay đầu nhìn mấy người đi cùng bọn họ tới đây: “Mấy người các cậu mau giữ cậu ta lại cho tôi! Tôi muốn chặt chân tay cậu ta trước!” “Vâng thưa ông chủ!" Mấy người kia đáp lời, sau đó bao vây lấy Sở Quốc Thiên.
“Dừng lại, đừng qua đây! Các người không thể làm vậy!” Lý Tuệ Mai vội vàng ngăn phía trước Sở Quốc Thiên.
“Kéo cô ta ra!” Đinh Vũ Long trầm giọng quát.
“Vâng!” “Tuệ Mai, quay lai, con đang làm gì thế? Con muốn chết à? Đám người Đình Thụ Cúc vội vàng kéo Lý Tuệ Mai đi.
“Không, buông con ra! Sở Quốc Thiên, anh mau chạy, mau chạy đi!” Lý Tuệ Mai giãy dụa, nhìn Sở Quốc Thiên vừa khóc vừa hô lên.
Nhưng Sở Quốc Thiên vẫn đứng im tại chỗ, không hề nhúc nhích, dường như anh hoàn toàn không để đảm người Đinh Vũ Long vào mắt.
Đinh Vũ Long càng cảm thấy khó chịu, ông ta xách theo mã tấu, vẻ mặt u ám từng bước tiến tới chỗ Sở Quốc Thiên.
Trên lưỡi mã tấu xoẹt qua tinh sáng lạnh lẽo, sắc bén.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ mọi ánh mắt đều không tự chủ được mà nhìn chằm chằm Sở Quốc Thiên.
Mỗi người đều mang vẻ mặt khác nhau, có hoảng sợ, có đề phòng, còn có xem náo nhiệt.
Nhưng đúng vào lúc này!
Một bóng người vội vàng tiến vào phòng bao.
“Tổng giám đốc Hầu, nghe nói cậu Sở Hải Dũng đang ở đây? Cậu ấy đầu?” Một giọng nói trầm, dày truyền tới.
Tất cả mọi người đều không khỏi sửng sốt, không hẹn mà cùng quay sang nhìn người mới tới.
Chỉ thấy một người đàn ông mặc một bộ vest màu nâu bước vào.
“Ông Phùng, ông tới rồi? Ôi chao, ông tới thật đúng lúc, vừa hay có một vở kịch hay chuẩn bị lên sàn, ông mau vào đây, ngồi xuống trước đã, chờ chúng tôi xem xong vở kịch này rồi tôi sẽ giải thích rõ ràng với ông.
Thấy người tới, Hầu Vũ Chính vội đứng dậy đón tiếp, vô cùng nhiệt tình.
Nhưng người được gọi là ông Phùng kia lại quay sang nhìn Sở Quốc Thiên đầu tiên.
Sau khi nhìn rõ mặt mũi đối phương, ông ta không khỏi run rẩy..